Có Không Giữ Mất Tiếc Ghê - Chương 3
Tôi đến công ty như thường lệ, một lúc sau Cố Tiêu Tiêu đến, cô ta lái chiếc Rolls Royce trị giá hơn một ngàn vạn của tôi, còn đeo chiếc túi LV mới nhất của tôi nữa.
Nhìn thấy cảnh này, tôi nở một nụ cười trào phúng.
Đồng nghiệp vẫn chào hỏi nịnh nọt cô ta như trước.
Cố Tiêu Tiêu nhìn về phía tôi, lúc này tôi mới lên tiếng.
“Cố Tiêu Tiêu, hình như sắp đến sinh nhật của Triệu Thanh Vân rồi đó.”
“Hừ! Cô nhớ kĩ thế làm gì? Cô tưởng tôi không nhớ đến sinh nhật Thanh Vân của tôi chắc? Tôi sẽ cho anh ấy một bất ngờ lớn, tốt nhất là cô đừng có ảo tưởng nữa, Thanh Vân nói rồi, anh ấy vừa nhìn thấy cô đã buồn nôn rồi.”
“Cô có nhiều xe sang như vậy, không định tặng anh ta một chiếc sao?”
Tôi vẫn đáp lại, không để ý đến những lời nói khinh thường của cô ta.
Cố Tiêu Tiêu cầm chìa khóa xe của tôi trong tay, tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Tôi tặng bạn trai tôi cái gì thì liên quan gì tới cô?”
Tôi hỏi, “Các người làm chuyện đó ở nhà sao?”
Cố Tiêu Tiêu chưa kịp nói chuyện, một đồng nghiệp khác đã lên tiếng.
“Đương nhiên là ở biệt thự của Tiêu Tiêu rồi. Triệu Loan Loan, cô đừng có suốt ngày ghen tị với Tiêu Tiêu nữa, người như cô cả đời cũng chẳng mua nổi nhà vệ sinh của nhà Tiêu Tiêu đâu.”
Tôi cũng không thèm nể mặt những người như vậy, lập tức đáp lại.
“Vậy, cô mua được sao?”
Đồng nghiệp kia im bặt.
Cô ta cũng lớn lên trong một gia đình bình thường.
Có thể đi làm ở tập đoàn Triệu Thị, có lẽ là có một chút năng lực và trình độ.
“Tôi khuyên cô nên tập trung vào công việc đi, đừng có suốt ngày nịnh nọt Cố Tiêu Tiêu, cô ta cũng chẳng giúp gì được cho cô.”
Tôi đã làm xong bản kế hoạch, chỉ chờ đến buổi họp ngày hôm sau.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội nữa thôi.
Tôi kể cho Tiểu Mễ nghe chuyện Triệu Thanh Vân và Cố Tiêu Tiêu làm ra chuyện buồn nôn trong nhà mình.
Tiểu Mễ lập tức thuê người va vào chiếc Rolls Royce mới của tôi, nếu muốn sửa cũng mất khoảng vài chục vạn.
Sau khi xe hỏng, tôi lập tức gọi điện cho bố của Cố Tiêu Tiêu, nói rằng hai ngày nữa sẽ cho bạn mượn chiếc xe đó.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy sắc mặt của Cố Tiêu Tiêu tái mét.
Sau khi cô ta sửa xe xong, tôi lại gọi điện cho Cố An Quốc.
“Bạn của tôi mới mua một chiếc xe mới nên không mượn xe nữa.”
Hôm sau, trong buổi họp, chúng tôi lần lượt trình bày kế hoạch của mình.
Đến lượt Cố Tiêu Tiêu trình bày, tôi mới phát hiện, bản kế hoạch của Cố Tiêu Tiêu giống hệt của tôi? Chỉ khác mỗi vài tấm ảnh?
Mật khẩu máy tính của tôi chỉ có mình tôi biết! À không, còn có cả Triệu Thanh Vân.
Không ngờ hai người họ lại vô liêm sỉ đến mức này, trộm cả bản kế hoạch của tôi!
Bởi vì bản kế hoạch của tôi vô cùng hoàn hảo, lại thêm tài ăn nói của Cố Tiêu Tiêu nên bản kế hoạch đó rất được mọi người tán thưởng.”
“Triệu Loan Loan, đến lượt cô rồi!” Quản lý nói với tôi.
“Bản kế hoạch của tôi bị Cố Tiêu Tiêu sao chép, bản kế hoạch cô ta vừa đưa ra là của tôi.”
Nghe vậy, mọi người đều tỏ vẻ muốn xem một vở kịch hay.
“Cô có bằng chứng đây là kế hoạch của cô không?”
Cố Tiêu Tiêu không hề lo sợ chút nào, giống như đây là bản kế hoạch cô ta viết vậy.
“Bản kế hoạch này mặc dù rất hoàn hảo, nhưng không phải không có nhược điểm. Sáng nay tôi vừa mới sửa, đang muốn nói với mọi người đây.”
Sau đó, tôi trình bày một bản kế hoạch hoàn hảo hơn.
“Ai biết có phải cô sao chép bản kế hoạch của tôi rồi sửa lại hay không?”
Thấy mọi người tán thành với ý kiến của tôi, trong lòng Cố Tiêu Tiêu dần cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Cố Tiêu Tiêu, mặc dù cô sao chép được kế hoạch của tôi, nhưng nó không thuộc về cô.”
Mặc dù không có cách nào chứng minh được bản kế hoạch của Cố Tiêu Tiêu là sao chép của tôi, nhưng cấp trên cũng dần hoài nghi năng lực của Cố Tiêu Tiêu.
Cuối cùng, chị Lily giao cho tôi một nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ kia quá đơn giản đối với tôi, đó là kí hợp đồng với công ty của Tiểu Mễ.
Chuyện này đơn giản, chỉ cần nhắn tin với Tiểu Mễ là xong.
Tôi tin tưởng vào năng lực của mình, chắc chắn tôi có thể được nhận vào làm chính thức.
Đương nhiên tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Cố Tiêu Tiêu.
Tôi cho người để vài chiếc túi hàng fake vào tủ đồ của mình.
Hôm sau, Tiểu Mễ đến tìm tôi, nó vừa nhìn thấy Cố Tiêu Tiêu đã châm chọc.
“Ầy, sao hôm nay đại tiểu thư lại đeo túi giả thế này?”
Nghe vậy, Cố Tiêu Tiêu nhướng mày, tỏ vẻ không tin.
“Loại người như cô sao lại vào được công ty của tôi vậy? Cút ra ngoài, đừng có nói linh tinh!”
Một đồng nghiệp nhà có điều kiện, hay xài hàng hiệu nói.
“Đây đúng là túi giả đó, trên thế giới này chỉ có mười chiếc hàng thật mà thôi.”
Tiểu Mễ chỉ vào chiếc túi mà Cố Tiêu Tiêu cho đồng nghiệp mượn rồi nói.
“Chiếc túi cô đang đeo cũng là giả.”
Nghe đến đây, hai người đó bắt đầu hoang mang.
“Cô đừng tưởng cô mặc được hàng hiệu là có thể nói lung tung.”
Đồng nghiệp có điều kiện kia lại lên tiếng một lần nữa.
“Tiêu Tiêu, Tiểu Vũ, túi hai người đeo đúng là hàng giả đó, có phải hai người bị lừa không? Mấy chiếc túi trước kia Tiêu Tiêu đeo đều là hàng thật, nhưng hai cái này đúng là hàng giả đó.”
Tiểu Vũ đó không còn tỏ vẻ nịnh nọt Cố Tiêu Tiêu nữa, cô ta ném chiếc túi xách lên bàn rồi về chỗ của mình ngồi.
“Không thể chấp nhận được.”
Cố Tiêu Tiêu đi đến một nơi không người rồi gọi điện cho bố mình.
Cố Tiêu Tiêu: “Mang tiếng là người nhà giàu, vậy mà lại mua túi giả! Hại con mất mặt trước bao nhiêu người. Lại còn chiếc xe rách kia nữa, bay mất hai tháng lương của con!”
Cố Tiêu Tiêu: “Bố, cuối tuần này người kia có về nhà không? Con định đưa cả nhà Thanh Vân về đó, bố đừng để xảy ra sự cố gì nhé.”
Cố An Quốc: “Con gái à, chuyện này không được đâu!”
Cố Tiêu Tiêu: “Sao lại không được? Dù sao biệt thự cũng có nhiều phòng như vậy, để trống thì phí ra. Khi người kia không ở đây thì ngôi nhà đó chính là của con. Chỉ một lần cuối cùng thôi mà bố, đợi đến khi con và Thanh Vân đăng ký kết hôn rồi, con sẽ đến nhà họ ở.”
Cố An Quốc: “Bố giúp con một lần cuối thôi nhé! Lần sau đừng tùy tiện dùng đồ của cô chủ nữa! Mỗi lần con động vào bố đều cảm thấy rất sợ hãi.”
Cố Tiêu Tiêu: “Vâng vâng vâng, một lần cuối cùng!”
Cố Tiêu Tiêu khó chịu đáp lại.
Vào ngày sinh nhật Triệu Thanh Vân, Cố Tiêu Tiêu mời cả bộ phận chúng tôi đến tham dự.
Cô ta nhờ mẹ mình mua bánh gato và đồ ăn từ trước.
“Tiêu Tiêu, đây là bạn trai công chức của cậu sao? Đẹp trai quá.”
“Đây là bạn trai tôi, Triệu Thanh Vân.”
Mẹ của Triệu Thanh Vân nhìn qua biệt thự một lượt, sờ hết chỗ này đến chỗ kia, lộ rõ ánh mắt tham lam.
“Bạn trai cái gì mà bạn trai, Tiêu Tiêu, hôm nay vừa là tiệc sinh nhật của Thanh Vân, vừa là tiệc đính hôn của hai đứa.”
“Oa!” Mọi người hét lên chúc mừng.
Lúc này, Triệu Thanh Vân lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước ra, sau đó quỳ một gối xuống.”
“Tiêu Tiêu, bảo bối, từ lần đầu gặp anh đã đem lòng yêu mến em, hãy cho anh cơ hội được ở bên cạnh em cả đời.”
Mọi người xung quanh reo hò chúc mừng.
“Ở bên nhau, ở bên nhau!”
Cố Tiêu Tiêu giả vờ ngượng ngùng, sau đó gật đầu, đưa tay ra để Triệu Thanh Vân đeo chiếc nhẫn kim cương lên.
Sau đó, hai người họ hôn nhau dưới sự reo hò của mọi người.
Tôi gửi tin nhắn cho Cố An Quốc, nói là một tiếng sau tôi sẽ đến.
Cố An Quốc lập tức gọi điện cho Cố Tiêu Tiêu.
“Cái gì cơ? Cô ta quay về làm gì? Hỏng rồi!” Cố Tiêu Tiêu bối rồi, sau đó từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tiêu Tiêu kéo tay Triệu Thanh Vân.
“Thanh Vân, chúng ta đến chỗ khác tổ chức sinh nhật đi.”
“Không phải em tổ chức sinh nhật cho anh ở đây sao? Anh rất thích ở đây, đông người, rất vui mà!
“Không được, tất cả đều phải rời đi!” Cố Tiêu Tiêu bình thường rất điềm tĩnh, nhưng lúc này cô ta sắp sụp đổ rồi.
“Tiêu Tiêu, nhanh lên.”
Bố cô ta nhắn tin thúc giục.
“Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi muốn trang trí lại căn biệt thự này một chút, lát nữa công ty trang trí sẽ cho người tới, bữa tiệc hôm nay dừng lại ở đây thôi! Hôm khác lại mời mọi người đến nhé.”
Cố Tiêu Tiêu vừa nói xong, sắc mặt mọi người dần thay đổi.
“Tiêu Tiêu, chúng tôi cũng đã tặng quà rồi, tại sao lại trang trí vào hôm nay chứ?”
“Cô đùa chúng tôi à?”
Triệu Thanh Vân không vui nói.
“Cố Tiêu Tiêu, mọi người đang vui vẻ mà, em bị sao thế? Mau gọi điện với công ty kia, nói là để hôm khác tới trang trí sau, nhanh lên.”
“Trang trí thêm làm gì chứ? Thà lấy tiền trang trí biệt thự mua cho mẹ anh một căn nhà nhỏ còn hơn.”
Tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Mễ mau đến hóng hớt, sau đó quay sang nói với Cố Tiêu Tiêu.
“Cố Tiêu Tiêu, sao sắc mặt cô lại kém như vậy? Căn nhà này không phải của cô sao?”
Cố Tiêu Tiêu nghe vậy, tức giận gào lên, “Không phải của tôi thì là của cô chắc! Tất cả mọi người về hết cho tôi!”
Nói xong, Cố Tiêu Tiêu lập tức dọn dẹp lại căn phòng.
Không lâu sau, cửa nhà mở ra, Tiểu Mễ bước vào.
“Sao cô lại ở đây?” Triệu Thanh Vân thấy Tiểu Mễ đến, nghi hoặc hỏi.
“Tôi hỏi câu này mới đúng, tại sao các người lại ở nhà của người khác vậy?”
Tiểu Mễ nhìn Cố Tiêu Tiêu đang dọn dẹp bằng ánh mắt châm chọc.
“Cố Tiêu Tiêu, tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà của người khác vui lắm à?”
Cố Tiêu Tiêu đang định nói gì đó, cửa phòng mở ra.
“Cô chủ, Tiêu Tiêu không cố ý đâu, cô đừng chấp nhặt với con bé.”
Thấy tôi và Tiểu Mễ, sắc mặt Cố An Quốc và mẹ của Cố Tiêu Tiêu lập tức thay đổi.
Nghe bọn họ nói vậy, cả đồng nghiệp và Triệu Thanh Vân cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cố Tiêu Tiêu, biệt thự này không phải của cô? Người bảo vệ này mới là bố cô đúng không?”
“Vậy thì những chiếc xe sang, còn có túi xách…?”
Tiểu Mễ vui vẻ khi thấy người gặp họa, “Cố Tiêu Tiêu, người nghèo sẽ chẳng bao giờ xem thường cô, nhưng chính lòng hư vinh của cô mới là thứ hại cô đấy!”
“Vậy, tất cả đều là của Triệu Loan Loan sao?” Có người hiểu ra, sau đó thốt lên.
“Loan Loan, không ngờ Cố Tiêu Tiêu lại là người như vậy! Từ trước đến giờ người anh yêu nhất vẫn luôn là em!”
Triệu Thanh Vân cũng kinh ngạc, không ngờ tôi mới là cô chiêu thật sự.
Thấy Triệu Thanh Vân vô liêm sỉ như vậy, Tiểu Mễ vênh mặt lên.
“Các người có biết tập đoàn mình đang làm mang họ gì không?”
9.
“Họ Triệu, Triệu Loan Loan cũng họ Triệu! Chẳng lẽ…”
Tiểu Mễ lập tức giới thiệu.
“Loan Loan của chúng ta chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Triệu!”
Tiểu Mễ vừa nói xong, có người cảm thấy hả hê, có người cảm thấy mình xong đời rồi!
Cố Tiêu Tiêu cảm thấy bất lực! Cô ta xong rồi!
“Triệu Loan Loan, cô rất vui vẻ khi nhìn thấy tôi xấu mặt đúng không!? Tôi không may mắn như cô, có bố mẹ lắm tiền.”
“Tiêu Tiêu, đừng nói nữa.” Bố mẹ cô ta biết cái gì quan trọng hơn, lập tức kéo con gái của mình đi, sau đó quay sang xin lỗi tôi, “Cô chủ, xin lỗi cô, con gái chúng tôi không hiểu chuyện, mong cô cho chúng tôi thêm một cơ hội, cả nhà chúng tôi đều rất cần công việc này!”
“Tôi đã báo c ảnh s át rồi, các người bán túi của tôi rồi lấy tiền sửa chiếc Rolls Royce của tôi đúng không? Tốt nhất là mau chóng trả lại cho tôi.”
Đến khi cảnh sát đến, tôi đưa video cho bọn họ xem.
Tất cả đều sẽ được xử lý!
Tôi thuê người đến dọn dẹp biệt thự, dọn sạch từng ngóc ngách một.
Sau khi Cố Tiêu Tiêu bị bắt đi, những người thường nịnh nọt cô ta bỗng quay sang nịnh nọt tôi.
Mẹ của Triệu Thanh Vân hối hận đến mức gục xuống.
“Loan Loan, dì bị Cố Tiêu Tiêu lừa gạt, con đừng để trong lòng, tất cả đều là lỗi của dì, là dì ép Thanh Vân chia tay con! Con tha thứ cho nó được không? Dì cầu xin con!”
Tiểu Mễ nhìn cảnh này cũng cảm thấy bó tay.
“Dung mạo của bà không đẹp nhưng lại mơ đẹp quá ha!”
Sau đó tôi gọi bảo vệ kéo bà ta ra ngoài.
Cuối cùng, Cố Tiêu Tiêu bị kết án một năm t ù vì tội ăn trộm và bị công ty sa thải.
Bố mẹ cô ta cũng mất việc vì cô ta, đi đến nơi khác tiếp tục làm bảo vệ.
Tất nhiên là sẽ không có đãi ngộ tốt như khi làm ở nhà tôi rồi.
Tôi không sa thải những người hùa theo Cố Tiêu Tiêu b ắt n ạt tôi, tôi coi như không có việc gì.
Bởi vì bọn họ đều là những người có năng lực, dựa vào sức mình để có được công việc này.
Qua sự việc của Cố Tiêu Tiêu, chắc bọn họ cũng đã rút ra được kinh nghiệm rồi.
Làm việc nghiêm túc, cư xử khiêm tốn.
Triệu Thanh Vân suốt ngày chạy đến trước cửa công ty tìm tôi.
Lúc nào cũng tỏ vẻ thâm tình.
“Loan Loan, anh sai rồi, nhưng đáng ra em cũng nên nói cho anh biết nhà em có nhiều tiền như vậy chứ! Anh đi lên từ đáy xã hội, cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Đó là tiền của bố mẹ tôi, mắc mớ gì tới anh? Triệu Thanh Vân, lúc trước tôi vốn định tặng anh chiếc đồng hồ gần trăm vạn, tiện thể nói với anh tôi là con gái của doanh nhân giàu nhất thành phố này. Đáng tiếc, anh không có cái phúc đó! Anh nói, anh hiện tại đã là ở một cương vị khác, là bước tiến nhảy vọt so với trước kia…!”
Nói xong, tôi gọi bảo vệ đến đuổi Triệu Thanh Vân đi.
Sau đó anh ta cũng không tới tìm tôi nữa, có lẽ là bởi vì lần sự việc lần trước ở biệt thự, anh ta muốn làm màu nên mời rất nhiều đồng nghiệp đến.
Danh tiếng của anh ta dần không tốt, những người thi đậu công chức sau anh ta đều đã lên chức, nhưng anh ta vẫn ở vị trí ban đầu.
Còn tôi, sau một khoảng thời gian làm việc, tôi đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Triệu Thị.
Dựa vào năng lực của mình, tôi khiến tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Tại một bữa tiệc, Hàn Minh Hiên mặc vest tiến đến gần tôi, mỉm cười nói.
“Đã lâu không gặp!”
“Hợp tác vui vẻ.”
Khóe miệng anh cong lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.
Sau này, từ tôi, trở thành chúng tôi…
(Hết)