Cởi Bỏ Gánh Nặng - Chương 1
1
Mưa lạnh từ mái nhà dột nát rơi xuống mặt.
Đôi tay giặt giũ quần áo bẩn cả ngày không thể chống đỡ nổi.
Bên cạnh là tiếng khóc của muội muội.
“Các người đã hứa rồi, cha cũng đã hứa rồi, nói là sinh thần mười bốn tuổi sẽ tặng ta một chuỗi vòng cổ! Tỷ tỷ có, tại sao ta không có! Các người thiên vị.”
Cha ta mất cách đây ba tháng.
Mặc dù người trong tộc vẫn giữ cho chúng ta chút thể diện nhưng mấy cô nhi quả mẫu sống cũng không dễ dàng.
Cứ cách vài ngày, mẹ lại lấy ra một thứ gì đó, đưa cho ta đi cầm.
Tháng trước, chuỗi vòng cổ của ta cũng đã bị cầm, đổi được hai đấu gạo.
Mẹ ậm ừ trả lời, muội muội vẫn khóc, khóc nức nở, gần như muốn nôn.
Kiếp trước, vì sinh thần mười bốn tuổi của muội muội.
Ta bất chấp giá lạnh xuống ao cố gắng mò trai, tìm những viên ngọc trai vụn bên trong, làm quà mừng sinh thần mười bốn tuổi cho muội muội.
Lúc đó muội muội rất vui, vui vẻ mang ra ngoài.
Kết quả là chiều về, muội muội đã giật đứt hết chuỗi ngọc trai nhỏ trên cổ.
“Viên lớn nhất còn không bằng viên của tiểu nữ nhi nhà tú tài, mọi người cười ta thứ rách nát gì cũng đeo——Tỷ, viên ngọc trai này của tỷ quá nhỏ, thật mất mặt.”
Lúc đó ta tưởng muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, lại vì cha mất nên trong lòng không vui.
Còn luôn an ủi nó.
Nhưng bây giờ…
Ta vừa nghĩ đến kiếp trước lúc cuối cùng khi ta bị thuốc độc phát tác, toàn thân đau như bị dao cắt, muội muội dùng chăn bịt chặt miệng ta không cho ta kêu lên.
Sức lực lớn như vậy.
Lúc đó muội muội nhìn vào mắt ta.
“Tỷ tỷ, tỷ đã giúp ta nhiều lần như vậy, đây là lần cuối cùng, tỷ giúp ta, ta có thể gả vào đó.”
Ta không nhịn được cười.
Mẹ vừa vào, thấy ta cười lạnh thì sửng sốt, rất nhanh, một bên nắm tay ta, một bên lau nước mắt.
” Đều là lỗi của mẹ mới khiến Oanh nhi khóc lóc lúc nửa đêm, nếu không phải mẹ vô dụng thì sao sinh thần của Oanh nhi cũng không mua nổi cho nó một chuỗi vòng cổ. A Diệu, con nói xem phải làm sao?”
Nói xong, mẹ liếc nhìn ta.
Nếu nói mẹ là người không có chủ ý, gặp chuyện thì thở dài than ngắn, đến hỏi ý kiến ta nhưng từng chuyện từng chuyện, hưởng giàu sang phú quý, từ đầu đến cuối chưa từng chịu khổ.
Cha ta còn sống, mẹ dựa vào cha ta, cha ta mất, mẹ liền dựa vào ta.
Ta cười cười: “Con cũng không biết, mẹ thấy nên làm sao?”
Mẹ không ngờ ta lại nói như vậy, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tôn ma ma bên cạnh.
Tôn ma ma kia cũng thở dài theo.
“Nhị tiểu thư không giống đại tiểu thư, sinh muộn, hưởng phúc ít hơn mấy năm, bây giờ cuộc sống khó khăn, rất khó thích ứng.”
Ta nhìn Tôn ma ma.
“Ồ, vậy phải làm sao? Cha ta đã mất rồi. Bây giờ không có tiền. Ma ma có biện pháp nào không? Nói ra thì ma ma cũng đã giúp đỡ nhà chúng ta lâu như vậy rồi, bây giờ cuộc sống như thế, sau này cũng không trả nổi tiền công. Hay là, bắt đầu từ ngày mai, ma ma cũng đừng đến nữa.”
2
Kiếp trước, ta luôn thương xót mẹ, yêu quý đệ đệ muội muội.
Nhà không có tiền, ta đi nghĩ cách, xuất đầu lộ diện đi cầm đồ.
Cũng ở tiệm cầm đồ, gặp được Tô lão gia tình cờ đến tuần tra cửa hàng.
Tô lão gia nhìn trúng nhan sắc và tính tình của ta, muốn nạp ta làm thiếp.
Lúc đó mẹ nghiến răng nói, nữ tử Giang gia chúng ta không làm thiếp, nếu để ta đi làm thiếp, bà chết cũng không có mặt mũi đi gặp cha.
Nhưng, cuộc sống cần tiền, đệ đệ cần tiền học phí, giao thiệp tình cảm cũng cần tiền.
Mẹ chỉ biết khóc lóc trước mặt ta, lau nước mắt liên tục nói, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Ta luôn nói ta sẽ nghĩ cách.
Nhưng một cô bé mới mười mấy tuổi như ta có thể có cách gì.
Vốn liếng duy nhất của ta chỉ có bản thân mình.
Sau đó, ta âm thầm trở thành người nữ nhân ngay cả ngoại thất cũng không được tính của Tô lão gia.
Cuối cùng nhà cũng khấm khá lên.
Lúc đó ta lén lút, cẩn thận từng li từng tí, mỗi lần ra ngoài đều nói đi giặt giũ, đi thêu hoa ở tiệm thêu.
Lúc về, còn phải ngâm trắng tay, hoặc chọc thủng đầu ngón tay.
Sợ mẹ biết chuyện của ta sẽ khó chịu, sẽ không chịu nổi, sẽ suy sụp.
Bây giờ nghĩ lại, bà… thật sự không biết sao?
Sao có thể không biết!
Sống lại một lần nữa, nhìn căn nhà và đồ dùng trong nhà, sau khi cha mất lâu như vậy, mẹ vẫn giữ lại Tôn ma ma, bên ngoài còn có một người làm.
Đây… thật sự là dáng vẻ của người lo lắng cuộc sống không có tiền sao?!
Đây rõ ràng là đã quen hưởng thụ!
3
Ta vừa nói Tôn ma ma không cần đến nữa.
Mẹ đã lập tức biến sắc.
“Nhưng mà, nhiều chuyện như vậy, trong trong ngoài ngoài… phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ, bây giờ chúng ta không phải người có tiền nữa. Chúng ta là quỷ nghèo, là quỷ nghèo giống như Tôn ma ma. Chúng ta không nuôi nổi người hầu, không trả nổi tiền công. Những chuyện này, đương nhiên phải do người trong nhà tự làm. Không chỉ một mình con làm, mẹ phải làm, muội muội phải làm, đệ đệ cũng phải làm.”
Mẹ a một tiếng.
Ta hỏi: “Đã muộn rồi. Ngày mai xem ra phải dậy sớm. Mẹ còn chuyện gì nữa không?”
Mẹ há miệng, không nói nên lời, lúng túng đi ra ngoài một lúc, bên cạnh truyền đến tiếng muội muội đập vỡ bát.
Muội muội lại bắt đầu nổi giận.
Lẩm bẩm về chuỗi vòng cổ cha đã hứa cho muội muội.
Nhưng cha cũng đã hứa, ông sẽ sống đến trăm tuổi, ông sẽ nhìn từng người chúng ta xuất giá.
Ta nhắm mắt, lật người, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Quả nhiên nửa đêm, muội muội “Bệnh” rồi.
Từ nhỏ nó đã như vậy, hễ có chuyện gì không vừa ý, nó sẽ bị bệnh, phát sốt, đau bụng.
Con khóc thì được ăn kẹo.
Mẹ khen ta ngoan ngoãn, không để bà lo lắng.
Bà nói Nhị muội không giống vậy, Nhị muội không ngoan chút nào, không hiểu chuyện nhưng lại cứ như vậy, bà lại thiên vị nó.
Thiên vị đến mức, cuối cùng vì nó, bà đã đích thân hạ độc ta.
Ta mở mắt, một vầng trăng khuyết treo ngoài cửa sổ, đôi mắt ta bỗng đau nhói như thể nhìn thấy kiếp trước những giọt nước mắt giả tạo của mẹ vẫn còn trong mắt.
Mỗi người có số mệnh của mình, mỗi người có cuộc sống của mình.
Ta không phải rùa thần Bixi, không gánh vác nổi nhiều trách nhiệm và cuộc đời như vậy.
*Câu nói này sử dụng hình ảnh của rùa thần Bixi (赑屃), một trong chín đứa con của rồng trong truyền thuyết Trung Quốc, thường được miêu tả là rùa thần mang bia đá trên lưng, để biểu thị việc gánh vác trách nhiệm nặng nề. Người nói câu này muốn nhấn mạnh rằng họ không thể chịu được áp lực hoặc gánh vác quá nhiều trách nhiệm trong cuộc sống.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
Mẹ mặt đầy lo lắng đi vào.
“A Diệu, phải làm sao bây giờ? Oanh nhi nói nó toàn thân nóng ran, khó chịu lắm.”
Bà mất hết phương hướng, đưa tay lau nước mắt: “Phải làm sao bây giờ, mẹ không biết phải làm sao. Bây giờ nhà không có tiền, lần trước nợ tiền hiệu thuốc vẫn chưa trả – phải làm sao bây giờ, A Diệu.”
Kiếp trước, ta an ủi mẹ, nghiến răng nói để ta đi vay tiền.
Sau đó ta đi tìm Tô lão gia.
Ta thuận lợi lấy được tiền, còn dẫn theo cả đại phu về.
Muội muội uống thuốc xong ngủ ngon lành.
Mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm ngủ thiếp đi.
Đại phu nhận tiền khám bệnh hài lòng rời đi.
Chỉ có một mình ta ở trong phòng, dùng nước giếng lạnh ngắt tắm rửa, vừa khóc vừa xé bức hôn thư cha ta để lại trước khi mất.
Sau đó trước khi trời sáng, một mình đi gặp Tô lão gia.
Sau đó, cuộc sống của chúng ta quả nhiên bắt đầu khấm khá lên.
Mẹ chưa bao giờ hỏi ta, vay tiền của ai, vay bao nhiêu tiền.
Lúc này bà đưa mắt tha thiết nhìn ta.
Như thể chỉ chờ ta đứng ra.
Ta cũng nhìn bà.
Nhìn một lúc, ta cười.
“Mẹ hồ đồ rồi, nhà chúng ta lại không có bạc, nếu nóng thì dội chút nước mát, dùng nước mát hạ nhiệt là được, mọi người không phải đều sống như vậy sao.”
Mẹ sửng sốt một chút: “Nhưng mà – nhưng mà – không thể vay chút tiền sao?”
” Mẹ, hay là mẹ tìm cữu cữu mượn chút tiền đi.”
Ta lại đề nghị.
Mẹ lắc đầu: “Cữu cữu con cũng không khá giả gì, sao có thể tìm cữu cữu?”
“Khi còn sống, cha cũng không ít lần cho cữu cữu mượn tiền, bây giờ trả một chút gì cũng không sao chứ.”
“A Diệu!” Mẹ thế mà lại tức giận: “Con thay đổi rồi. Sao con có thể nói ra những lời như vậy.”