Cố Tiểu Tiểu - Chương 6
- Home
- Cố Tiểu Tiểu
- Chương 6 - Ngoại Truyện Sau Đám Cưới (Góc Nhìn Cố Tiểu Tiểu)
Sau khi lo liệu xong chuyện Trần gia, tôi và Trương Sinh đính hôn dưới sự thúc giục của mẹ Trương.
Lúc ấy hơn phân nửa nhà hào môn ở Bắc Kinh đều tham gia hôn lễ của chúng tôi.
Trong đó người chúc phúc chiếm đa số, nhưng cũng không thiếu kẻ không có mắt tới hỏi tôi tung tích của mẹ Trần và Trần Duyệt.
Tôi còn chưa kịp mở miệng cho có lệ, mẹ Trương ngoài cười nhưng trong không cười chắn trước người tôi, hai ba câu đã đuổi người đi.
Tiệc đính hôn của hào môn không thể thiếu của hồi môn và sính lễ.
Trong tiệc rượu ấm áp trước bữa tiệc chính, tôi và Trương Sinh cùng nhau chiêu đãi khách.
Vừa tiễn một đôi vợ chồng chúc rượu, chợt nghe thấy có hai cô gái mặc lễ phục màu đỏ tự cho là thấp giọng nghị luận: “Cố Tiểu Tiểu sẽ không thật sự cho là mình tìm được “chân ái” chứ? Hiện tại Trần gia chỉ còn lại mình cô ta làm trụ cột, gả qua đây thì toàn bộ tài sản của Trần gia đều thuộc về Trương gia đấy!”
“Chính xác, nhìn kẻ xuất thân nghèo kiết xác như cô ta đã biết cô ta căn bản không nghĩ tới chuyện này, bị lừa còn giúp người ta đếm tiền!”
Động tác rót rượu của tôi dừng lại, đối diện với ánh mắt của Trương Sinh. Trương Sinh nhíu mày, vừa định tiến lên ngăn cản, lại bị tôi giữ chặt.
Cô gái đang trò chuyện trong góc chột dạ, vừa quay đầu lại liền đụng phải chúng tôi, sợ tới mức chạy trối chet.
Trương Sinh có chút khó hiểu nhìn tôi, tôi mặt không đổi sắc cầm lấy ly rượu đỏ, giải thích với anh ấy: “Cô gái mông đối diện với em, ngày đầu tiên em chuyển sang trường trung học ngoại ngữ đã nhét chuột vào quần áo cô ấy.”
“Cô gái mặt đối mặt với em, ba cô ấy là quản lý cấp cao nuốt của em 30 triệu, đã vào tù rồi.”
Ngụ ý chính là bọn họ đã đủ thảm rồi, không cần phải trả thù nữa. Trương Sinh phì cười ra tiếng, lôi kéo tôi cùng đi tìm mẹ Trương.
Tiệc đính hôn bắt đầu, tôi không có người thân, mẹ Trương dứt khoát đứng về phía tôi. MC cầm tờ sính lễ thật dài, đọc từng mục từng mục.
Cuối cùng 5% cổ phần của Trương gia được tặng không hoàn lại khiến mọi người tại hiện trường tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Mà của hồi môn của tôi chỉ có một con mèo nhỏ tên là “Thịt nướng”, là tôi nhặt được ở vườn hoa của Trương gia.
Sau khi hợp đồng hôn nhân được ký kết, bố Trương ở trước mặt giới hào môn toàn thành nói ra: “Trương gia chưa bao giờ tham của hồi môn của vợ, Tiểu Tiểu của chúng tôi là con dâu Trương gia quang minh chính đại hỏi cưới, là phu nhân dùng tám kiệu lớn mời vào cửa.”
“Các vị đang ngồi đây, về sau Tiểu Tiểu chính là người của Trương gia chúng tôi, chỉ cần Trương gia còn, sẽ không ai có thể động đến một ngón tay của Tiểu Tiểu!”
Lời này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Sau khi mẹ Trần vào viện dưỡng lão đã hận tôi thấu xương, nên khuyến khích mấy người nhà đến phá hư việc làm ăn của tôi.
Mấy hôm trước còn có một tên côn đồ chỉ mới đến tuổi vị thành niên bị người sai khiến, cầm d//ao muốn tới đ//âm tôi.
Kết quả bị tôi một cước đá bay, cả người lẫn d//ao đều ngã xuống đất. Nhưng trong tiệc đính hôn hôm nay, hẳn là không có ai tới gây rắc rối cho tôi.
Dù sao Trương gia cũng là thế gia đứng số một số hai ở Bắc Kinh, sẽ không ai vội vàng đưa đầu vào tròng.
2.
Tiệc đính hôn kết thúc, tôi và Trương Sinh cùng nhau trở về Trương gia, mẹ Trương đã bảo người thu dọn thỏa đáng tất cả đồ đạc của tôi, phòng ở ngay bên cạnh phòng ngủ của Trương Sinh.
Thịt Nướng thấy tôi về nhà, “meo meo” một tiếng, sau đó ôm quần tôi nhảy vào trong lòng tôi.
Tôi ôm nó, thân thể mèo con màu cam đan xen mềm mại kéo dài, làm cho tôi đột nhiên nhớ tới lúc ở cô nhi viện.
Có một cậu bé ăn mặc sang trọng ngồi xổm xuống, dùng khăn tay từng chút từng chút giúp tôi lau bùn đất trên vết thương. Bên cạnh có một con mèo nhỏ, cho dù bị thương cũng dán sát vào thân thể tôi.
Tôi ngẩng phắt đầu, gương mặt cậu bé trong trí nhớ chậm rãi trùng hợp với Trương Sinh bên cạnh. Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình: “Trương Sinh, chúng ta…… có phải lúc còn rất nhỏ đã gặp qua một lần hay không?”
Trương Sinh dường như đã sớm đoán trước, mỉm cười nhìn tôi: “Em cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao?”
Khi đó tôi còn nhỏ, bởi vì thành tích học tập tốt nên bị Bạch Thuần chèn ép bắt nạt. Lúc đó tâm địa tôi vừa thiện lương lại yếu ớt, bị bắt nạt cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể che miệng vết thương yên lặng rơi nước mắt.
May mắn có một con mèo con ở bên cạnh tôi, nó được mèo hoang gần đó sinh ra, nhưng bởi vì thân thể gầy yếu mà bị mèo mẹ vứt bỏ.
Tôi cảm thấy chúng tôi đồng bệnh tương liên, dứt khoát lén lút nuôi nó trong cô nhi viện.
Tôi tận mắt nhìn thấy Bạch Thuần và người hầu của cô ta bắt những con mèo nhỏ khác, ác đ//ộc rót nước ớt vào mắt mèo nhỏ, lại nhìn các cô ta cười ha ha, mà tôi chỉ có thể núp trong góc run lẩy bẩy.
Để họ không phát hiện ra Tiểu Quất, tôi đã làm vỡ cái ly Bạch Thuần thích nhất, cô ta bảo viện trưởng ném chăn đệm của tôi lên gác xép, từ đó về sau tôi và Tiểu Quất sống nương tựa lẫn nhau trong gác xép.
Nhưng cái giá phải trả chính là Bạch Thuần càng ngày càng bắt nạt tôi, mang theo toàn bộ những đứa nhỏ trong viện cô lập tôi.
Sự bắt nạt hết lần này đến lần khác khiến tôi gần như sụp đổ, và cảm giác muốn t//ự t//ử của tôi bị đẩy lên đỉnh điểm khi họ bắt nạt Tiểu Quất của tôi.
Lúc này, một cậu bé tuấn lãng đột nhiên xuất hiện, đuổi Bạch Thuần cùng đám người hầu của cô ta đi, lại dùng khăn tay rửa sạch vết thương trên đầu gối tôi, ngồi xuống nói chuyện cùng tôi.
Cậu bé ấy lắng nghe tôi tâm sự, khi nghe tôi muốn t//ự s//át, lập tức khuyên nhủ tôi: “Tôi biết cậu rất đau lòng khi bị bắt nạt, nhưng cách trả thù tốt nhất không phải là tự kết liễu mình, mà là sống tốt hơn họ, khiến họ ghen tị.”
Cậu ấy nhìn bộ dáng mơ hồ của tôi, thở dài, dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa vết bầm trên trán tôi, kéo tôi lên khỏi bãi cỏ.
Viện trưởng ở phía xa xa gọi cậu ấy là “Thiếu gia”, cậu ấy chần chờ một lát, cất giọng đáp lại.
Tôi thấy cậu ấy đi nhanh, vội vàng giữ chặt cậu ấy lại: “Cậu có thể giúp tôi tìm hộ gia đình cho Tiểu Quất, để nó không bị đánh cùng tôi không?”
Cậu ấy không chút do dự gật đầu, ôm Tiểu Quất đang liếm lông vào trong ngực, nói với tôi: “Vậy cậu phải cam đoan với tôi, cậu tuyệt đối phải sống sót, cho dù thế nào cũng phải đi ra ngoài.”
Trong mắt tôi ẩn giấu nước mắt, dùng sức gật đầu. Cậu ấy lại nhéo nhéo tay tôi, lúc này mới ôm Tiểu Quất chạy về.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, cuộc sống của tôi đã trở lại bình yên.
Bạch Thuần vẫn nhìn tôi không vừa mắt, nhưng theo tuổi tác của tôi lớn lên, nội tâm của tôi đã không còn yếu ớt như lúc trước, tôi giữ vững lời hứa với cậu bé đó, kiên cường sống sót.
Tiểu Quất thỉnh thoảng cũng sẽ leo lên tường cô nhi viện, tới tìm tôi chơi cùng. Nó được cậu bé kia giao phó cho gia đình bên cạnh trại trẻ mồ côi,
Đoán chừng là trả đủ thù lao, Tiểu Quất được chăm sóc rất tốt.
Trong vô số ngày và đêm không nhìn thấy hy vọng, cái đuôi lắc lư của Tiểu Quất và giọng nói trong trẻo của cậu bé kia luôn nâng đỡ tôi, giúp tôi đi tiếp.
3
Tôi đỏ mắt hít hít mũi, trong lời nói mang theo chút nức nở: “Sao anh không nói sớm cho em biết người đó là anh, nhất định phải để em chờ lâu như vậy?”
Trương Sinh ôm eo tôi, vỗ tôi như vỗ trẻ con: “Chúng ta mưu tính sâu xa chờ báo thù, anh sao có thể để chuyện nhi nữ tình trường làm chậm trễ em chứ.”
Tôi bị anh ấy vỗ đến ngứa ngáy, làm bộ muốn đánh anh ấy, lại bị anh ấy chụp lấy nắm đấm nắm trong lòng bàn tay.
“Thịt Nướng là cháu gái nhỏ của Tiểu Quất, chủ của nó nói nó vừa gầy vừa nhỏ, cần được chăm sóc đặc biệt, cho nên anh liền mang về.”
“Vốn là lúc anh muốn chính thức tặng nó cho em, ai biết Thịt Nướng nghịch ngợm như vậy, vừa xoay người đã ‘vượt ngục’.”
Tôi vừa nghĩ tới bộ dáng Thịt Nướng nhảy lên nhảy xuống ở vườn hoa, hé miệng cười: “Thịt Nướng lúc đó liên tục cào hỏng ba bộ quần áo của em, có chỗ nào “vừa gầy vừa nhỏ” đâu hả?”
“Em thấy chủ của nó thấy nó quá nghịch ngợm cho nên mới tặng cho anh. Trương Sinh, tên đại ngốc này!”
Buổi chiều mùa hè ấm áp lại thoải mái, Thịt Nướng nằm trên người tôi, tôi tựa vào trên người Trương Sinh. Một người một mèo đồng thời duỗi lưng, tìm một tư thế thoải mái bắt đầu ngủ trưa.
Không có mùa đông nào không thể vượt qua, không có mùa xuân nào không đến.
Bây giờ, tôi sẽ đi đến với mùa xuân của tôi.