Có Thù Tất Báo - Chương 3
Đợi đến khi hắn giằng xé giữa hy vọng và thất vọng gần đủ rồi, ta đẩy cửa sổ ra, ngoắc ngoắc tay với hắn, giống như đang gọi một con chó.
Mạnh Thanh Chu có lẽ cũng cảm thấy bị khi nhục, một lúc sau mới miễn cưỡng tiến lại gần.
Ta nằm ở bên cửa sổ, lộ ra chút dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, nói với hắn: “Vậy ngươi đi nói với Liên tiên sinh, chuyện ta học hát với hắn, đừng để Phương Tất Hoài biết.”
Ta nhoài đầu về phía trước thì thầm với hắn.
“Đây là bí mật nhỏ của chúng ta.”
Mạnh Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, thậm chí không dám thở mạnh, sợ phá hỏng bầu không khí.
Ta thu người lại, khoát tay tiêu sái, chỉ nói: “Đi đây.”
Ta không lưu luyến đóng cửa sổ lên đường, chỉ còn hắn đứng tại chỗ, hồi tưởng lại những đắng cay ngọt bùi của ngày hôm nay.
Sau đó, ta thường chạy đến Lâu Nghê Vũ nhưng không bao giờ báo trước với Mạnh Thanh Chu.
Hắn không đoán được giờ giấc của ta nên ngày nào cũng đến đó nhìn một lần.
Ta thường hay hờ hững với hắn, nhưng câu cá thì phải đúng lúc cho hắn chút mồi để hắn thèm thuồng.
Ta tự tay làm điểm tâm, chia cho mọi người, chỉ không cho hắn, nhưng nhất định sẽ để thừa ra một miếng, chỉ một miếng, đặt trên bàn.
Để hắn đoán xem, có phải ta cố tình để lại món quà cho hắn không.
Sau này nghe nói, hắn không thích đồ ngọt nên ta làm điểm tâm sẽ cho ít mật ong hơn.
Để hắn đoán xem, có phải ta cố ý chiều theo khẩu vị của hắn không.
Cái cảm giác vừa đắng vừa ngọt, vừa gần vừa xa này, khiến người ta nghiện.
Một hôm, Liên tiên sinh mời ta thử trang phục diễn kịch của hắn.
Ta đã nhiều năm không đụng đến những bộ quần áo này, khi sờ vào, không ngờ lại có cảm giác muốn bật khóc.
Mạnh Thanh Chu cười ta: “Vui đến thế sao? Nhìn cái dáng vẻ của nàng kìa.”
Bề ngoài hắn tỏ ra không quan tâm nhưng trong mắt rõ ràng có vẻ kinh ngạc.
Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta.
Ở cái thị trấn không lớn không nhỏ đó, trên sân khấu xiêu vẹo, ta mặc bộ quần áo cũ kỹ, trang điểm nhẹ nhàng.
Cùng với hắn lúc đó sa cơ lỡ vận, nghèo túng nhưng khó che giấu được cốt cách, che giấu được sự cao quý.
Chỉ là vật đổi sao dời, biển cạn đá mòn.
Trước kia ta đối với hắn là nhất kiến chung tình, không chàng không lấy.
Bây giờ ta nhìn hắn, chỉ còn lại hận, chỉ còn lại chán ghét, còn phải kìm nén sự thôi thúc đâm chết hắn, cùng hắn diễn trò.
Khi giọng nói của Chu Nhược truyền đến, ta sợ hãi vội vàng trốn vào tủ quần áo, tiện tay kéo theo cả Mạnh Thanh Chu.
“Hôm nay biểu ca không đến sao?”
“Gần đây các ngươi có mỹ nhân nào mới đến, khiến biểu ca của ta cả ngày không thấy bóng dáng?”
“Là ngươi sao? Hay là ngươi?”
Ta nghe thấy Chu Nhược ở bên ngoài ra oai, cầm cây gậy nhỏ đánh vào mặt người khác, tiếng nức nở đè nén của mọi người vang lên khiến ta rất khó chịu.
Chủ gánh hát không dám ngăn cản, chỉ có thể cười trừ: “Cô nương, mấy người này đều là người cũ rồi, quen mặt cả, xin cô nương nương tay, đánh hỏng mặt thì ngày mai họ không lên sân khấu được, chúng ta không thể trả lời với thế tử.
“Ngươi đừng lấy biểu ca ra để đè ép ta! Chẳng lẽ hắn còn có thể vì mấy con hát hèn hạ mà tức giận với ta hay sao?
“Ta là thân phận gì, mấy người các ngươi cũng xứng để ta nhớ mặt?”
“Đánh! Đánh thật mạnh cho ta! Đừng tưởng ta không biết, ngày thường các ngươi phóng đãng thế nào!”
Chu Nhược ở ngoài thị oai, gánh hát náo loạn cả lên.
“Nàng trốn thì trốn, kéo ta làm gì?”
Mạnh Thanh Chu hoàn toàn không để ý đến bên ngoài, tủ không nhỏ, hắn lại cố tình chen chúc với ta.
Hắn vừa nói lời trách móc ta nhưng qua ánh sáng lọt vào qua khe tủ, ta thấy khuôn mặt hắn rất vui vẻ.
“Vậy thì ngươi cút ra ngoài.”
Ta làm bộ đẩy hắn ra ngoài, hắn nắm lấy tay ta, nhịn cười thì thầm: “Đừng làm loạn.”
Giống như đây là một trò chơi thú vị.
Tất nhiên còn nhiều hơn nữa, còn có sự thôi thúc mà hắn đã kìm nén từ lâu, vào lúc này được an ủi một chút, da thịt chạm vào nhau.
Ta và hắn hơi thở quấn quýt, đầu ta gần như vùi vào lòng hắn.
Ta có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, dù hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất lại không thể kiểm soát.
Ta không định phá hỏng mộng tưởng liên miên của hắn, thậm chí còn cố tình biểu hiện ra chút căng thẳng mơ hồ.
Giống như một thiếu nữ mới lớn.
Khiến một người phụ nữ có bạn đời ưu tú động lòng, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy vô cùng tự đắc.
Trong bóng tối, ta trơ mắt nhìn Mạnh Thanh Chu tiến lại gần ta, khi môi chúng ta chỉ còn cách nhau gang tấc, ta ngoảnh đầu đi, môi hắn lướt qua tai ta.
“Mạnh Thanh Chu, ta, Tùy Tân Ý không phải thế thân của ai cả.”
Ta muốn hắn đoán xem, ta ghét hắn hay ghét hắn coi ta là người khác.
Ta đưa cho hắn vô số câu hỏi, khiến hắn ngày này qua ngày khác, trong đầu chỉ còn lại ta, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.
“Tùy Tân Ý, ta…”
Lời giải thích của hắn bị ta cắt ngang, những lời muốn nói lại không có cơ hội nói hết, sẽ khiến người ta tức điên lên.
Chu Nhược đã đi rồi, ta đẩy cửa tủ ra, nhìn người trong phòng.
Ta để lại rất nhiều tiền, nói lời xin lỗi với họ.
Ta nhanh chóng rời khỏi Lâu Nghê Vũ, Mạnh Thanh Chu chỉ nghĩ ta hoảng loạn vì sự quyến rũ vừa rồi.
Hắn cười rồi đi theo sau ta, rõ ràng rất thích nhìn thấy ta lúng túng vì hắn.
Cho đến khi ta lên xe ngựa, cách cửa sổ đóng chặt, nói với hắn: “Sau này ta sẽ không đến nữa.”
Hắn mới luống cuống, giọng đầy khó hiểu hỏi ta tại sao.
“Nếu là ta xúc phạm…”
“Không phải.”
Ta dùng hai chữ nói với hắn, ta không để bụng chuyện hắn xúc phạm, ta sẽ khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn lên đến đỉnh điểm.
Nhưng ta lại nói tiếp: “Ta không thể đến nữa, ta không muốn liên lụy đến người vô tội bị thương, muội muội của ngươi không phải người dễ chọc, ngươi và ta, chúng ta đều… bình tĩnh lại đi.”
Vài ngày sau, nghe nói thế tử Mạnh phủ và tiểu thư Chu phủ xảy ra chuyện không vui, chỉ vì mấy con hát.
Tay của Chu Nhược đúng là với quá dài.
Thời buổi này, cho dù nàng có gả cho Mạnh Thanh Chu, cũng không thể tùy tiện động vào người của hắn.
Huống hồ, hiện tại nàng vẫn còn họ Chu.
Chu phu nhân thưởng cho mấy cô nương bị đánh rất nhiều bạc, lại để Chu Nhược xin lỗi Mạnh Thanh Chu, chuyện này coi như xong.
Ngỗng trời bay qua cũng để lại dấu vết, dù sao thì cả hai bên đều cảm thấy mất mặt, trong lòng không tránh khỏi bị đâm một nhát.
Ta phải làm, chính là khiến nhát đâm này sâu hơn, khiến vết thương thối rữa, bốc mùi.
Buổi chiều, ta xách cháo đậu xanh đi đón Phương Tất Hồi tan triều, tình cờ gặp Mạnh Thanh Chu và Chu Nhược trước cửa cung.
Hôn kỳ của hai người sắp đến, hoàng đế rất quan tâm, nghe nói chuyện không vui mấy ngày trước, liền triệu họ vào cung trò chuyện, lại ban thưởng chút đồ, để tỏ ý coi trọng.
Mạnh Thanh Chu ra ngoài vẻ mặt chán nản, ngẩng đầu thấy ta, mắt sáng lên, còn có chút dáng vẻ thiếu niên mới biết yêu.
Chu Nhược vốn đang vui vẻ nhưng theo ánh mắt của hắn nhìn thấy ta, nụ cười lập tức biến mất.
Lại nhìn thấy hộp thức ăn trong tay ta, sau khi ngẩn ra, nàng dần dần nổi lên sự đố kỵ.
Hộp thức ăn của ta là tự ta vẽ, Mạnh Thanh Chu còn nói vừa xấu vừa kỳ quái, cả kinh thành không tìm ra cái thứ hai.
Chu Nhược chắc chắn đã nhận ra, hôm đó ở gánh hát, ta đã đặt nó trên bàn, nó có khả năng khiến người ta không thể quên.
Nàng lao thẳng về phía ta, ta còn chưa kịp hành lễ, nàng ta đã hất đổ hộp thức ăn, tát ta một cái.
Ta không né, bị nàng ta tát lệch đầu, trâm vàng cũng văng ra một bên.
Tiếng quát của Mạnh Thanh Chu hoàn toàn không có tác dụng, nàng ta tức điên lên, biểu ca mà nàng ta yêu thương, quả nhiên vẫn không quên ả tiện nhân kia.
Bất kể ta có phải Mạnh Loan Loan hay không thì dù sao vẫn là khuôn mặt đó, khiến Mạnh Thanh Chu mất hồn mất vía!
“Biểu ca, chúng ta sắp thành hôn rồi! Sao chàng có thể lén lút qua lại với nàng ta, chàng có lỗi với ta! Ả tiện nhân này không biết xấu hổ…”
Nàng ta bị Mạnh Thanh Chu ngăn lại, chân vẫn đá vào ta, lại gọi gia nhân nhà nàng ta vây quanh ta, nói muốn bắt ta đi dìm lồng heo.
Trong cảnh hỗn loạn này, ta thấy Phương Tất Hồi kéo căng cung, một mũi tên dài xuyên thủng vị ma ma đang túm tóc ta.
Đám đông lập tức im lặng, hắn cưỡi ngựa dừng lại bên cạnh ta, từ trên cao nhìn xuống, nheo mắt hỏi: “Ai làm mặt nàng bị thương?”
Chu Nhược nghiến răng, mắng: “Là ta đánh thì sao?! Phương chỉ huy oai phong thật đấy, ngươi giết người nhà ta, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!”
Phương Tất Hồi không mấy để tâm, cười nói: “Tùy ý.”