Cởi Bỏ Gánh Nặng - Chương 2
4
Thực ra muội muội căn bản không bị bệnh.
Sau khi biết phải dùng nước giếng lạnh ngắt để hạ nhiệt, nó lập tức cởi bỏ mấy lớp áo dày trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng dần trở lại bình thường.
Nó khóc nói: “Ta chỉ muốn thứ vốn dĩ là của ta, có gì sai sao?!”
Mẹ một mực an ủi nó, nói sau này có tiền sẽ mua cho nó một chuỗi vòng cổ.
Ta nhìn bà nói: “Có tiền? Tiền ở đâu ra? Nhà chúng ta sa sút rồi, đệ đệ mới sáu tuổi, đợi đến khi đệ đệ thuận lợi đến hai mươi tuổi làm lễ cập quan, muội muội hẳn cũng đã sớm gả chồng rồi. Lúc đó còn cần chuỗi vòng cổ sao?”
Muội muội oa một tiếng khóc lớn: “Mẹ, mẹ xem tỷ tỷ kìa! Nói chuyện thật khó nghe.”
Ta còn chưa nói những lời khó nghe hơn.
Đệ đệ của ta, thực ra là một đứa ngốc. Ba tuổi nó bị sốt cao, mẹ không gọi người, chỉ biết khóc. Phải đợi đến khi cha đi uống rượu xã giao trở về mới khóc lóc năn nỉ ông ấy đưa ra chủ ý mời đại phu.
Kết quả là nó bị sốt đến mê sảng.
Kiếp trước, ta hoảng hốt như vậy cũng là lo sợ muội muội sẽ biến thành bộ dạng như đệ đệ.
Chỉ là mẹ vẫn không thừa nhận đệ đệ có vấn đề, bà nói đệ đệ là quý nhân chậm nói nên nói chậm hơn, ăn nhiều hơn.
Bảo ta đừng đối xử tệ với đệ đệ.
Ngày ta bị bịt chết, cơ thể còn chưa lạnh hẳn, đệ đệ đã từ trong lòng ta lấy đi đồ ăn nhẹ ta mang về, ngồi bên cạnh từ từ ăn.
Đối với đệ đệ, ta chỉ là một công cụ mang thức ăn về định kỳ.
Đối với họ, cũng vậy.
Ta quay người rời khỏi phòng.
Phía sau là tiếng khóc lớn của muội muội: ” Mẹ, có phải thật sự không còn tiền rồi không! Vậy lễ cập kê của con có còn được tổ chức không? A tỷ cũng đã được tổ chức rồi không thể đến con lại không có chứ! Hơn nữa, con thấy Thu Hà bọn họ đều đã mua son phấn rồi, còn là của Thu Sảng Trai nữa – con phải làm sao đây? Mẹ, mẹ đừng chỉ khóc nữa, mẹ hỏi A tỷ xem, chúng ta phải làm sao.”
Dưới gối của ta, giấu mấy chục văn tiền.
Ban đầu là định tạo cho mẹ một bất ngờ, muốn nói với bà rằng ta cũng có thể kiếm tiền.
Xem ra sau này, không cần thiết nữa rồi.
Những ngày này, ta nói là mình đi tìm tỷ tỷ hàng xóm thêu hoa làm nữ công, thực ra ta đều đến chỗ Lưu quả phụ ở Miêu Nhi Hồ, giúp nàng ấy giặt quần áo kiếm tiền.
Mười bộ quần áo hai văn tiền, giặt đến đau cả lưng mỏi cả vai.
Ta cất tiền đi, bắt đầu hồi tưởng lại tình hình thế đạo ở kiếp trước.
Ta nhớ năm đó vào mùa đông, gió tuyết ở phương Bắc thổi xuống, quân man di kéo xuống phía nam cướp bóc, giá thảo dược tăng vọt.
Nếu ta có một số vốn –
Ít nhất có thể lãi gấp mười gấp trăm lần.
5
Bên ngoài ồn ào đến nửa đêm, đây là lần đầu tiên ta ngủ yên tâm như vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta lấy ra miếng ngọc bội đính ước mà cha để lại, chất ngọc thượng hạng, còn có những vật khác ông để lại cho ta, ta đều lấy ra hết.
Lại đếm hết số tiền đã tích cóp được.
Vốn không nhiều cũng không ít nhưng năm nay giá dược liệu rất thấp, đủ để thử một lần.
Mẹ với quầng thâm mắt chờ ở nhà chính, thấy ta ra liền hỏi: “Hôm nay ăn sáng gì vậy, A Diệu.”
Bà vẫn chờ ta như trước đây, mỗi ngày lo toan mọi việc trong nhà.
Ta cười: “Trong nhà vẫn luôn là mẹ làm chủ, mẹ muốn ăn gì thì ăn nấy.”
Muội muội lập tức từ trong phòng đi ra.
“Đại tỷ sao lại nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ ngày nào cũng vất vả vì gia đình, tỷ lại nói lời lạnh nhạt như vậy?”
“Muội muội nói đúng, mẹ vất vả, muội muội mau đi chuẩn bị bữa sáng và nước nóng cho mẹ đi. Mẹ hẳn là còn chưa rửa mặt chải đầu đâu?”
Ta nói xong liền ra khỏi cửa, muội muội ở phía sau dậm chân thình thịch.
” Mẹ, mẹ xem tỷ tỷ kìa! Bất hiếu như vậy! Mẹ, bộ quần áo này của con ngắn đi một đoạn rồi, phải đổi thôi…”
Ta đi thẳng đến tiệm cầm đồ để cầm cố.
Lấy tiền ra, không ngờ lại vừa vặn gặp Tô lão gia đến tuần tra cửa hàng.
Tô lão gia khi đó nhìn thấy ta liền dừng lại.
Ông hỏi ta có phải là nữ nhi của Giang Trọng Hoài không.
Lại nói theo tình nghĩa, ta nên gọi ông ta một tiếng thúc bá, nếu có chuyện gì cứ việc tìm ông.
Ta ra ngoài rất lâu, ngoảnh lại nhìn thì thấy ông vẫn đang vuốt râu nhìn ta chằm chằm.
Thật khiến người ta buồn nôn.
Kiếp trước, ta ngây thơ cho rằng ông thật sự nể mặt phụ thân mà chăm sóc ta, ai ngờ ông đã sớm giăng sẵn lưới chỉ chờ ta từng bước sa vào.
Ta khạc một bãi nước bọt, quay người đi thẳng một vòng rồi mới tìm được người quen kiếp trước là một người làm công ở tiệm thuốc.
Kiếp trước, Cung Lãng vì tận trung với chức trách mà bị vu oan đuổi đi, chính ta đã tiến cử hắn với Tô lão gia để ông ta giữ lại.
Cũng chính là hắn vào lúc cuối cùng đã giúp ta gửi đi một lá thư cho vị hôn phu mà ta chưa từng gặp mặt.
Là một người có nguyên tắc, có giới hạn.
Ta đi vòng một đoạn đường tìm hắn thì thấy hắn đang ở dưới chọn thuốc, cả người rách rưới.
Người quản sự chửi bới om sòm, chỉ trích đủ điều, Cung Lãng dù bị tát hai cái nhưng vẫn kiên quyết nói rằng cây thuốc đó dù có bỏ đi những cái rễ thối thì dược tính cũng sẽ không đúng, không nên dùng để làm thuốc.
Sau khi xung quanh yên tĩnh, ta ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch.
Thiếu niên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi có chút căng thẳng.
Ta mở lời nhờ hắn mua thuốc.
Hắn vừa bất ngờ vừa kinh ngạc: “Nhưng mà, nhưng mà chúng ta không quen biết nhau.”
Ta nói về sự thưởng thức và tín nhiệm của ta đối với hắn qua sự việc vừa rồi, lại nói về việc chia lợi nhuận của vụ mua bán này, cùng với cả khế ước đã chuẩn bị sẵn đều đưa cho hắn.
Sắc mặt hắn dần dần nghiêm lại, cuối cùng ấn dấu vân tay: “Nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
6
Kết quả vừa mới về đến nhà.
Mẹ đã hỏi ta có phải đã cầm cố miếng ngọc bội đính hôn của ta rồi hay không.
Tin tức của bà nhanh quá.
Không có bất kỳ sự lo lắng nào, câu tiếp theo chính là: “Tiền đâu?”
Ánh mắt ta chuyển đến chiếc bàn bên cạnh bà, trên đó có hai chén trà.
Có người đã đến.
Hẳn là Tô lão gia.
Xem ra người mẹ này của ta đã quen biết Tô lão gia sớm hơn ta tưởng tượng nhiều.
Ta nói: “Mất rồi.”
Mẹ lập tức đứng dậy: “Nhiều tiền như vậy, mất rồi sao? Người ta còn cố ý cho con giá cao! Sao lại mất rồi! Mất ở đâu?”
Ta nhướng mày, bà dường như nhận ra điều gì đó, lại dịu giọng.
“A Diệu, chúng ta là người một nhà, nếu con muốn vải vóc quần áo, son phấn gì, muội muội con có thì mẹ tự nhiên sẽ cân nhắc cho con nhưng trong nhà có nhiều miệng ăn như vậy! Muội muội con sắp phải chuẩn bị quần áo cập kê, mũ mão cũng phải làm mới… Làm người phải có lương tâm, A Diệu, nói cho mẹ biết, tiền đâu.”
Ta cười, giơ tay ra cho bà xem: “Thật sự mất rồi. Mẹ không tin thì cứ lục soát đi.”
Bà thực sự lục soát, cùng với cả Tôn ma ma không bị đuổi việc, kéo ta vào trong nhà lục soát từ đầu đến chân.
Ngay cả búi tóc cũng bị gỡ ra để xem, tóc dài phủ lên một thân trần truồng.
Ta đứng trong căn phòng tối tăm nhìn ra bên ngoài, trời tháng chín nhưng hơi lạnh lại bốc lên từ lòng bàn chân.
Bàn tay trơn trượt sờ soạng trên người ta.
Mẹ nhìn ta đột nhiên nói: “A Diệu của ta lớn rồi.”
Đệ đệ đang tò mò tiến lại gần khe cửa sổ nhìn ta.
“Cút!” Ta mặt không biểu cảm mắng nó: ” Ngu xuẩn, chưa từng thấy nữ nhân sao?”
Mẹ nghe vậy thì tức giận ngay tại chỗ, mượn cớ phát huy, trực tiếp tát ta một cái, bà ta vừa khóc vừa hét với ta.
“Đây là thái độ con nói chuyện với đệ đệ của mình sao! Nó chỉ là một đứa trẻ, nó hiểu gì chứ?! Con là tỷ tỷ của nó, nhìn nó một cái thì sao! Giang Diệu à Giang Diệu, con thay đổi rồi! Ta thấy chắc chắn là do con lăn lộn ở bên ngoài lâu quá, tâm cũng trở nên độc ác rồi.”
Bà ta gọi Tôn ma ma nhốt ta lại, bảo đệ đệ và muội muội không được cho ta ăn cho đến khi ta nói ra số tiền đó ở đâu.
Một Tôn ma ma căn bản không phải là đối thủ của ta.
Ta đẩy một cái là bà ta đã ngã lăn quay ra đất.
Mẹ tức giận gọi người, đệ đệ và muội muội đều đến giúp.
Hai đứa thừa thãi đó cũng là phế vật.
Ta tát mỗi đứa một cái, còn chưa kịp nói gì thì “Bốp” một tiếng, sau gáy đau nhói.
Mẹ ném chiếc ghế trên tay xuống, nhìn ta ngã xuống đất, bà ta nói: “Phản rồi phản rồi, mau, mau trói đứa con bất hiếu này lại.”