Cố Tiểu Tiểu - Chương 4
8
M//ạng Trần Duyệt được nhặt về, nhưng người lại đ//iên rồi.
Ngoại trừ video do giáo bá quay, công lao của lọ thuốc bị tôi đặt xuống kia cũng không thể bỏ qua.
Đó là thuốc Trần Hâm uống trước khi chet, thuốc này giúp sau khi cấy ghép nội tạng giảm bớt hiện tượng bài xích, bị Trần Duyệt lặng lẽ đổi thành thuốc nghiện có ngoại hình giống nhau như đúc.
Sau khi ăn xong thần kinh Trần Hâm bị tê liệt, thậm chí còn xem nhẹ phản ứng bài xích của thận.
Nếu bị bố mẹ Trần biết được chân tướng, bọn họ còn có thể che chở Trần Duyệt sao? Trải qua trận chiến này, người thừa kế Trần gia chỉ còn có tôi.
Tôi thay thế Trần Duyệt trở thành trung tâm của giới hào môn, vô số thiên kim vốn xem thường tôi nhao nhao ném cành ô liu cho tôi, tôi đều nhận toàn bộ, cùng các cô ấy “xoá tan hiềm khích lúc trước”.
Quan hệ giữa Trương Sinh và tôi càng ngày càng tốt, thứ bảy cuối tuần tôi cơ bản đều làm khách ở Trương gia, cùng mẹ Trương tham dự các bữa tiệc.
Bố Trần ngày càng hài lòng với tôi, dần dần để tôi tiếp xúc những quyết sách trong công ty, trong lời ngoài lời đều coi tôi là người thừa kế.
Nhưng đối với Trần Duyệt tuyệt nhiên không đề cập tới nửa lời.
Năm lớp 11, tinh thần Trần Duyệt càng ngày càng kém, thậm chí bắt đầu sinh ra ảo giác.
Tôi cùng mẹ Trần đến bệnh viện tâm thần thăm Trần Duyệt, Trần Duyệt nhìn thấy tôi, lập tức phát bệnh.
Tôi giải tán y tá trong phòng bệnh trước, mỉm cười đứng ở phía sau mẹ Trần nhìn Trần Duyệt.
Mẹ Trần đau lòng ôm Trần Duyệt vào trong ngực, lại nghe thấy Trần Duyệt lẩm bẩm nói: “Anh trái không phải tôi giet, không phải tôi giet.”
Vẻ mặt mẹ Trần khựng lại, cúi đầu nhìn về phía Trần Duyệt tinh thần thất thường trong lòng.
Ánh mắt Trần Duyệt tan vỡ: “Là anh trai tự tìm, là hắn tự tìm, hắn đã bệnh thành cái dạng gì rồi, còn muốn thận của tôi, là hắn đáng chet!”
Mẹ Trần trong nháy mắt hiểu được cái gì, hất Trần Duyệt ra, tình thương của mẹ hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Trần Duyệt: “Trần Duyệt, vừa rồi con đang nói cái gì?”
Trần Duyệt bị té trên mặt đất, đột nhiên sụp đổ kêu to: “Đều là lỗi của các người! Dựa vào cái gì Trần Hâm là người thừa kế! Dựa vào cái gì một đứa ở đâu ra có thể trèo lên đầu tôi! Tôi muốn tất cả các người đều phải chet!”
Nói xong, Trần Duyệt nằm sấp trên mặt đất, khóc lớn.
Tôi đi tới bên cạnh mẹ Trần, hỏi bà: “Mẹ, em gái trong trạng thái này, chúng ta còn đón nó về nhà không?”
Mẹ Trần mặt không chút thay đổi nhìn về phía Trần Duyệt đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Không cần thiết, cứ để nó cả đời này ở đây dưỡng bệnh đi.”
Tôi gật đầu, đỡ mẹ Trần rời khỏi phòng. Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn thoáng qua Trần Duyệt.
Kiếp là một kẻ không ai bì kịp, giống như Satan đối với tôi, hiện tại xem ra cũng chẳng là gì cả.
Hành động của Trần Duyệt cũng không bí mật, chẳng qua là lúc ấy người Trần gia quá mức tín nhiệm con gái của mình, cho nên cái chet của Trần Hâm mới không tra được trên đầu cô ta.
Bố Trần không tốn bao nhiêu sức đã tra ra nguyên nhân cái chet thật sự của Trần Hâm, lần này không có mẹ Trần che chở Trần Duyệt, nửa đời sau Trần Duyệt hẳn là sẽ rất đau khổ.
9
Tốt nghiệp cấp ba, tôi dùng thành tích thi tốt nghiệp trung học đứng đầu toàn thành phố thi vào khoa tài chính đại học Bắc Thành.
Nhà họ Trần tổ chức lễ trưởng thành long trọng cho tôi.
Trong lễ trưởng thành, bố Trần đem 30% cổ phần công ty làm quà tặng tôi, tôi vui vẻ nhận.
Mà cơ thể của bố Trần cũng dần dần không chống đỡ nổi công tác cường độ cao, để cho tôi chậm rãi tiếp nhận quyền quản lý công ty.
Lễ trưởng thành kết thúc, trước mặt mẹ Trương, tôi mời Trương Sinh đến phòng hoa uống cà phê.
Ánh mắt mẹ Trương nhìn tôi dịu dàng hiền lành, vỗ vỗ lưng Trương Sinh: “Đi đi, nhớ chăm sóc Tiểu Tiểu thật tốt đó.”
Lỗ tai Trương Sinh ửng đỏ, nhưng vẫn đuổi theo bước chân của tôi. Phòng hoa là nơi duy nhất ở Trần gia không có camera theo dõi, rất thích hợp để mưu đồ bí mật mà không ai biết.
Tôi ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn cậu giúp tôi giet chet bố tôi, chứng cớ tôi đưa ra, cậu tới giúp tôi mở đường, phải khiến cho ông ta ngồi t//ù cả đời.”
Trương Sinh còn tưởng rằng tôi sẽ làm chút chuyện hoa tiền nguyệt hạ, không nghĩ tới tôi lại nói với cậu ấy chuyện này.
Cậu ấy không hỏi tôi tại sao, dứt khoát đáp ứng thỉnh cầu của tôi. Tôi hơi bất ngờ: “Cậu không hỏi tại sao sao?”
Trương Sinh lắc đầu: “Cậu làm việc chu toàn, khẳng định có đạo lý của cậu.”
Tôi gật đầu, cùng cậu ấy thương lượng vài câu, lại trở lại lễ trưởng thành.
Nửa tháng sau khi lễ trưởng thành kết thúc, có người nặc danh tố cáo bố Trần tiến hành buôn bán nội tạng, đưa ra chứng cứ là báo cáo khám nghiệm t//ử th//i của Bạch Thuần.
Trong báo cáo cho thấy, trong cơ thể Bạch Thuần thiếu một quả thận.
Đồng thời trong bài kiểm tra tâm lý do trường tổ chức, tinh thần Bạch Thuần bình thường, căn bản không có khuynh hướng trầm cảm.
Tin tức vừa truyền ra, giá cổ phiếu Trần gia biến động mạnh, đồng thời có nhân vật tiếp thị tuôn ra tin tập đoàn Trần thị trốn thuế, trong lúc nhất thời Trần thị bị ngàn người chỉ trích, gặp phải nguy cơ cực lớn.
Bố Trần sợ chuyện xấu của mình làm cho Trần gia rơi đài, dứt khoát đem tất cả cổ phần chuyển tặng cho tôi, ý đồ để cho Trần thị đoạn tuyệt quan hệ với ông ta trên danh nghĩa.
Mà điều này rất hợp ý tôi, 51% cổ phần đủ để tôi triệt để nắm chặt Trần thị, thừa dịp nguy cơ lần này, toàn bộ ban lãnh đạo cấp cao của Trần thị đều bị thay đổi, những tâm phúc của bố Trần đều bị tôi dùng chiêu “uống rượu giải phóng binh quyền”.
Sau khi sa thải mấy lão già ngoan cố không thay đổi, một dòng máu mới được rót vào Trần thị, ban quản lý công ty trung thành và tận tâm với tôi, bố Trần hoàn toàn trở thành người ngoài.
Đợi đến khi ông ta kịp phản ứng, bầu trời đã thay đổi.
Nơi thực hiện ca phẫu thuật chính là bệnh viện tư nhân của Trần gia, nên tôi rất dễ dàng lấy được toàn bộ chứng cứ.
Dư luận lên men quá dữ dội, có Trương gia mở đường, tốc độ bố Trần bị bắt về quy án cực nhanh. Lúc tôi đến trại tạm giam thăm bố Trần, ông ta còn vọng tưởng tôi sẽ cữu ông ta ra ngoài.
Tôi cười nói với ông ta: “Bố ơi, bố có biết ai là người được gọi là “hiệp sĩ chính nghĩa” lấy được báo cáo khám nghiệm t//ử th//i của Bạch Thuần không?”
Bố Trần già rồi nhưng chỉ số thông minh vẫn online, lập tức hiểu được là tôi ở phía sau động tay động chân, biểu cảm trên mặt vặn vẹo nói: “Cho nên là mày? Con nhỏ tạp chủng này, tao đối xử với mày đâu có tệ!”
Tôi nhìn khuôn mặt già nua của ông ta, cười nhạo: “Nếu không phải lúc đó Bạch Thuần thay tôi đến Trần gia, vậy người chet trên bàn m//ổ chính là tôi.”
Bố Trần còn muốn nói gì đó nhưng đã hết giờ thăm hỏi, cai ngục bắt lấy cánh tay bố Trần dẫn ông ta trở về.
Bố Trần không ngừng giãy dụa, cách miếng kính thủy tinh hận không thể giet tôi, tôi cười vẫy tay với ông, nói tạm biệt với ông.
Luật sư bên cạnh thân kinh bách chiến, mặt không đổi sắc hỏi tôi: “Cô Cố, vậy vụ án của Trần tổng tôi sẽ xử lý?”
Tôi mỉm cười với anh ta: “Vất vả cho luật sư Trương rồi, chờ vụ án xong xuôi phí luật sư sẽ khiến anh hài lòng.”
Luật sư Trương gật đầu, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với tôi. Về đến nhà, mẹ Trần chịu đựng đến vành mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập hy vọng: “Tiểu Tiểu, bố con không có chuyện gì chứ?”
Tôi vừa cởi áo khoác vừa mỉm cười nói: “Bố cố ý giet người, hẳn là sẽ bị phán t//ử h//ình.”
Mẹ Trần nghe được, ánh mắt đảo qua rồi ngất đi.
Tôi không có kiên nhẫn chờ bà ta tỉnh, cho nên trao đổi ánh mắt với bác sĩ gia đình bên cạnh, bác sĩ tiến lên bóp mạnh nhân trung của mẹ Trần, bóp đến khi bà ta tỉnh.
Tôi bắt chéo chân mỉm cười với bà ta: “Mẹ, bởi vì mẹ lo lắng cho an nguy của bố nên phát bệnh, thân thể không tốt như vậy, sau này vẫn nên ở viện dưỡng lão Nam Sơn dưỡng bệnh đi.”
Viện dưỡng lão Nam Sơn, chuyên chăm sóc bệnh nhân tinh thần thất thường sau khi bị kích thích lớn.
Mẹ Trần sau khi nghe được, thất kinh thét chói tai: “Cố Tiểu Tiểu, con tiện chủng, tao không bệnh, tao không có bệnh!”
Tôi búng tay một cái, nhân viên công tác chờ ở ngoài phá cửa đi vào, đỡ bà ta lên xe đến viện dưỡng lão.
Kiếp trước tôi làm phẫu thuật xong lại bị nhiễm virus, đau khổ cầu xin mẹ Trần cứu chữa cho tôi, bà ta lại muốn tôi chet sớm một chút, vừa vặn xóa đi nhân chứng c//ướp thận của bọn họ, nhất quyết để cho tôi không chữa mà chet.
Bây giờ, hãy để bà ta cả đời ở trong viện dưỡng lão, chuộc tội cho những gì bà ta đã làm ở kiếp trước.
10
Hai tháng sau, phán quyết của bố Trần được đưa ra, lấy nội tạng của người chưa đầy mười tám tuổi khiến người ta t//ử vong, phạm tội cố ý giet người, t//ử h//ình.
Hận thù của kiếp trước tan biến vào ngày phán quyết có hiệu lực.
Làm lại một đời, tôi đã cứu m//ạng mình, trả thù kẻ thù, nắm Trần gia trong lòng bàn tay.
Cuộc đời này thật đáng giá.
Trần gia to như vậy chỉ còn lại một mình tôi, mẹ Trương sợ tôi cô đơn, thúc giục Trương Sinh đính hôn với tôi, để tôi chuyển đến Trương gia.
Tôi và Trương Sinh cũng coi như lưỡng tình tương duyệt, liền thuận nước đẩy thuyền đính hôn.
Trong bữa tiệc đính hôn, Trương Sinh cười như trúng xổ số, nắm lấy tay tôi không buông.
Mẹ Trương bày tỏ thành ý, chuyển tặng cho tôi 5% cổ phần của Trương gia.
Chuyện ngày xưa không thể mãi đuổi theo, con đường ngày sau nhất định tươi sáng, rực rỡ.
Tôi cũng đang hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.