Con Đường Máu - Chương 4
10
Buổi tối công chúa mở tiệc, rồi kêu mẹ ta qua đó múa.
Bà thay bộ quần áo mỏng manh, cổ áo kéo rất thấp.
Ta nhìn thấy trên ngực bà có vết bầm, còn có vết răng.
Bà xoay tròn nhẹ nhàng trong tiệc, công chúa nhìn thấy vết tích trên người bà thì rất không vui.
Còn những nam tử phương Bắc trong buổi tiệc thì nhìn mẹ ta không chớp mắt.
Có người trong số bọn họ còn không kìm được, kéo mẹ ta vào lòng.
Cha ta đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đó: “Buông nàng ra.”
Người đàn ông đó không sợ ông: ” Ngụy tướng quân, nàng chỉ là một kỹ nữ ai cũng có thể chơi, ngài không cần phải tức giận, nếu ngài cũng muốn nàng, chúng ta có thể để ngài chơi trước.”
Cha ta vẫn chỉ nói một câu: “Buông nàng ra.”
Người đàn ông hỏi: “Nếu chúng ta không buông thì sao?”
Cha ta rút kiếm.
Các bá phụ cũng đứng sau ông.
Người đàn ông đẩy mẹ ra, tộc nhân của ông ta cũng đứng lên.
Đường tỷ cười khẩy một tiếng.
Ta hỏi tỷ ấy cười gì.
Đường tỷ nói với ta: “Tổ mẫu nói không sai, bọn họ chính là một đám ô hợp.”
Ta không hiểu.
Đường tỷ giải thích, người phương Bắc không thật lòng giúp tổ phụ đánh trận, bọn họ cũng muốn tấn công Trung Nguyên.
Bây giờ đại quân của bọn họ đã vào Trung Châu, liền muốn thoát khỏi tổ phụ.
Nếu không một khi tổ phụ và những người Trung Châu khác liên hợp lại, chắc chắn sẽ phản công người phương Bắc.
Mà tổ phụ cũng hiểu rõ điều này, cho nên chắc chắn cũng đã sớm phòng bị bọn họ rồi.
Những người không tin tưởng lẫn nhau, chỉ cần một chút là bùng cháy.
Giữa bọn họ thiếu một ngòi nổ.
Mẹ ta, chính là ngòi nổ này.
Đường tỷ nghiến răng nghiến lợi: “Đánh đi, nhanh đánh đi.”
Nhưng công chúa phương Bắc đã ngăn những người phương Bắc lại.
Roi ngựa của nàng ta quất vào người mẹ ta: “Ngươi đúng là tai họa, người đâu, kéo ả ra ngoài cho chó của bổn công chúa ăn.”
Hóa ra con chó to bên cạnh nàng ta ăn thịt người.
Cha ta ngăn lại: “Công chúa, không bằng cho nàng ta chết một cách thống khoái.”
Công chúa tức giận, liên tục chất vấn: “Ngươi thương xót nàng ta rồi.”
“Ta đã nhìn thấy vết tích trên người nàng ta, là ngươi để lại phải không?
“Ngươi không phải nói nàng ta không còn là thê tử của ngươi nữa, tại sao lại còn hoan hảo với nàng ta?
“Ngươi vẫn thích nàng ta, phải không?”
Cha ta không nói với công chúa, ông ta ở cùng mẹ là để mẹ viết thư cho Bùi Cận.
Bọn họ đều giấu tâm tư.
Công chúa thấy ông không nói, roi ngựa trong tay vung càng mạnh: “Ta cố tình không cho nàng ta chết thống khoái, ta muốn nàng ta chết trong đau đớn tột cùng.”
Ta xông đến trước người mẹ đỡ một roi.
Roi quất rách áo bông của ta, đau đến thấu xương.
Công chúa thấy ta thì càng tức giận hơn, sai người đem ta và mẹ ra cho chó ăn.
Người phương Bắc không nói không rằng kéo chúng ta đi.
Mẹ lớn tiếng cầu xin cha: “Tướng quân, thiếp chết không đáng tiếc nhưng A Đề là cốt nhục của ngài, nó không nên bị hành hạ đến chết.”
Ta cũng xông đến bên cha, ôm chặt chân ông ta, khóc nức nở: “Cha, con sợ chó nhất, xin người đừng để con bị chó ăn.”
Công chúa lại quất một roi nhưng bị cha ta kéo lại.
Người phương Bắc nhân cơ hội gây khó dễ, nói cha ta xúc phạm công chúa của bọn họ.
Các bá phụ nói là bọn họ vô lễ trước, bắt bọn họ phải xin lỗi.
Tình hình trở nên hỗn loạn.
Người phương Bắc ra tay trước nhưng cha ta và các bá phụ cũng không chịu yếu thế.
Đặc biệt là cha, mặc dù ông ta không cao lớn bằng người phương Bắc nhưng cũng có thể đánh cho bọn họ không đánh trả được.
Mẹ kéo ta trốn vào góc.
Cuối cùng là tổ phụ và vương huynh của công chúa đến, mới bình tức được mọi chuyện.
Tổ phụ bắt cha và các bá phụ tới xin lỗi công chúa.
Vương huynh của công chúa cũng trách mắng nàng ta vô lý làm loạn.
Hai bên bắt tay giảng hòa.
Nhưng ta nhìn ra, không ai trong số bọn họ phục ai.
Mẹ an ủi ta, nói ta vừa rồi chắc chắn bị dọa sợ.
Ta lắc đầu, nói với bà, ta không sợ.
Ta chỉ là đang giả vờ.
Ta đang đổ dầu vào lửa.
Mẹ cười nhìn ta.
Bà nói ta cuối cùng cũng lớn rồi.
Ta lại hỏi bà, vừa rồi cha đã cứu chúng ta, có phải chúng ta có khả năng sống sót không?
Mẹ lắc đầu, bà nói cha làm vậy không gọi là cứu.
Ta nghi hoặc: “Vậy cái gì gọi là cứu?”
Mẹ đáp: “Như Đề nhi vừa rồi không màng tất cả chắn trước người ta, đó mới gọi là cứu.”
Ta hiểu rồi.
Ta nhìn cha, mũi ông ta đang chảy máu.
Có lẽ vừa rồi bị thương.
Quay đầu lại, lại phát hiện mũi mẹ cũng đang chảy máu.
Mẹ nói bà không sao, bảo ta đừng lo lắng.
Là do nơi này quá ấm áp, mà bà lại không chịu được nóng.
Nhưng rõ ràng bà mặc rất mỏng.
Tổ mẫu cởi áo khoác ngoài khoác lên người mẹ, nhìn vết roi trên người mẹ, tổ mẫu đau lòng nói: “Đau lắm phải không.”
Mẹ nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ, ta không đau, thật mà.”
Sao có thể không đau chứ?
Chỉ là còn có chỗ đau hơn mà thôi.
11
Đêm nay rất dài.
Ta mơ mơ màng màng ngủ, mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái.
Khi tỉnh lại mẹ vẫn đang ngủ bên cạnh ta.
Ba năm nay, mẹ không có nhiều thời gian ngủ cùng ta.
Bà rất đẹp nên có rất nhiều khách làng chơi.
Mặc dù sau này bà chỉ thuộc về Bùi Cận, cũng không có nhiều thời gian ở bên ta.
Bùi Cận so với những khách làng chơi kia càng độc chiếm hơn, thường để mẹ mấy ngày không được gặp ta.
Ta chui vào lòng mẹ, trên người bà luôn thơm thơm ngọt ngọt.
Chăn rất ấm, mẹ cũng rất ấm.
Ta nghĩ, nếu thời gian cứ dừng lại như thế này thì tốt biết bao.
Nhưng cửa bị đẩy ra, cha ta đi vào.
Ông ta mang theo quần áo mới.
Quần áo mùa đông rất đẹp, có của ta, cũng có của mẹ.
Đây là bộ quần áo cuối cùng của chúng ta trên đời.
Mẹ cũng từ từ mở mắt, ngây ngốc nhìn cha.
Trong phòng chỉ có ba chúng ta.
Ta mơ hồ nhớ ra ba năm trước hình như cũng có lúc như thế này.
Ta nằm lì trong lòng mẹ không chịu dậy, mẹ cười nói với cha: “Chàng mau đến quản con gái của chàng đi.”
Cha bế ta lên, bảo lão ma ma đưa ta ra ngoài chơi.
Ta không phục, tại sao hai người ở bên nhau không cho ta chơi cùng.
Vì vậy ta nhân lúc lão ma ma không chú ý lại chạy về.
Thấy mẹ nằm trong lòng cha, trong mắt đều là hạnh phúc.
Cha nói: “Nàng mau sinh cho ta một đứa con trai, giờ các huynh trưởng đều có con trai rồi, chỉ còn ta là chưa có.”
Mẹ cắn một miếng vào cha: “Một mình ta không thể sinh ra con được.”
Vì vậy cha cũng cắn trả lại.
Lão ma ma bế ta đi, bà nói trẻ con không được nhìn, nhìn sẽ đau mắt.
Nhưng hôm đó mắt ta không đau nhưng môi mẹ lại bị rách.
Ta chống nạnh lớn tiếng hỏi là ai làm, ta muốn báo thù cho mẹ.
Lúc đó bà cười đến nỗi không thẳng được lưng: “Là chó con cắn.”
Cha khẽ ho một tiếng, bế ta vào lòng, ông cũng cười.
Lúc đó bọn họ còn rất trẻ, là đôi vợ chồng trẻ mà mọi người trong phủ Tấn Vương đều ngưỡng mộ.
Có lúc ta nghĩ, có lẽ đó chỉ là một giấc mơ.
Bởi vì quá tốt đẹp nên ta mới nhớ mãi không quên.
Còn ta, chưa từng thực sự có được những điều tốt đẹp trong mơ.
Bây giờ ba chúng ta có lẽ cũng đang trong mơ nên cha mới tặng quần áo mới cho chúng ta.
Ông đi đến hỏi mẹ: “Đang nhìn gì vậy?”
Mẹ từ từ hoàn hồn, trả lời không đúng trọng tâm: “Đêm qua mơ một giấc mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Trong mơ đôi khi thân hóa thành hạc, nhân gian vô số cỏ hóa thành đom đóm.”
Nhưng Hàn Xuyên Thành không có đom đóm, chỉ có thể thấy trong mơ.
Cha đặt quần áo xuống, quay người định rời đi.
Mẹ lại gọi ông ta lại: “Tướng quân.”
Ông không quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
Bà chống người dậy: “Tháng thứ hai đến Hàn Xuyên Thành, thiếp đã sảy một đứa con, sáu tháng tuổi, là một bé trai.”
Cha kinh ngạc quay đầu lại.
Mẹ tiếp tục nói: “Là con của tướng quân, nếu đứa trẻ đó còn sống, bây giờ cũng gần ba tuổi rồi, sẽ quấn lấy đầu gối tướng quân gọi cha.”
“Nàng nói dối.” Ông ta không tin: “Nàng chưa từng nói với ta là nàng có thai.”
Mẹ khẽ thở dài: “Ngày chẩn đoán ra có thai, thiếp vẫn luôn ở nhà chờ tướng quân nhưng thiếp chờ mãi chờ mãi, chờ đến lại là quân phản loạn.
“Có lẽ đây là số mệnh, trong mệnh tướng quân, định là không có con trai.”
Cha có chút kích động, lại bắt đầu chảy máu mũi.
Ông ta nhanh chân rời đi.
Ta không nhớ mẹ có từng sảy thai hay không.
Mới đến Hàn Xuyên Thành, trong ký ức của ta chỉ có cái lạnh và cái đói vô tận.
Đói đến mức ta và chó hoang tranh nhau thức ăn.
Tổ mẫu cũng dẫn các thẩm nương đi khắp nơi tìm việc làm, họ đều sẵn sàng làm mọi việc bẩn thỉu mệt nhọc.
Nhưng không ai thuê chúng ta.
Thậm chí còn có người cá cược, cược xem chúng ta sẽ chết đói vào lúc nào.
Quãng thời gian đó ta không muốn nhớ lại.
Không muốn nghĩ đến, sẽ quên đi.
“Mẹ, con thực sự có một đệ đệ sao?” Ta hỏi bà.
Mẹ lau nước mắt trên mặt: “Không có, ta lừa ông ta.”
Nhưng nếu là lừa, tại sao bà còn khóc.