Con Đường Leo Lên Hậu Vị - Chương 4
Ai mà ngờ được, hắn giả điên giả ngốc mà lớn lên, trở thành lưỡi dao sắc bén chôn dưới lòng đất, chỉ chờ ngày tái xuất giang hồ.
Tam vương và Ngũ vương lần lượt ngã ngựa, Đoạn Tuệ lại ủ rũ không phấn chấn, vì vậy Bát vương đã trỗi dậy.
Những kẻ tài giỏi tranh nhau làm môn khách của hắn, các đại thần ngầm dựa vào hắn.
Thậm chí còn có khẩu hiệu ủng hộ: “Bát vương què chân không què não, thái tử được trời chọn chắc chắn không chạy đi đâu.”
Bát vương thẳng lưng, gan cũng lớn, việc đầu tiên hắn làm là gây khó dễ cho phụ thân ta.
Mối thù của hai người họ bắt nguồn từ cuộc đua ngựa năm năm trước. Lúc đó hai người họ khó phân thắng bại, phụ thân ta không nhường hắn. Thấy sắp thua, hắn nóng nảy, bất cẩn ngã khỏi lưng ngựa, gãy một chân.
Hắn tức giận, luôn nghi ngờ là phụ thân ta đã động tay động chân, nhưng không tìm được bằng chứng.
Trước đây hắn chỉ lén lút gây rắc rối cho phụ thân ta, bây giờ lại công khai gây khó dễ cho phụ thân ta, thậm chí cả phe cánh của phụ thân ta cũng bị hắn lôi kéo đi mất hơn nửa.
Phụ thân ta viết thư chim bồ câu trả lời ta: “Giang sơn đời nào chẳng có nhân tài, con và Cửu vương không thể thua.
Thuyền chìm bên bờ ngàn cánh buồm qua, gây ra chút thiên tai hay nhân họa. Nước chảy xiết ngàn thước, mau để Bát vương chết đi.”
Ta hồi âm động viên: “Nhất định phải ẩn nhẫn.”
Để dụ rắn ra khỏi hang, ta dẫn theo mồi nhử cũ Đoạn Tuệ đi du ngoạn.
Thỉnh thoảng sai thị vệ đi mua đồ ăn, thỉnh thoảng lại bảo gã sai vặt tạo không gian riêng cho hai chúng ta. Chỉ thiếu mỗi việc dán bốn chữ “Đến lấy mạng chó ta đi.” sau lưng Đoạn Tuệ.
Nhưng không biết có phải là do sự thất bại của Tam vương và Ngũ vương khiến Bát vương sợ hãi hay không, suốt chặng đường này không có sóng gió gì.
Ta dẫn Đoạn Tuệ đi du ngoạn cầu Khổng, hắn ôm một đống đồ ăn và đồ chơi, cảm động đến nỗi đỏ hoe cả mắt: “Hứa Phượng Tê, không ngờ cuối cùng người đối xử tốt nhất với ta lại là nàng.”
Cuối cùng ta cũng bị sự ngu ngốc của hắn khơi dậy một chút thương hại: “Ngươi còn có nguyện vọng gì không?”
Hắn nói: “Ta còn muốn nạp mười người thiếp.”
Ta nói: “Cút.”
Vừa dứt lời, Đoạn Tuệ thực sự trợn mắt, lăn xuống khỏi cầu.
Kéo người về dịch quán, đại phu bắt mạch xong, nói là do đam mê tửu sắc dẫn đến hư tổn cả trong lẫn ngoài, cần phải kiêng sắc tĩnh dưỡng.
Sau khi về phủ, ta giải tán hết các nhạc công ca kỹ, cho người mỗi ngày đến bên giường Đoạn Tuệ niệm “Thanh tâm chú.”
Đoạn Tuệ tỉnh lại cũng rất cảm động, khóc lóc nói: “Hứa Phượng Tê, ta đã làm gì sai mà ngươi lại hành hạ ta như vậy?”
Thật kỳ lạ.
Khi ta buông thả hắn, hắn khen ta tốt, khi ta đối xử tốt với hắn, hắn lại mắng ta xấu.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn ủ rũ tinh thần, ngày càng gầy gò.
Ta không biết phải làm sao, thức đêm suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Tần Kiều Kiều cùng ta thức đêm suy nghĩ, suy nghĩ xem tái hôn thì chọn ai tốt hơn.
Cho đến khi đi xem Đoạn Tuệ lần nữa, Đoạn Tuệ nắm tay ta nói: “Có thể để Tiểu Điệp ở bên ta thêm một lúc không? Có nàng ở bên ta thấy thoải mái hơn.”
Ta vừa định mắng hắn là bản tính khó đổi, suy nghĩ vài giây sau, liền sai người trói Tiểu Điệp lại.
Đoạn Tuệ vô cùng kinh ngạc: “Hứa Phượng Tê, quả nhiên ngươi còn biến thái hơn ta.”
Ta căn bản không thèm để ý đến hắn, đưa tay cạy cằm Tiểu Điệp ra, lục soát trên người nàng ta được ba cái túi thơm.
Sau khi đại phu xem qua, ba cái túi thơm này có dược tính xung khắc, ngửi lâu sẽ khiến người ta âm hư mất trí.
Ta vẫn luôn đề phòng người lạ ám sát, nhưng lại bỏ qua người quen đã hầu hạ Đoạn Tuệ nhiều năm.
Bát vương thông minh hơn hai người anh của hắn.
Ta trình người và chứng cứ lên.
Đồng thời trình lên cả mấy bản tấu chương tố cáo Bát vương kết bè phái, tự ý may long bào.
Là do phụ thân ta và Đoạn Trì viết.
Người làm cháu lâu ngày, một khi nắm được quyền, rất dễ mất cảnh giác.
Bát vương bị hai người họ liên thủ giết chết.
Ba ngày sau, lão hoàng đế phán Bát vương chém đầu tại Thu Lương đài.
Không chỉ đích thân hắn ngồi trên C vị xem với thân thể bệnh tật, hắn còn bắt Đoạn Tuệ cùng xem.
Đầu của lão bát lăn lông lốc rất xa, Đoạn Tuệ trợn tròn mắt, cứng đờ ngồi rất lâu.
Khi đứng dậy, cung nữ phía sau hắn “Á.” lên một tiếng.
Trên ghế có một vũng chất lỏng, Đoạn Tuệ sợ đến nỗi són ra quần.
Sau khi trở về từ cung, Đoạn Tuệ suốt ngày co ro trên giường, ăn gì cũng nôn ra.
Tần Kiều Kiều mỗi ngày giúp hắn dọn dẹp chất bẩn, cho hắn uống một ngụm nhân sâm để duy trì mạng sống.
Bệnh của lão hoàng đế cũng nặng hơn, đến mức không thể ngồi dậy.
Thấy hoàng tử chết dần chết mòn, giang sơn không có người kế thừa, quần thần cả ngày buồn rầu.
Vì vậy khi Đoạn Trì tái xuất trước mặt mọi người, giống như một hòn đá khơi dậy ngàn lớp sóng.
Tất cả mọi người đều không ngờ.
Không ngờ tên ngốc này còn sống, không ngờ hắn có thể lớn như vậy, càng không ngờ hắn không còn ngốc nữa, thậm chí còn phong tư trác tuyệt.
Có người vui mừng kinh ngạc, cũng có người nghi ngờ nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tất cả mọi người đều mặc định Đoạn Trì chính là quân chủ tiếp theo.
Khi Đoạn Trì đến tìm ta, hắn mang theo một cây trâm vàng.
Phượng hoàng trên trâm giương cánh muốn bay, ung dung quý giá.
Hắn cài trâm vàng vào tóc ta, cười như nước mùa xuân: “Ta lấy giang sơn làm sính lễ, cầu cưới thiên kim tiểu thư tướng phủ Hứa Phượng Tê. Nguyện cả đời cùng chung thuyền vượt sóng, cùng tiến cùng lui.”
Ta cầm bút chậm rãi viết một chữ “Tĩnh”, ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi làm sao chắc chắn mình đã thắng chắc rồi?”
Đoạn Trì buông quạt lụa, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đây là cược của ta với hoàng đế. Nếu ta có thể đánh bại tất cả mọi người trong vòng ba tháng, hắn sẽ truyền ngôi cho ta.”
Thảo nào, lão hoàng đế xử lý người thua cuộc dứt khoát như vậy.
Có thể thấy vô tình vốn là bản tính của đế vương.
“Huống hồ.” Hắn khẽ gõ quạt, trong đôi mắt lộ ra nửa phần sắc bén: “Hắn nợ mẫu phi ta, nợ ta thì phải dùng giang sơn để trả.”
Giọng điệu của hắn cứng rắn quyết đoán, mang theo sự căm hận và kiêu ngạo của nhiều năm.
Nửa tháng sau, lão hoàng đế kiệt sức mà chết.
Di chiếu công bố thiên hạ, ngoài dự đoán của mọi người.
“Truyền ngôi cho thất hoàng tử, Đoạn Tuệ.”
8.
Đoạn Trì xông vào nội cung, cầm kiếm ép hỏi thái lão giám bên cạnh tiên đế.
Lão thái giám run rẩy nói ra sự thật.
Tiên đế căn bản không có ý định truyền ngôi cho Đoạn Trì. Bởi vì trong người Đoạn Trì chảy một nửa dòng máu ngoại quốc, không xứng làm đế vương.
Lý do ta đồng ý cược với hắn, chỉ là đi một nước cờ hiểm, mở đường cho Đoạn Tuệ mà thôi.
Cho dù Đoạn Tuệ có không ra gì đi chăng nữa thì cũng là huyết mạch thuần khiết; Đoạn Trì có xuất sắc đến đâu, cũng khó tránh khỏi nảy sinh dị tâm.
Đoạn Trì nghe xong, cười đến nỗi thở không ra hơi, nước mắt ướt nửa khuôn mặt.
Hắn nắm lấy vai ta, trong sự dịu dàng xen lẫn một tia điên cuồng: “Phượng Tê, hắn thật tàn nhẫn. Hắn lại giết ta một lần nữa.”
Hắn đã gian nan sống đến ngày hôm nay, tưởng rằng đối phương cuối cùng cũng lương tâm trỗi dậy, nguyện ý bố thí cơ hội, nhưng lại phát hiện ra rằng chỉ là làm áo cưới cho lòng riêng của người khác.
Sao có thể không sụp đổ.
Gió thổi qua hành lang, như khóc như than…
Ta nắm chặt cổ áo hắn, muốn hắn phấn chấn lên: “Đoạn Trì, vẫn còn cơ hội.”
Hắn chắp tay cúi lạy ta thật sâu, giọng điệu trêu chọc: “Thảo dân bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Hắn cười nhưng lại cười một cách suy sụp: “Chúc mừng ngươi, được toại nguyện.”
Sau đó xoay người rời đi, bước chân lảo đảo, bờ vai khom xuống.
Ta trở về vương phủ.
Đoạn Tuệ chạy đến chỗ ta, hắn bệnh đến nỗi gầy trơ xương nhưng ngũ quan lại sáng ngời, tinh thần giống như Phạm Tiến đỗ đạt:
“Hứa Phượng Tê, mơ ước của ta thành hiện thực rồi! Ta sẽ nạp tám trăm phi tần, ngươi không thể ngăn cản ta nữa ha ha ha!”
Một đám cung nhân nâng long bào, cửu hoàn đới chạy theo sau hắn một cách sợ hãi: “Bệ hạ dừng bước–”
Đoạn Tuệ chạy đến trước mặt ta, mũ miện trên đầu xiêu vẹo, hắn trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Ta là cửu ngũ chí tôn, ta muốn bình định thiên hạ, người người trên thế gian đều phải quỳ dưới chân ta. Rượu ngon mỹ nữ, châu báu mỹ nhân, đều là của ta, đều là của ta!”
Một đám cung nhân cúi đầu quỳ lạy, hắn đứng giữa cười ha hả, giống như một đứa trẻ giơ tay hô lớn: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sau đó mí mắt lật một cái, ngã ngửa ra sau.
Hắn ngủ ba ngày ba đêm.
Sau khi tỉnh lại, đối với Tần Kiều Kiều gọi là nương, đối với ta gọi là cha.
Tin tức tân đế vui mừng phát điên không cánh mà bay, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Bách tính vui như mở cờ, đại thần thì buồn như đưa đám.
Phụ thân ta dẫn đầu, quan viên từng đợt đến Thanh Ba trai cầu kiến Đoạn Trì.