Cố Tiểu Tiểu - Chương 1
1.
Tôi sống lại rồi, sống lại một ngày trước khi bị nhà hào môn đón đi.
Cô gái bắt nạt tôi suốt mười mấy năm chặn tôi ở WC của cô nhi viện, yêu cầu tôi lấy thứ chứng minh thân phận thiên kim hào môn ra.
“Cố Tiểu Tiểu, mày vừa xấu vừa bẩn, căn bản không xứng được ở trong gia đình giàu có như vậy, không bằng đưa nó cho tao đi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Thuần tràn đầy ác ý, nói là yêu cầu tôi, nhưng thực ra là trực tiếp c//ướp đi chứng minh thư của tôi.
Kiếp trước tôi bị cô ta đ//ánh cho mình đầy thương tích cũng không muốn giao ra.
Cuối cùng náo loạn đến chỗ viện trưởng cô nhi viện, Bạch Thuần cũng chỉ bị trách cứ không nhẹ không nặng hai câu.
Đời này, tôi trơ mắt nhìn thẻ căn cước bị c//ướp đi, thậm chí còn bày ra bộ dáng nhu nhược, rụt rè hỏi cô ta: “Đưa cái này cho cậu, cậu sẽ không đ//ánh tôi đúng không?”
Bạch Thuần c//ướp được thứ mình muốn, kinh ngạc nhìn tôi: “Đương nhiên, có nó, tao chính là thiên kim tiểu thư của Trần gia, từ nay về sau, mày thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với tao.”
Nói xong, cô ta phủi bụi không tồn tại trên người, nghênh ngang rời khỏi nhà vệ sinh.
Tôi từ từ đứng dậy, nhếch khóe miệng, sau đó tiếng cười không kiềm chế được quanh quẩn trong WC.
Cảm ơn ông trời đã nghe được lời cầu xin của tôi, để cho tôi sống lại một đời.
Kiếp trước, tôi ở cô nhi viện bị bắt nạt đến năm 15 tuổi, khó khăn lắm mới được nhà hào môn đón về, cho rằng sẽ hưởng thụ tình thân đã lâu không có.
Ai biết sẽ gặp được em gái điêu ngoa, anh trai âm trầm, cùng cặp bố mẹ ích kỷ.
Mà tôi được đón về nhà, cũng chỉ là bởi vì anh trai Trần Hâm cần một quả thận mới mà thôi.
Bố mẹ căn bản không để ý sống chet của tôi, khi bị em gái bắt nạt đến 18 tuổi, tôi bị đẩy lên bàn mổ, trong tình huống ý thức tỉnh táo bị c//ắt bỏ thận, cuối cùng bởi vì nhiễm trùng mà chet.
Ba tháng ở trên giường bệnh, tôi đã vô số lần khẩn cầu ông trời có thể cho tôi sống lại một đời, tôi nhất định sẽ khiến tất cả những người bắt nạt tôi phải trả giá thật đắt!
Ông trời chiếu cố, thật sự làm cho tôi sống lại!
Bánh răng vận mệnh mới bắt đầu chuyển động, mọi thứ vẫn còn kịp.
2
Sáng hôm sau, Bạch Thuần mặc chiếc váy xinh đẹp, sạch sẽ đứng bên cạnh viện trưởng, nhìn qua khá ngoan ngoãn lại lanh lợi.
Bố mẹ Trần gia tới đón người nhìn thấy Bạch Thuần, ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng, đứng ở bên cạnh chiếc xe sang trọng dang rộng hai tay với Bạch Thuần.
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Thuần lập tức tràn nước mắt, nhào vào lòng mẹ Trần khóc thành tiếng.
Viện trưởng ở phía sau rưng rưng mỉm cười, phóng viên vây quanh bọn họ, tranh nhau làm người đầu thông báo tin tức Trần gia nhận người thân.
Hay cho một cảnh tượng nhận người thân cảm động trời đất.
Tôi đã trốn trên gác mái và tận hưởng màn trình diễn hài hước này qua cửa sổ. Nhìn mẹ Trần nắm tay Bạch Thuần ngồi lên chiếc xe sang trọng, tôi cười chào tạm biệt cô ta: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió, hiến thận suôn sẻ.”
Bạch Thuần đi rồi, cuộc sống vẫn trôi qua gió êm sóng lặng, cô nhi viện không còn người bắt nạt tôi, Trần gia cũng không có tin tức.
Đây cũng coi như là chuyện tốt, chứng tỏ thận của Bạch Thuần “may mắn” ghép đôi thành công với Trần Hâm, người Trần gia vẫn chưa nảy sinh nghi ngờ đối với thân phận của Bạch Thuần.
Mà tôi bởi vì nhường lại chứng minh thân phận, thái độ của viện trưởng đối với tôi tốt hơn không ít, thậm chí còn cho tôi một khoản tiền, nói là để khen ngợi tôi thi tốt, giúp cô nhi viện vẻ vang.
Tôi ngoài mặt “cảm động đến rơi nước mắt”, sau lưng lại âm thầm bật cười, trước khi Bạch Thuần đi một ngày, viện trưởng còn trào phúng tôi chỉ biết đọc sách, nhưng thực tế đầu óc lại đần độn muốn chet.
Tôi cầm số tiền này đóng học phí cho trường trung học trọng điểm, trở thành học sinh lớp thực nghiệm trong trường.
Trường trung học phổ thông này bất kể là phong cách học tập hay là tỷ lệ học tập đều vô cùng đẹp mắt, bởi vì học sinh chủ yếu đi theo con đường thi đại học, bởi vậy cho dù học sinh lớp thực nghiệm không quyền thì quý, nhưng tất cả mọi người đều tuân thủ quy củ, không ai kỳ thị một đứa trẻ mồ côi như tôi.
Tuần đầu tiên khai giảng, chủ nhiệm lớp thấy thành tích môn khoa học tự nhiên của tôi không cao, đặc biệt sắp xếp cho tôi ngồi cùng bàn với một học sinh giỏi toán.
Bạn cùng bàn mới tên là Trương Sinh, thân cao chân dài, anh tuấn nhẹ nhàng khoan khoái, còn là người thừa kế duy nhất của Trương gia hào môn.
Quan trọng nhất là, cậu ta là vị hôn phu Trần gia chọn cho thiên kim nhà họ.
“Cố Tiểu Tiểu, nghe nói cậu và Trương Sinh quan hệ rất tốt, có thể cho tớ wechat của cậu ấy không?” Ủy viên văn nghệ dựa vào bàn tôi cười hì hì hỏi.
“Tôi và cậu ta chỉ xã giao vài câu, không có thêm bạn tốt, nhưng nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu.” Tôi trả lời trong khi sắp xếp lại các ghi chú.
“Không cần không cần, tôi chỉ buộc miệng thôi.”
Ủy viên văn nghệ thấy Trương Sinh tới, vội vàng đứng dậy, thuận tiện để lại cho tôi một chai sữa chua.
Trương Sinh ngồi xuống, thuận tay cầm ghi chú của tôi sắp xếp lại, bàn tay khớp xương rõ ràng đụng vào ngón tay tôi. Tôi rút tay lại như bị điện gi//ật.
Trương Sinh sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức trở lại như thường chỉ ra một sai lầm nhỏ trong ghi chú của tôi.
Lúc nhập học thành tích của tôi không quá xuất sắc, cũng may đầu óc của tôi không tính là ngốc, sau nửa học kỳ tôi đã đứng thứ hai trong khối, chỉ sau Trương Sinh.
Sau khi có thành tích, lần đầu tiên Trương Sinh hẹn tôi đi chơi, là đến quán cà phê ở trung tâm thành phố học tập.
Quần áo do cô nhi viện cấp đã cũ và lỗi thời nên tôi chỉ mặc đồng phục đi học đến nơi hẹn.
Trương Sinh thấy tôi muốn nói lại thôi, tôi thản nhiên nói: “Tôi là cô nhi, không có tiền mua quần áo.”
Từ đó về sau, mỗi lần Trương Sinh hẹn tôi ra ngoài cũng mặc đồng phục học sinh.
3
Học kỳ một kết thúc, Trần gia truyền đến tin tức, Bạch Thuần đã chet.
Tin đồn cô ta chet vì nh//ảy l//ầu t//ự t//ử sau khi trầm cảm bùng nổ.
Trong tang lễ, Trần Hâm, người ốm yếu bệnh tật nằm liệt giường nhiều năm, giờ tràn đầy nghị lực khiêng quan tài của em gái, còn được truyền thông tán dương nói là anh em tình thâm.
Trên thực tế sợ anh ta là đang cảm tạ quả thận kia của Bạch Thuần.
Viện trưởng cô nhi viện khóc thảm nhất, tôi biết, bởi vì Bạch Thuần là con gái viện trưởng.
Vì tư dục mà biến con gái của mình thành cô nhi, thời điểm đưa con gái vào Trần gia bà ta hẳn cũng sẽ không nghĩ tới Bạch Thuần sẽ bị coi là quả thận di động.
Ngày hôm sau nhận được tin tức, Trương Sinh hẹn tôi ra ngoài.
Tôi cố ý mặc chiếc váy mua bằng học bổng, màu rượu đỏ càng làm nổi bật vẻ đẹp động lòng người của tôi.
Lúc Trương Sinh nhìn thấy tôi nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng đỏ lỗ tai hỏi tôi vì sao lại ăn mặc đẹp như vậy.
Tôi cầm bút dứt khoát viết xuống đáp án cuối cùng của tờ đề, ngẩng đầu cười nói: “Bởi vì hôm nay là sinh nhật tôi.”
Trương Sinh mở to hai mắt, lập tức đứng dậy đi đến tiệm bánh ngọt đối diện.
Mười lăm phút sau, một cái bánh ngọt 8 inch xuất hiện ở trước mặt tôi, Trương Sinh vén tay áo lên, giúp tôi đốt nến.
Tôi nhắm mắt lại cầu nguyện, ở một con phố khác, viện trưởng mang theo hũ tro cốt của Bạch Thuần, rải đầy tiền giấy trên đường phố.
Một mảnh tiền giấy theo gió thu, bay đến dưới chân tôi, cuối cùng bị tôi giẫm ở lòng bàn chân.
Bạch Thuần, cảm ơn cô. Tính m//ạng của cô, là món quà sinh nhật tốt nhất mà tôi nhận được.
Tháng thứ hai sau khi Bạch Thuần chet, quả thận mới được ghép của Trần Hâm bị đào thải nghiêm trọng, cấp cứu không có hiệu quả dẫn đến tử vong.
Bạch Thuần dù sao cũng không phải em gái ruột của Trần Hâm, độ phù hợp có hạn, thận không thể phù hợp với Trần Hâm.
Tôi có thể nghĩ đến thì bố mẹ Trần gia cũng có thể nghĩ đến, dù đang đau khổ nhưng họ vẫn quyết định kiểm tra lại DNA của Bạch Thuần lần nữa, quả nhiên phát hiện ra thân phận thiên kim giả của cô ta.
Với tài lực của Trần gia muốn tra ra thân thế của Bạch Thuần rất dễ dàng, trò thâu thiên hoán nhật của viện trưởng rất nhanh đã bại lộ, bố mẹ Trần gia liền đem nỗi đau mất con trả hết trên người viện trưởng.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, viện trưởng cũ của cô nhi viện biến mất một cách kỳ lạ, viện trưởng mới đến nhậm chức, tiếp quản cô nhi viện.
Trần gia hiện tại chỉ còn lại một đứa con là Trần Duyệt, vì để bảo đảm người thừa kế của gia tộc được an toàn, Trần gia lại lần nữa tìm kiếm thiên kim thất lạc ở bên ngoài.
Lần này bọn họ tìm được tôi, tôi cùng bọn họ ở trước mặt truyền thông diễn một vở kịch lớn, thành công kéo giá cổ phiếu của Trần gia bị giảm mạnh bởi vì Trần Hâm tử vong lên.