Cố Tiểu Tiểu - Chương 2
4
Cuộc sống trở lại Trần gia cũng không dễ chịu gì mấy.
Bởi vì tôi đến, địa vị người thừa kế Trần gia sau khi Trần Hâm chet lại dao động.
Cho nên ngày đầu tiên tôi đến đây, Trần Duyệt đã ném tất cả hành lý của tôi xuống tầng hầm. Chặn cửa không cho tôi vào phòng, còn mắng tôi là tiện chủng, chó mèo ở nơi bẩn thỉu nào tới.
Người Trần gia cưng chiều con gái nhỏ, mở một mắt nhắm một mắt, dứt khoát tìm một gian phòng ở tầng hầm ngầm, đổi thành phòng của tôi.
Trần Duyệt tự cho là toàn thắng, càng thêm ngang ngược kiêu ngạo.
Ngày đầu tiên khai giảng vào tháng chín, tôi cố ý ngồi nhầm chỗ, dùng dao nĩa của Trần Duyệt ăn cơm.
Trần Duyệt quả nhiên tức giận giậm chân, hung hăng tát tôi một cái, lại dùng sữa hắt lên đồng phục học sinh của tôi. Tôi sờ sờ quần áo trên người, lập tức cầm lấy d//ao nhỏ, rạch mặt Trần Duyệt.
Trần Duyệt không kịp tránh, trên mặt bị rạch một vết thật sâu, cô ta còn chưa kịp hét lên, tôi lại tặng kèm một cái tát, khiến cô ta ngậm miệng.
Nhìn kẻ vênh váo tự đắc kiếp trước giờ lộ vẻ mặt sợ hãi co rúm người dưới chân tôi, tâm tình tôi vô cùng thoải mái.
Tôi cúi người cười híp mắt nói với Trần Duyệt: “Trần Hâm chet tao biết mày cũng động tay động chân, cho nên mày tốt nhất nên cụp đuôi làm người.”
Ánh mắt Trần Duyệt thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ vì bí mật bị nhìn thấu, sau đó lập tức giấu đi.
Mẹ Trần chạy tới hiện trường, phát hiện trên mặt Trần Duyệt chảy m//áu, hoảng sợ, đang muốn quay đầu dạy dỗ tôi, nhưng vừa nhìn thấy quần áo trên người tôi liền trầm mặc.
Đây là tôi lục được ở tầng hầm ngầm, đồng phục học sinh của Trần Hâm.
Trần Hâm cũng giống như tôi, thành tích học tập rất tốt, trước khi nghỉ học, cũng xem như là đàn anh của tôi.
“Tiểu Tiểu, sao con lại mặc quần áo của anh trai?” Mẹ Trần cau mày hỏi tôi.
Tôi làm bộ sợ hãi nhìn thoáng qua Trần Duyệt, cúi đầu ngập ngừng: “Là em gái không cẩn thận đổ sữa lên người con, cho nên con mới mặc quần áo của anh trai.”
Mẹ Trần lập tức quay đầu quở trách Trần Duyệt, thậm chí còn bỏ qua vết thương đang tí tách chảy m//áu của Trần Duyệt. Tôi cong mắt nhìn Trần Duyệt, sau đó đeo cặp sách ra cửa.
Kiếp trước mẹ Trần trọng nam khinh nữ, thậm chí còn thương lượng với Trần Hâm, nếu thận của tôi không được, thì hy sinh Trần Duyệt, cấy ghép thận một lần nữa.
Đời này, Trần Hâm đã chet, Trần Duyệt lại còn sống, điều này nói rõ Trần Duyệt đã biết mình sẽ phải làm vật hy sinh, và đã tránh được nguy cơ lần này.
Mà tôi dùng bộ đồng phục học sinh của Trần Hâm, đánh thức ký ức Trần Duyệt bị người Trần gia coi là vật hy sinh.
Cô xem, trong mắt mẹ cô, cho dù là một bộ đồng phục của Trần Hâm cũng quan trọng hơn việc cô bị thương.
Đến trường, Trương Sinh thấy tôi mặc đồng phục không vừa người, nhíu mày: “Cố Tiểu Tiểu, cậu mặc quần áo của ai vậy?”
Tôi cởi quần áo rộng thùng thình cũ kỹ ra, thuận miệng nói: “Trần Hâm, quần áo của tôi bị Trần Duyệt phá hỏng rồi.”
Đều là nhà hào môn, Trương Sinh đương nhiên biết chuyện tôi nhận tổ quy tông.
Trương Sinh im lặng một lúc, sau đó cởi đồng phục của mình ra khoác lên người tôi. Mùi gỗ thơm ngát bao bọc lấy tôi.
Tôi cúi đầu, hôm nay phía dưới đồng phục học sinh của tôi là một cái áo ngắn tay màu trắng, hơi giơ tay lên sẽ lộ hết.
“Cảm ơn cậu.” Tôi chân thành cảm ơn cậu ấy.
Lỗ tai Trương Sinh hơi đỏ, cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng vẫn tiếp lời tôi: “Quần áo cho cậu, tôi vẫn còn có bộ mới.”
Tôi cười lắc đầu, chủ động vỗ vỗ tay cậu ấy đặt trên bàn: “Không cần, ngày mai tôi sẽ chuyển đến trường trung học ngoại ngữ, không cần mặc bộ đồng phục này nữa.”
Trương Sinh nghe được, kinh ngạc nhìn về phía tôi. Tôi không đợi cậu ấy lên tiếng, đứng lên ôm cậu ấy một cái rồi lập tức cầm cặp sách trong ngăn kéo rời đi.
Trương Sinh không nghĩ tới tôi sẽ chủ động tiếp xúc với mình, sững sờ tại chỗ. Tài xế Trần gia đã đến cổng trường đón tôi, chở tôi đến trường trung học ngoại ngữ.
Dưới sự khuyên bảo không có ý tốt của Trần Duyệt, bố Trần sắp xếp tôi vào lớp thực nghiệm lớp 10 của cô ta.
Kiếp trước tôi bởi vì bị Trần Duyệt tận tâm bịa đặt, còn chưa đi học đã trở thành chuột chạy qua đường, người gặp người ghét.
Một quả thận di động không xứng được hưởng thụ mọi ưu đãi của nhà hào môn, Trần Duyệt cũng không thừa nhận tôi là chị gái cô ta.
Tôi đã chịu không ít đau khổ ở trường trung học này, bị cô lập, đạp bụng, tạo tin đồn. Tôi còn ngu ngốc cho rằng là lỗi của tôi, nên không dám nói cho bất kì kẻ nào.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi đứng trên bục giảng, mỉm cười nhìn về phía người quen cũ phía dưới. Chỗ ngồi của Trần Duyệt trống không, nhưng nữ sinh xung quanh đều không có ý tốt nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cười cúi đầu, ngồi xuống chỗ của mình. Sau đó sờ thấy một con chuột chet trong ngăn kéo.
Tôi lấy con chuột ra, học sinh xung quanh phát ra tiếng cười ác ý, nữ sinh bên cạnh Trần Duyệt cười vui vẻ nhất. Tôi mỉm cười đứng dậy, đi tới bên cạnh cô gái kia, kéo quần áo của cô ta ra, ném con chuột vào.
Cô ta lập tức hét lên.
Học sinh ở đây không giàu thì quý, giáo viên một người cũng không thể trêu vào, sớm đã trốn vào trong phòng làm việc.
Trước khi cô gái kia động thủ với tôi, tôi đi trước một bước túm lấy bím tóc của cô ta, mỉm cười tới gần cô ta: “Thật đúng là một con chó ngoan của Trần Duyệt, cô ta tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến mày hấp tấp đi làm.”
Thiếu nữ tuổi teen có lòng tự trọng cao nhất, cô ta hét lên và vươn tay ra để cào mặt tôi. Tôi buông tay ra, đầu cô ta lập tức theo quán tính ngã xuống bàn, phát ra tiếng vang thật lớn.
Học sinh xem náo nhiệt cười lớn, không ai đi lên giúp cô ta.
Sau khi ra oai phủ đầu kẻ gây chuyện, mấy ngày kế tiếp không ai đến chọc giận tôi.
5.
Vài ngày sau, Trần Duyệt dưỡng thương xong trở lại trường học, mang theo người chặn tôi vào trong WC. Nữ sinh đi WC thấy Trần Duyệt dẫn một đám người tràn vào, lập tức tự giác lui ra ngoài.
Tôi ở phòng vệ sinh chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài, dứt khoát đứng tại chỗ chờ bọn họ gây chuyện. Trần Duyệt chỉ huy đám người hầu cầm lấy thùng rác nhà vệ sinh, muốn đổ từ trên cửa phòng kế xuống.
Kiếp trước tôi cũng gặp phải tình huống này, lúc đó tôi chỉ nhẫn nhục chịu đựng, yên lặng đón nhận rác rưởi rơi xuống đầy đầu, kiềm nén nước mắt chạy ra khỏi nhà vệ sinh giữa những tiếng cười nhạo.
Tài xế Trần gia tới đón tôi thậm chí còn không muốn chở tôi về nhà, nói mùi hôi thối trên người tôi dính vào xe rất phiền toái, không bằng tự mình đi về nhà.
Về đến nhà, nghênh đón tôi lại là tiếng chửi rủa của mẹ Trần cùng Trần Duyệt vui sướng khi người gặp họa, mẹ Trần nói bộ dáng của tôi bị người ta chụp lại đăng lên mạng, làm mất mặt người Trần gia.
Ba tháng nằm trên giường bệnh, tôi nằm mơ cũng suy nghĩ phải làm thế nào để thoát khỏi phòng vệ sinh. Lần này, rốt cục cũng có cơ hội thực hiện.
Thừa dịp bọn họ đang chuyển thùng rác, tôi lui về phía sau hai bước, giẫm lên tay nắm từ trên cửa đáp xuống, điểm dừng chân vừa vặn là bên cạnh Trần Duyệt.
Trần Duyệt thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị tôi túm tóc nhét vào trong thùng rác vừa mới chuyển tới. Nữ sinh chung quanh đã bao giờ thấy Trần Duyệt chật vật như vậy, đứng tại chỗ há hốc mồm.
Trần Duyệt càng không ngừng giãy dụa, móng tay nhọn cào rách da trên cánh tay tôi, nhưng tay tôi giống như kìm sắt, cô ta căn bản không thoát ra được.
Chờ đến khi cô ta không giãy dụa nữa, tôi mới nhấc đầu cô ta lên, ném cô ta sang một bên. Lập tức xoay người, như cười như không nhìn về phía các cô gái vây quanh: “Vừa rồi là tôi đang giáo dục em gái của tôi, việc nhà chắc hẳn các vị cũng không nên xen vào.”
Ác ý trên người tôi quá nặng, bọn họ nhìn nhau, sau đó đồng loạt lui ra ngoài.
Tôi không hề lo lắng bọn họ đến báo cáo với giáo viên, những học sinh ở gia đình hào môn như Trần gia, có làm chuyện gì giáo viên cũng sẽ không quản.
Mái tóc Trần Duyệt tỉ mỉ bảo dưỡng đã bị tôi giật đứt mất một nhúm, tôi cuộn tròn rồi ném lên mặt cô ta, kiên nhẫn chờ cô ta tỉnh lại.
Từ trước đến nay tôi không có kiên nhẫn với kẻ thù, đợi mười phút cô ta còn chưa tỉnh, tôi dứt khoát cho cô ta hai bạt tai, hiệu quả rất tốt, tỉnh rất nhanh.
Trong ánh mắt sợ hãi của Trần Duyệt, tôi mỉm cười nói: “Tao cho rằng r//ạch mặt mày đã nhắc nhở mày nên ít trêu chọc tao lại, không nghĩ tới mày vẫn còn chưa chet tâm mà đến trước mặt tao nhảy nhót.”
“Cứ tiếp tục như vậy, tao không ngại trước tiên lấy đi thân phận người thừa kế của mày đâu, Trần Duyệt.”
Nghe được ba chữ “người thừa kế”, đồng tử Trần Duyệt co rút mạnh, không biết lấy sức lực từ đâu thoát khỏi khống chế của tôi, trở tay muốn cho tôi một cái tát.
Vốn tôi có cơ hội né tránh, nhưng nghe được âm thanh quen thuộc bên ngoài nhà vệ sinh, tôi cố ý nhận cái bạt tai này. Bàn tay vừa tát vào mặt tôi, Trương Sinh lập tức xông vào.
Trần Duyệt nhìn thấy Trương Sinh, biểu cảm trên mặt lập tức ngưng lại, sau đó chuyển thành hoảng loạn.
“Trương Sinh, sao cậu lại tới đây?”
Trương Sinh thấy gò má tôi sưng lên, trên cánh tay lộ ra còn có vết m//áu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trần Duyệt: “Nếu tôi không đến đây, sao có thể thấy cảnh cậu bắt nạt chị gái mình?”
Ánh mắt Trần Duyệt dường như được tẩm độc, hung hăng hắt lên người tôi. Tôi cúi đầu, thân thể không tự chủ dựa vào Trương Sinh.
Trương Sinh không đợi Trần Duyệt giải thích, đã ôm ngang tôi lên, rời khỏi WC.
Trần Duyệt dù sao cũng lớn lên bên cạnh người Trần gia, chờ lúc Trương Sinh xử lý vết thương cho tôi xong, bố Trần đã gọi điện thoại tới hưng sư vấn tội.
Tôi trả lời điện thoại và nói trước: “Bố, hiện tại con đang ở cùng một chỗ với Trương Sinh.”
Người bên kia đang tức giận lập tức im bặt, bố Trần thay đổi sắc mặt hiền lành, quan tâm tôi: “Tiểu Tiểu, vừa rồi Duyệt Duyệt nói ở trường học các con xảy ra chút tranh cãi, con không bị thương chứ?”
Tôi ứng phó qua loa với ông ta: “Không có chuyện gì lớn, Trương Sinh đang xử lý vết thương cho con, con cúp máy trước.”
Cúp điện thoại, tôi quay đầu nhìn về phía Trương Sinh đang bôi thuốc lên cánh tay tôi, hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây, giống như siêu nhân vậy?”
Cậu ấy cúi đầu, vừa bôi thuốc vừa trả lời: “Tôi sợ có người bắt nạt cậu, nên tới.”
Tôi nghĩ đến bộ đồng phục bị Trần Duyệt phá hỏng ở nhà, hiểu được vì sao Trương Sinh lại nghĩ như vậy. Tôi che đi má trái sưng tấy, dùng má phải còn lành lặn cười nói cảm ơn Trương Sinh.
Những sợi tóc rũ xuống bên má phải càng khiến tôi thêm điềm đạm, đáng yêu. Má trái bị thương rất xấu, không thể gợi lên lòng trìu mến của con người.
Đó là điều tôi đã học được ở kiếp trước.
Trương Sinh lại cau mày kéo tay tôi xuống: “Không nên dùng tay bẩn chạm vào vết thương, dễ bị nhiễm trùng.”
Tôi ngây ngẩn cả người, phẫn nộ nói: “Mặt bên trái sưng lên, rất xấu.”
Trương Sinh giúp tôi lau tay sạch sẽ, nghiêm túc nói: “Không xấu, chỉ là ngọc trắng hơi tỳ vết, qua vài ngày nữa là tốt rồi.”
Ngọc trắng? Tôi thật sự là ngọc trắng sao?
Về đến nhà, bố mẹ Trần đã sớm ở bên bàn ăn chờ tôi. Thấy tôi đeo cặp sách đi vào, ông Trần vội vàng hỏi: “Tiểu Tiểu, con và Trương Sinh sao có thể ở cùng một chỗ vậy?”
Tôi nhìn Trần Duyệt một cái, Trần Duyệt cúi đầu, không rên một tiếng.
Tôi chậm rãi lặp lại một lần chuyện đã xảy ra trong nhà vệ sinh, nhưng vẫn giữ lại đoạn tôi đ//ánh Trần Duyệt kia.
Bố Trần không hề quan tâm đến vết thương của Trần Duyệt, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn: “Trương gia ở Bắc Kinh cũng có tiếng, Trương Sinh lại là người thừa kế duy nhất của Trương gia. Con có thể có quan hệ với Trương Sinh, rất tốt, rất tốt.”
Nói xong, ông ta vội vàng dặn dò tôi: “Lúc Trương Sinh ra đời hai nhà chúng ta đã ước định hôn ước, mặc dù là nói đùa, nhưng các con cũng phải nắm chắc, đây chính là cái thang giúp Trần gia chúng ta đi lên!”
Kiếp trước ông ta cũng nói như vậy, chẳng qua lúc ấy là tha thiết dạy bảo Trần Duyệt, hiện tại lại nhắc nhở tôi.