Con Đường Máu - Chương 2
04
Cửa phòng mẹ ta bị đóng sầm lại.
Các bá phụ nói cha ta bản lãnh lớn rồi, không nghe lời họ nữa.
Các thẩm nương thì cười nói đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, họ hoặc đàn cầm hoặc múa hát, tiếp đãi các bá phụ như những vị khách quen ngày thường.
Ta không hiểu sao thấy hơi choáng váng, muốn ngủ.
Khi dựa vào người đường tỷ, mới phát hiện ra tỷ ấy đã đi mất.
Ta đuổi theo bóng tỷ ấy, thấy tỷ ấy lặng lẽ đi vào mật đạo.
Mỗi phòng ở đây đều có mật đạo thông nhau, là tổ mẫu treo đèn lồng đỏ trên cửa rồi dẫn chúng ta cùng nhau xây dựng.
Lén lút, chưa từng để người ngoài phát hiện.
Đôi khi có người đi ngang qua sẽ ở lại đây, không cho các thẩm nương vào, tổ mẫu sẽ nghe lén họ nói chuyện trong mật thất.
Đường tỷ chui qua mật đạo vào mật thất phòng mẹ ta, ta đi theo: “Tỷ, tổ mẫu không phải nói chúng ta là trẻ con không được lén nhìn chuyện trong mật thất sao?”
Đường tỷ bịt miệng ta: “Là tổ mẫu bảo ta đến, muội nhỏ tiếng thôi.”
Lúc này giọng mẹ ta cũng truyền đến: “Tướng quân, trời lạnh giá, mời vào uống chén rượu làm ấm người trước đã.”
Ta nhìn qua lỗ nhỏ, chỉ thấy mẹ đang rót rượu.
Nàng quay lưng về phía cha ta, tuy giọng nói dịu dàng quyến rũ nhưng sắc mặt lại buồn bã.
Cha ta thì đang trải giấy mực trên bàn.
“Tướng quân định viết chữ hay vẽ tranh?” Mẹ bưng rượu đi đến bên bàn.
Cha ta lại đẩy rượu ra: “Ta muốn nàng viết một bức thư cho Bùi Cảnh, nói rằng nàng đã trốn đến Gia Lan Độ, bảo hắn đến đón nàng.”
Nụ cười trên mặt mẹ ta dần đông cứng lại.
Bùi Cảnh, là khách quen của mẹ ta, cũng là kẻ thù của cha ta.
Cha ta tám tuổi thì được đưa đến kinh thành, lúc đó các phiên vương khắp nơi đều phải đưa một đứa trẻ đến kinh thành, Bùi Cảnh là con trai út của Sở Vương.
Trước đây tổ phụ ta và Sở Vương vốn không hòa thuận, khiến cha ta và Bùi Cảnh cũng thường xuyên tranh đấu, hai người không phân cao thấp.
Sau đó, cha ta bại trận trước quân phản loạn, mẹ ta thì biến thành kỹ nữ.
Bùi Cảnh để làm nhục cha ta, đã đến Hàn Xuyên thành, trở thành khách quen trên giường của mẹ ta.
Ba năm nay ông ấy đã đến rất nhiều lần.
Lúc đầu chỉ lưu lại vài ngày, sau đó là hơn một tháng.
Lần cuối ông ấy đến đã ở lại Hàn Xuyên thành ba tháng, hầu như ngày nào cũng bắt mẹ ta hầu hạ.
Một tháng trước khi về đất phong, ông ấy đã đến tiểu viện, muốn mẹ ta bỏ lại mọi thứ đi theo ông ấy.
Hôm đó ta trốn trong góc ăn bánh trôi, Bùi Cảnh đứng ở hành lang nói với mẹ ta: “Bản vương có thể để nàng làm thị nữ bên cạnh, bảo đảm nàng cả đời không lo ăn mặc.”
Mẹ ta đang chải đầu trước cửa sổ, bà đáp lại Bùi Cảnh: “Thiếp thà làm kỹ nữ chứ không làm thị nữ, đa tạ ý tốt của tiểu vương gia.”
Bùi Cảnh vốn không dung thứ cho sự phản kháng, ngay cả thành chủ gặp ông ấy cũng phải cung kính đón tiếp, nếu không những tùy tùng mặc giáp của ông ấy sẽ giết người.
Nhưng hôm đó, ông ấy không nổi giận mà chỉ lặng lẽ nhìn mẹ ta.
Gió thổi những bông điệp cuối cùng trong sân, ông ấy hỏi mẹ ta trong gió: “Nàng có còn không quên được hắn không?”
Đôi mắt mẹ chứa chan tình cảm: “Thiếp không quên được quá nhiều người, tiểu vương gia nói đến ai?”
Bùi Cảnh không trả lời.
Đến khi gió ngừng, ông ấy đã biến mất.
Hôm đó mẹ ta ngồi rất lâu rất lâu bên cửa sổ, lâu đến nỗi ta ngồi xổm đến tê chân ngã ra ngoài.
Bà nhịn không được cười, lau vụn bánh trên khóe miệng ta, cười nói: “Thật là một con mèo tham ăn.”
Ta học theo mèo con làm nũng trong lòng mẹ, bà liền bật cười.
Sau đó, ta ngủ thiếp đi trong lòng bà.
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng ta, ta nghe thấy bà nói: “A Đề của ta, phải bình an lớn lên nhé.”
05
Mẹ ta hỏi cha: “Tướng quân muốn thiếp lừa Bùi tiểu vương gia đến Gia Lan Độ, rồi phục kích hắn ở đó sao?”
Cha ta không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Mẹ ta cười nói: “Tướng quân tìm nhầm người rồi, thiếp không có bản lĩnh đó.”
Nhưng cha ta lại bóp chặt cằm mẹ: “Theo sự hiểu biết của ta về hắn, hắn đã động lòng với nàng.”
“Nàng viết thư, hắn nhất định sẽ đến.”
“Chỉ cần nàng làm theo lời ta, tương lai ta sẽ tha cho cha mẹ nàng, cho họ an hưởng tuổi già.”
Mẹ ta bị ép ngửa đầu, ánh mắt bà đảo quanh khuôn mặt cha, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Rồi bà lại cười.
Bà không phải là người thích cười.
Nhưng hôm nay trước mặt cha, bà cứ cười mãi.
Bà vòng tay ôm cổ cha: “Chỉ cần tướng quân và thiếp làm phu thê thêm một đêm nữa, thiếp sẽ viết bức thư này.”
Cha ta ánh mắt cảnh giác: “Nàng đừng hòng giở trò gì.”
Mẹ ta đáng thương nói: “Thiếp chỉ là một nữ tử yếu đuối, có thể giở trò gì được, thiếp chỉ là quá nhớ tướng quân mà thôi.”
“Bốn năm thành hôn với tướng quân, là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời thiếp.”
“Sau đêm nay, thiếp sẽ viết bức thư này, cũng sẽ uống viên thuốc kia, thiếp chết cũng không hối tiếc.”
Ta thấy không ổn.
Đây không giống mẹ ta.
Mẹ của ta là người hận cha ta nhất.
Mặc dù bà chưa bao giờ nhắc đến cha trước mặt ta.
Nhưng ta biết.
Cha hỏi lại: “Nếu ta không muốn thì sao?”
Mẹ thu lại vẻ mặt: “Vậy thiếp cũng không thể đáp ứng nguyện vọng của tướng quân.”
Cha ta cười lạnh một tiếng, đồng ý.
Khi ông ta đi tắm, mẹ lại trang điểm lại.
Bà thoa lên môi son đỏ tươi.
Dưới màu son tươi tắn như vậy, bà lại có một sự bình tĩnh không buồn không vui.
Sau đó bà mở một lọ sứ, đổ hết thuốc viên bên trong ra nuốt hết.
Ta ngửi thấy trong phòng có một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng, khiến tim ta đập nhanh hơn.
Đường tỷ lập tức bịt mũi ta, kéo ta trở về phòng khách.
Trong phòng khách, các thẩm nương vẫn đang ca hát, các bá phụ cũng bắt đầu uống rượu.
Mùi than cháy, mùi phấn son, mùi rượu như một cục bông dày đè lên người ta.
Ta bực bội trong lòng, liền ra ngoài hóng gió.
Hơn mười kỵ sĩ mặc áo giáp đen đứng trong sân, một con ruồi cũng không bay ra được.
Nghe nói năm xưa tổ phụ chạy trốn đến phương Bắc, kết giao với người nơi đó, tự lập làm đế.
Người phương Bắc thân cường lực tráng, theo tổ phụ một đường nam hạ, nơi đi qua thây ngang khắp nơi, máu chảy thành sông.
Những kỵ sĩ mặc áo giáp đen này khiến ta có chút sợ hãi, ta vội vàng chạy về phòng khách.
Lúc này tổ mẫu nói bà mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Bà cũng gọi ta và đường tỷ vào phòng bà, bảo chúng ta tối nay ngủ cùng bà.
Ta buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt.
Mơ mơ màng màng nghe thấy đường tỷ kể lại chuyện vừa nhìn thấy giữa cha mẹ ta.
Tổ mẫu đáp: “Hắn so với các huynh đệ của hắn có thể thành đại sự, cũng nguy hiểm hơn bọn chúng, chúng ta phải cẩn thận.”
Ta muốn hỏi họ rốt cuộc đang nói gì nhưng ta quá buồn ngủ, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi.
06
Khi tỉnh dậy trời vừa hửng sáng, đường tỷ và tổ mẫu đều không còn ở đó.
Ta dụi mắt đi tìm mẹ, khi đi qua tiền sảnh, thấy các bá phụ nằm gục trên bàn ngủ say, các thẩm nương cũng ngủ say.
Khi đi vòng qua bên cạnh đại bá, ông ta đột nhiên mở mắt, nhìn ta như mèo nhìn chuột.
Ta tưởng họ ngủ say, không ngờ họ lại tỉnh táo như vậy.
Bởi vậy hôm qua tổ mẫu mới dặn các thẩm nương phải cẩn thận, không được manh động.
Ta bước nhanh ra sân, cha ta đang luyện kiếm trong tuyết.
Trên thân thể trần trụi của ông ta có đầy những vết thương mới cũ đan xen, đó là dấu vết của chiến trường.
Ta không khỏi dừng bước, ông ta cũng dừng kiếm.
Chúng ta nhìn nhau trong tuyết.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ta rõ ràng như vậy kể từ khi ta lớn lên.
Ông ta rất trẻ, cũng rất đẹp, không kém gì Bùi Cảnh.
Nhưng ông ta khiến ta sợ hãi hơn Bùi Cảnh.
Ông ta đi về phía ta, ta luống cuống bỏ chạy, chạy một mạch vào phòng mẹ.
Phòng rất lộn xộn, mùi hương khiến tim ta đập nhanh hơn tối qua vẫn còn sót lại một chút.
Mẹ ta trong màn đang co ro người ngủ.
Ta nhẹ nhàng trèo lên giường, thấy son đỏ trên môi bà đã không còn, môi cũng bị nứt.
Bà cau mày, khóe mắt có nước mắt, như đang trong cơn ác mộng.
Ta vội vàng lay bà dậy.
Bà mơ màng nhìn ta, ánh mắt dần tỉnh táo: “Người đàn ông đó đâu?”
Ta nghĩ bà nói đến cha ta: “Đang luyện kiếm trong sân.”
Bà lẩm bẩm một câu: “Hắn vậy mà còn có thể luyện kiếm.”
Nói xong bà liền ho khan, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Lúc này cha ta cũng đi vào.
Mẹ bảo ta đi ra nhưng cha lại bảo ta ở lại.
Ông ta thúc giục mẹ viết thư.
Mẹ vén mái tóc rối bời đi đến bên bàn, theo yêu cầu của cha ta mà viết.
Viết xong cha liền kiểm tra cẩn thận, còn dùng kiếm dài cắt một lọn tóc của mẹ bỏ vào.
Mẹ ta lại cười.
Cha hỏi bà cười cái gì.
Mẹ liền đáp: “Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ, tướng quân lại cắt tóc ta gửi cho nam tử khác.”
Cha ta nhìn bà: “Chúng ta đã sớm không còn là phu thê.”
“Nếu lúc đó nàng tự vẫn trước quân phản loạn, đợi ta đoạt được thiên hạ này, nhất định sẽ truy phong nàng làm hoàng hậu, cả đời không lập thêm hoàng hậu, sau khi chết sẽ cùng nàng an giấc ngàn thu, kiếp sau lại làm phu thê.”
“Nhưng nàng lại làm kỹ nữ.”
“Là nàng, đã cắt đứt duyên phận của chúng ta.”
Nhưng ta muốn nói rằng, ta thường nhớ đến bốn tỷ muội đã mất nhưng dù ta có nhớ đến thế nào, ta cũng không thể gặp lại họ.
Người đã chết, người sống có làm gì đi chăng nữa cũng vô ích.
Ta còn chưa kịp nói thì cha ta đã cầm thư đi ra ngoài.
Mẹ ta vẫn đang cười.
Dù đang cười nhưng trong mắt lại có nước mắt.
Tổ mẫu đi vào giúp mẹ ta lau nước mắt: “Mẹ đã làm cháo hạt dẻ mà con thích nhất, lại ăn đi.”
Mẹ ta gật đầu: “Đợi con rửa mặt chải đầu xong sẽ đến.”