Cố Tiên Sinh Của Em - Chương 5
9.
Cách một ô cửa kính, tôi nhìn thấy Cố Hoài cắm đầy ống trên người.
“Đã nộp tiền chưa?”
Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, tôi có chút bất lực: “Xin lỗi, tôi không nhớ mật khẩu thẻ ngân hàng.”
“Thử lại lần nữa đi.”
“Chồng cô đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, là lúc cần cô nhất, nếu cứ nợ tiền, chúng tôi sẽ không kê được nhiều loại thuốc.”
“Được.”
Tôi không có nhiều tiền mặt, cũng không có chỗ ở, đứng ở quầy thu ngân cả một ngày, nhập sai mật khẩu hết lần này đến lần khác.
Nhân viên ở quầy nói: “Vị tiểu thư này, có thể đừng làm mất trật tự khám chữa bệnh không?”
Thời điểm chạng vạng tối, tôi dùng số tiền lẻ còn lại, mua hai cái bánh mì.
Đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Lặp đi lặp lại không biết chán: “Cho Cố Hoài ăn.”
Các bác sĩ và y tá đi qua đi lại vội vã.
Có một y tá vội vàng kéo tôi sang một bên: “Cô có phải lại quên rồi không, bây giờ phải đi nộp tiền! Không phải mua bánh mì!”
Thấy tôi mặt mày ngơ ngác, cô ấy thở dài bất lực, bỏ đi.
Tôi không biết bị ai va phải, bánh mì trong tay rơi đầy đất.
Tôi đột nhiên khóc òa lên.
Như một kẻ vô dụng.
Cánh cửa trước mặt mở ra.
Một y tá ngồi xổm trước mặt tôi, đưa cho tôi một con thú nhồi bông: “Chồng cô tỉnh rồi, anh ấy bảo tôi đưa cái này cho cô. Còn dặn cô đừng sợ, cũng đừng khóc, lát nữa sẽ có người đến đón cô đến khách sạn.”
Tôi nắm chặt con thú nhồi bông, chỉ nhớ một câu: “Cố Hoài tỉnh rồi.”
Tôi đợi ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt nhiều ngày.
Ai gọi cũng không chịu đi.
Mệt rồi thì co ro trên tấm đệm nhỏ ở hành lang, ngủ một giấc.
Tỉnh rồi thì dựa vào đồ ăn bác sĩ nhét cho, nhét đầy bụng.
Cũng không biết bao nhiêu ngày sau, Cố Hoài được người ta đẩy ra.
Tôi xách con thú nhồi bông, đứng bên giường anh.
Cố Hoài gầy đi nhiều, nhìn thấy tôi, thở dài: “Sợ cái gì đến cái đó, anh không có ở đây, bọn họ bắt nạt em phải không?”
Tôi bật khóc: “Bọn họ không cho tôi mua bánh mì cho anh.”
“Đừng khóc.” Cố Hoài nắm lấy tay tôi: “Khóc đến tim anh cũng đâu.”
Tôi cùng Cố Hoài vào phòng bệnh thường.
Nắm chặt tay anh, không chịu rời đi một bước.
Khi có người lạ vào, tôi sẽ sợ hãi co ro ở góc tường, toàn thân run rẩy.
Sau đó Cố Hoài không cho người vào nữa.
Thỉnh thoảng anh sẽ chống người, đi ra cửa.
Cách lớp áo bệnh rộng thùng thình của Cố Hoài, tôi nhìn thấy rất nhiều vết sẹo.
Vết cào, vết cắn, vết đập…
Có vết vẫn còn tím bầm, có vết vừa mới lành.
Tôi đi theo sau anh, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh, cảm nhận được sự cứng đờ và căng thẳng của anh.
“Em trước đây, có phải đã đánh anh không?”
Cố Hoài từ từ thả lỏng, kéo lại quần áo: “Không có chuyện đó.”
“Em rất ngoan, chưa từng gây phiền phức cho anh.”
Tôi ủ rũ nói: “Em lừa anh nhảy xuống du thuyền, hại công ty anh không thể niêm yết.”
“Không phải vậy, em nhớ nhầm rồi, ngủ một giấc ngon sẽ ổn thôi.”
Tôi cuộn mình bên cạnh anh, ngủ thiếp đi.
Mơ thấy một số giấc mơ lộn xộn.
Trong mơ tôi nhớ lại dáng vẻ của Từ Sương, cô ta ở trong văn phòng, khóc lóc cãi nhau với Cố Hoài.
“Tôi hối hận rồi, lúc trước không nên để Thịnh Hạ ở bên anh! Tôi muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, tìm bác sĩ giỏi nhất!”
“Cô tưởng anh chưa từng thử sao?”
“Thử rồi sao vẫn không tốt! tôi sắp phát điên rồi, cô ấy mỗi ngày đều coi tôi như người xa lạ, rõ ràng người mình yêu đang ở trước mắt, nhưng tôi phải nhẫn nhịn, thậm chí không thể nói một câu với Thịnh Hạ! Cố Hoài, anh tưởng chỉ có mình anh yêu cô ấy sao? Tôi cũng vậy!”
“Câm miệng!”
Cố Hoài lạnh mặt: “Từ Sương, sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt tôi.”
Sau đó, tôi điên cuồng vẽ bậy lên bảng thông báo.
Khi Từ Sương xông đến, mặt cô ta tái mét.
Cô ta che mặt tôi, hét lớn với những người xung quanh: “Cút, chụp cái gì mà chụp! Cẩn thận tôi kiện các người!”
“Hạ Hạ, đây là công ty của Cố Hoài, chúng ta về nhà nói chuyện được không?”
Tôi không những không nghe lọt tai, ngược lại còn đưa tay đẩy cô ta.
“Đồ tiểu tam, cô đi chết đi.”
Từ Sương túm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi, tức điên lên: “Đừng phát điên, tôi không phải tiểu tam, Thịnh Hạ, bây giờ cô phải xin lỗi tôi!”
Tôi nhổ nước bọt vào cô ta: “Cô nằm mơ! Nếu lần sau cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ giết cô.”
Mặt Từ Sương lập tức trắng bệch, cô ta bị chọc tức đến phát khóc: “Thịnh Hạ, cô tỉnh táo lại đi được không. Đừng giày vò tôi nữa.”
Khi Cố Hoài xuống, tôi đang túm tóc Từ Sương đánh nhau.
Cô ta còn phải bảo vệ tôi, để tôi không bị ngã.
Nhưng tôi vẫn ngã.
Trầy da.
Chảy máu.
Còn tiểu tiện không tự chủ.
Hôm đó, tôi đã nói rất nhiều lời điên rồ không có logic, làm tổn thương người thân và bạn bè của tôi.
Cố Hoài và Từ Sương đã cãi nhau rất lớn, anh dùng quần áo bọc tôi lại, đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi tỉnh dậy từ trong mơ, trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có Cố Hoài quay lưng về phía tôi, đang gọi điện thoại.
“Vợ tôi là bệnh nhân, nếu hôm đó cô không nói năng tùy tiện như vậy, cô ấy sẽ không đẩy cô xuống nước.”
“Tôi chỉ đùa thôi mà…”
Giọng người phụ nữ trong điện thoại có chút quen tai.
Cố Hoài lạnh lùng nói: “Trước mặt vợ tôi, nói cô ấy là gánh nặng, cô gọi đó là đùa sao? Nếu không có camera giám sát trong biệt thự, tôi căn bản không biết, cô đã làm gì cô ấy.”
Người phụ nữ bắt đầu hét lên: “Tôi là chị gái cô ấy, tôi nói cô ấy vài câu thì sao?”
“Cô còn ra dáng chị gái sao? Nhà họ Thịnh các người có phải cho rằng, Thịnh Hạ bị bệnh, tôi sẽ thích cô không? Đừng nằm mơ nữa. Bây giờ tôi vô cùng hối hận, đã để cô đi an ủi cảm xúc của cô ấy. Những chuyện cô làm với vợ tôi, không thể tha thứ.”
“Anh không sợ tôi kiện cô ấy, nhốt cô ấy vào bệnh viện tâm thần sao?”
Cố Hoài cười nhạo một tiếng: “Cô không phải sống rất tốt sao? Tôi đã dùng phương pháp điều trị tốt nhất cho cô, để cô sống khỏe mạnh, bịa đặt những điều không đúng về Thịnh Hạ, chứ không phải làm ma nước nên đốt hương cảm tạ đi. Tôi mãi mãi không thể để Thịnh Hạ gánh mạng người, nếu có thì nhất định là do tôi làm.”
Tôi đứng trên mặt đất, chân trần, gọi anh một tiếng: “Cố Hoài.”
Cố Hoài ngừng nói, lặng lẽ cúp điện thoại.
Quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng.
“Sao vậy?”
Cuối cùng tôi cũng hiểu, trong những ngày hỗn loạn đó, Cố Hoài hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với tôi, đừng làm tổn thương người khác, là vì sao.
“Hôm đó ở biệt thự, người nói chuyện với em, là cô ta sao?”
Cố Hoài đưa tay về phía tôi, ôm lấy tôi.
“Phải.”
“Em suýt làm cô ta chết đuối.”
“Không sao, cô ta sẽ không chết. Nhưng chỉ vì cô ta đẩy em xuống nước, anh sẽ không tha cho cô ta.”
Anh khẽ thở dài: “Bác sĩ nói, dỡ bỏ phòng trẻ em, có thể tránh tiếp tục kích thích em nên mới mời chị em đến, giúp ổn định cảm xúc của em, anh không ngờ, cô ta lại có ý đồ riêng.”
Sau khi bị bệnh, gia đình và bạn bè tôi đều từ bỏ tôi.
Chỉ có Cố Hoài vẫn chưa từ bỏ.
Tôi dựa vào vai Cố Hoài, nhẹ giọng nói: “Em nhớ nhà rồi, chúng ta về nhà được không?”
10.
Sau khi trở về từ Hồng Kông, tôi thường thích một mình ngồi ở góc, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Vì Cố Hoài bị bệnh nặng một trận nên công ty hiện tại rất hỗn loạn.
Anh bận đến mức chân không chạm đất.
Nhà thuê người giúp việc, lúc Cố Hoài không có nhà thì trông tôi.
Tôi lấy vé xem phim trong túi Cố Hoài ra, là hai vé phim “Mờ ám.”
Hóa ra, anh muốn đi xem cùng tôi.
Đáng tiếc, hôm đó tôi tâm trạng không tốt, nổi giận với Cố Hoài nên không đi được.
Còn tờ giấy báo cáo siêu âm B đó, cho thấy mọi thứ đều bình thường.
Tôi không mang thai, nhưng vì tưởng tượng nên đã nhiều lần làm giày vò Cố Hoài, sắm sửa phòng trẻ em, đến bệnh viện kê đơn vi-ta-min B11.
Mọi người đều nói, Cố Hoài đã không còn người thân.
Tôi là người thân duy nhất của anh.
Nhưng tôi lại gây cho anh rất nhiều phiền phức.
“Hạ Hạ, đang xem gì vậy?”
Tháng 2 rồi, bên ngoài tuyết rơi liên tục.
Vài ngày trước, cây thông trước cửa sổ đã bị đè gãy.
Cố Hoài tan sở về, trên người còn mang theo hơi ẩm mùi tuyết.
Có chút lạnh.
Tôi cầm chiếc áo len đan dở trên tay: “Em đang nghĩ, trước khi mùa đông qua đi, anh có mặc được không.”
“Không vội.” Cố Hoài ngồi xuống bên cạnh tôi, bên cửa sổ: “Sang năm nhất định sẽ mặc được.”
Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn anh.
Vô tình sờ thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Cố Hoài rụt tay lại, định tháo ra nhưng tôi đã ngăn anh lại.
“Em nhớ nó.” Tôi mở tay anh ra, ngắm nghía chiếc nhẫn xấu xí này: “Bản thiết kế em vẽ.”
“Phải.”
Cố Hoài cụp mắt, từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn khác được đính kim cương: “Chúng là một đôi.”
“Nhưng lần trước em mắng nó ghê tởm.”
“Không sao, nếu em không thích, anh sẽ cất đi, đến khi nào em thích, anh sẽ đeo lại.”
Tôi đưa ngón áp út ra: “Đeo cho em đi, em rất thích.”
Những ngày còn lại, tôi dường như thực sự đã trở lại như trước.
Cố Hoài sẽ cùng tôi ngồi xem những bức ảnh cũ.
Dẫn tôi đi ôn lại quá khứ của chúng tôi.
Anh không biết mệt mỏi khâu vá những mảnh ký ức vụn vỡ của tôi, ghép lại quá khứ của chúng tôi.
Trong thời gian đó, tôi nhận được điện thoại của chị gái, chị khóc lóc cầu xin tôi: “Thịnh Hạ, bảo Cố Hoài tha cho chị đi, chị thực sự biết lỗi rồi.”
Tôi không biết Cố Hoài đã làm gì với chị ấy mà khiến chị ấy hoảng sợ đến vậy.
Cảm xúc hoảng sợ đó đã ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi vô tình làm Cố Hoài bị thương thêm lần nữa.
Đợi khi bình tĩnh lại, tôi đã chặn chị ấy.
Mùa xuân, Cố Hoài đưa tôi đi ngắm hoa anh đào.
Thời tiết ấm áp, những ngày tôi nổi nóng cũng ngày càng ít đi.
Cố Hoài luôn cười khen tôi: “Hạ Hạ thật lợi hại, em thực sự đã tốt hơn rất nhiều.”
Nhưng tôi biết, tính tình tôi trở nên tốt hơn là vì tôi đã không còn nhớ được nhiều thứ nữa.
Thậm chí còn không nhớ tại sao mình phải tức giận.
Sáng ngày kỷ niệm, tôi thức dậy, đi theo sau Cố Hoài, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, tôi đã hỏi năm lần: “Anh là ai?”
Biểu cảm của Cố Hoài sắp không giữ được nữa rồi, cười rất khó coi.
“Hạ Hạ, anh là chồng em, Cố Hoài.”
Tôi bắt đầu thường xuyên quên mất mình sẽ đi đâu.
Thường xuyên tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở đồn cảnh sát.
Cố Hoài vội vã chạy đến từ một cuộc họp quan trọng nào đó, ôm chặt tôi: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Người giúp việc đã đi rồi lại đến.