Cố Tiểu Tiểu - Chương 5
Lần đầu tiên gặp cô ấy, vẫn là ở cô nhi viện nơi cô ấy ở.
Lúc đó mẹ đi làm từ thiện, trao đổi công việc quyên góp cùng viện trưởng cô nhi viện, còn tôi lúc đó còn nhỏ bị bỏ lại trên bãi cỏ cô nhi viện phơi nắng.
Cô ấy bị một đám nhóc vây quanh, người dẫn đầu có thân hình tròn trịa, trái ngược hoàn toàn với dáng người gầy gò của cô ấy.
Mắt thấy cô ấy sắp bị bắt nạt, tôi bước ra đuổi hết đám người bắt nạt cô ấy đi. Cô ấy rụt rè nói lời cảm ơn với tôi, đuôi mắt rũ xuống, đáng yêu như thỏ con.
Tôi chú ý tới bảng tên trước ngực cô: Cố Tiểu Tiểu.
Gặp lại cô ấy, là khai giảng trung học.
Chủ nhiệm lớp nhờ tôi giúp sắp xếp lại thông tin của học sinh, trong đó có một học sinh khiến người ta chú ý nhất, cô ấy không cha không mẹ, là một cô nhi.
Trong lòng tôi khẽ động, tìm được tên của học sinh này, quả nhiên là cô ấy.
Tôi thỉnh cầu chủ nhiệm lớp sắp xếp tôi ngồi bên cạnh cô ấy, chủ nhiệm lớp đáp ứng rất sảng khoái.
Mười mấy năm không gặp, cô ấy đã trưởng thành, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi, vẻ yếu đuối trong mắt trước kia giờ đã trở thành vẻ sáng ngời.
Cô ấy rõ ràng đã quên tôi, chỉ đơn giản chào hỏi tôi rồi lấy sách giáo khoa ra học.
Tôi biết thành tích môn khoa học tự nhiên của cô ấy không tốt, mỗi ngày tan học đều giảng bài cho cô ấy. Cô cũng rất tiến bộ, leo lên được vị trí thứ hai trong lớp.
Cuộc đối thoại của chúng tôi cũng từ học tập khô khan dần dần thay đổi thành đề tài về cuộc sống. Thỉnh thoảng tôi cũng hỏi cô ấy tại sao không cười, câu trả lời của cô ấy thật khiến người ta bất ngờ.
Cô ấy nói rằng cô ấy sợ cười quá nhiều sẽ quên đi nỗi đau đã phải chịu đựng trong quá khứ, và nụ cười sẽ giet chet ý chí của cô.
Tôi rất nghi hoặc, chúng tôi mới 16 tuổi, làm sao có thể có nhiều đau khổ như vậy chứ.
Tôi thử hẹn cô ấy ra ngoài chơi, vì thế tôi còn tỉ mỉ ăn mặc một phen, lại thấy cô ấy mặc đồng phục học sinh lưng đeo cặp sách cũ xuống xe buýt. Vẻ mặt cô ấy lãnh đạm: “Tôi là cô nhi, không có tiền mua quần áo.”
Tôi có chút không biết làm sao, nhưng cũng may cô ấy cũng không quan tâm những thứ này, chỉ là cúi đầu cùng tôi giải đề.
Học kỳ đầu tiên của lớp 10 kết thúc, Trần gia truyền đến tin tức, tiểu thư Trần gia đón từ cô nhi viện về nhà đã chet.
Là t//ự s//át.
Tôi đối với việc này không cho là đúng, người Trần gia phẩm đức thấp kém, cái chet của vị tiểu thư kia đoán chừng là có ẩn tình khác, nhưng không liên quan đến tôi.
Ngày hôm sau tôi vẫn hẹn cô ấy ra ngoài, cô ấy mặc một bộ váy màu đỏ rượu, chỉ là ngồi ở chỗ đó cũng vẫn xinh đẹp như một bức tranh.
Tôi có chút không dám nhìn cô ấy, hỏi cô ấy vì sao ăn mặc đẹp như vậy. Lần đầu tiên cô ấy cười với tôi, mặt mày cong cong nói hôm nay là sinh nhật cô ấy.
Cô nhi viện hẳn là không mua bánh ngọt cho cô ấy, vậy tôi mua cho cô ấy.
Lúc về nhà, mẹ nhìn ra tâm tình tôi vui vẻ, trêu ghẹo tôi có phải đi chơi với người mình thích hay không. Tôi đỏ mặt im lặng không nói, không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ lập tức biết tôi có người trong lòng.
Bị truy hỏi suốt một tuần, cuối cùng tôi cũng thú nhận rằng đó là bạn cùng bàn mới của tôi, Cố Tiểu Tiểu.
Đi họp phụ huynh cuối kỳ, mẹ ngồi ở chỗ của tôi, không thấy bà nhưng tôi lại thấy một xấp giấy khen lớn cùng bài thi gần đạt điểm tối đa.
Chờ bà ấy trở về, liền truy hỏi tôi vì sao đứa nhỏ kia ưu tú như vậy, lại không có phụ huynh đến dự cuộc họp phụ huynh cho cô ấy.
Tôi nói cô ấy mồ côi. Mẹ trầm mặc một lúc lâu, đau lòng nói: “Đứa nhỏ đáng thương, ông trời thật không công bằng.”
Lúc nghỉ đông, mẹ từ tiệc rượu trở về, nói Trần gia tìm được thiên kim thật lưu lạc bên ngoài, tên là Cố Tiểu Tiểu. Bà còn nói, cô bé kia mặc dù lớn lên ở cô nhi viện, nhưng cử chỉ lại hào phóng khéo léo, còn giống một tiểu thư khuê các hơn cả cô thiên kim đã ở Trần gia mười mấy năm.
Tôi lại có chút lo lắng, Trần Duyệt nổi danh kiêu ngạo ngang ngược, Cố Tiểu Tiểu có thể ứng phó được sao. Cô ấy quả nhiên bị Trần Duyệt bắt nạt.
Ngày đầu tiên khai giảng, tôi nhìn thấy cô ấy mặc đồng phục cũ rộng thùng thình, rõ ràng không phải quần áo của mình. Cô ấy nói đây là của Trần Hâm, của mình đã bị Trần Duyệt phá hỏng.
Dù là như thế, tôi vẫn có thể nhìn thấy vết sữa chưa khô trên đồng phục học sinh, chắc hẳn cũng là Trần Duyệt làm.
Tôi đưa quần áo cho cô ấy, kết quả là cô ấy chạm vào tay tôi và ôm tôi. Sau đó nói mình phải chuyển trường.
Tôi có chút sốt ruột, chuyển mình tới trường học của Trần Duyệt, đây không phải là dê vào miệng hổ sao. Tôi phải đi bảo vệ cô ấy.
Hai tuần sau, tôi làm xong thủ tục nhập học, được giáo viên dẫn đến lớp.
Nữ sinh trong phòng học vây quanh cùng một chỗ nghị luận sôi nổi, nói Cố Tiểu Tiểu xong đời rồi, bị Trần Duyệt chặn ở WC không chet cũng sẽ rớt một lớp da.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, thấy Trần Duyệt đang đ//ánh cô ấy.
Vẫn đến muộn.
Tôi đưa cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh và chữa trị vết thương cho cô ấy trong phòng y tế.
Trong lúc đó bố Trần còn tới hưng sư vấn tội, tôi nhìn cô ấy kéo tôi ra chắn tai họa, trong lòng âm thầm bật cười.
Rất nhanh sinh nhật của tôi đã đến, tôi gửi thiệp mời cho cô ấy, cô ấy mặc trang phục lộng lẫy tham dự, bị mẹ lôi kéo nhìn đi nhìn lại. Tôi biết mẹ rất là hài lòng với cô ấy, thậm chí còn tặng vòng tay Phỉ Thúy gia truyền cho cô ấy.
Tôi và cô ấy nhảy điệu nhảy đầu tiên, đây là lần đầu tiên tôi nắm tay nữ sinh, là cảm giác mềm mại tinh tế. Cô ấy cũng có chút thẹn thùng, cụp mắt không nhìn tôi.
Tay tôi đặt ở bên hông cô ấy cũng không dám động, chỉ cảm thấy ấm ngọc sinh khói.
Sau bữa tiệc sinh nhật, quan hệ giữa chúng tôi được nâng lên một tầm cao mới, mẹ thậm chí còn véo mũi tìm mẹ Trần, muốn hiểu Cố Tiểu Tiểu hơn.
Mẹ Trần lại nói Cố Tiểu Tiểu không bằng Trần Duyệt. Mẹ trở về vừa kể lại vừa trợn mắt, nói mẹ Trần đang đánh rắm.
Thứ sáu bởi vì trực nhật nên tan học muộn, tôi nhìn thấy tài xế Trần gia vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh cổng trường.
Tôi tiến lên hỏi, tài xế nói anh ta mất điện thoại di động không liên lạc được với Cố Tiểu Tiểu, còn hỏi tôi cô ấy có còn ở trường học hay không. Tim tôi đập thình thịch, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Quả nhiên, lần này tôi cuối cùng cũng kịp thời chạy tới hiện trường, cứu được Cố Tiểu Tiểu đang bị vây quanh.
Ở đồn cảnh sát tôi cam đoan với cô ấy, nhất định phải làm cho người chặn cô ấy cửa nát nhà tan. Lại bị mẹ Trần xông vào cắt ngang.
Sự việc liên quan đến Trần Duyệt, mẹ Trần bị kẹt ở giữa, bố Trần nhìn thấy bàn tay chúng tôi đan vào nhau, biết rốt cuộc nên nghiêng về ai.
Mà tôi đem chứng cứ nhà giáo bá trốn thuế giao cho cô ấy, để cho cô ấy tự mình xử lý.
Sau đó cô ấy trở thành khách quen của nhà tôi, mẹ tôi thích tính cách trưởng thành của cô ấy, lại nhạy bén phát hiện cô ấy rất chán ghét Trần gia, mỗi ngày đều lôi kéo cô ấy ở lại nhà tôi chơi, đối xử với cô ấy như con gái ruột.
Trong lễ trưởng thành sau đó, cô ấy đi thẳng vào vấn đề, nói với tôi muốn bố cô ấy ngồi tù.
Còn nói cô ấy tỏ ra đáng thương đều là giả vờ, cái chet của Bạch Thuần cũng có liên quan đến cô ấy, nói là cô ấy gài bẫy Trần Duyệt để cho Trần Duyệt đến bắt nạt cô ấy, cuối cùng lại mượn tình yêu của tôi đối với cô ấy triệt để diệt trừ Trần Duyệt.
“Nếu như cậu cảm thấy tôi ghê tởm, vậy thì cắt đứt với tôi đi. Cậu thiện lương như vậy lại tốt như vậy, loại người như tôi không xứng với cậu.”
Vẻ mặt cô ấy lạnh lùng nói, tay buông xuống lại khẽ run rẩy.
Tôi thở dài, tách bàn tay nắm thành nắm đấm của cô ấy ra: “Tôi không chỉ biết tất cả đều là cậu làm, mà tôi còn biết rằng cậu đã lên kế hoạch cho cuộc gặp gỡ của chúng ta ở trường trung học. Biết cậu cố ý tiếp cận với tôi, dùng tôi làm đòn bẩy để bắt được Trần gia.”
“Nhưng mà bảo bối, đây đều là anh cam tâm tình nguyện.”
Tôi bất đắc dĩ xoa xoa tay cô ấy: “Thám tử tư của Trương gia không phải kẻ ăn chay, ngày đầu tiên em ngồi cùng bàn với anh anh đã biết mục đích em tiếp xúc với anh rồi.”
Lúc đó khi thám tử tư giao toàn bộ tin tức của cô ấy cho tôi, tôi rất đau lòng, nhưng không muốn ngăn cản cô ấy làm chuyện mình muốn làm.
Chưa chịu khổ của người khác, chớ khuyên người khác thiện.
Tôi chỉ cần giữ cho cô ấy an toàn, và sau đó đứng ở cuối và chờ cô ấy là đủ.
Cô ấy nghe tôi giải thích nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, cuối cùng nhào vào trong lòng tôi ôm chặt lấy tôi, giống như một con mèo nhỏ kiêu ngạo buông bỏ sự đề phòng.
Sau đó cô ấy thẳng thắn nói với mẹ tôi mọi chuyện, vốn tưởng rằng mẹ sẽ bởi vì chẳng hay biết gì mà tức giận, lại không nghĩ tới mẹ lại ôm chặt cô ấy vào trong ngực, đau lòng khóc lớn.
“Đứa nhỏ đáng thương, con chịu ấm ức rồi.”
Tôi và Tiểu Tiểu luống cuống tay chân an ủi mẹ, cuối cùng mẹ vung tay lên: “Từ nay về sau, Tiểu Tiểu chính là con gái ruột của tôi, con gái ruột của tôi bị bắt nạt, Trương gia chúng tôi chắc chắn sẽ không buông tha đâu!”
Ngày phán quyết được thi hành, cô ấy nằm sấp trên người tôi, kéo dài thân thể như một con mèo nhỏ, ngủ một giấc thật ngon đầu tiên trong mười mấy năm qua.
Câu chuyện kết thúc tốt đẹp lại ấm áp, cô gái tôi thích mười mấy năm đeo nhẫn cầu hôn tôi tặng, sống hạnh phúc vui vẻ cùng tôi.