Có Không Giữ Mất Tiếc Ghê - Chương 1
1.
Bạn trai tôi vừa đỗ công chức, tôi định tặng anh một chiếc đồng hồ trị giá năm mươi vạn, nhân tiện nói thật với anh tôi là con gái của doanh nhân giàu nhất thành phố này, ai ngờ lại nhận được lời chia tay từ anh.
[Loan Loan, chúng ta chia tay đi.]
Tôi cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng trước khi thi công chức, Triệu Thanh Vân còn nói với tôi, chờ khi anh thi đậu thì chúng tôi sẽ kết hôn mà?
[Tại sao?]
Dù sao cũng đã yêu nhau mấy năm, mặc dù cuối cùng không đi đến đâu, nhưng cũng phải cho tôi một lý do chứ?
[Bây giờ anh đỗ công chức rồi! Bát cơm sắt đó!]
Nghe đến đây, tôi nhíu mày, bởi vì giọng điệu đắc chí của Triệu Vân Thanh khiến tôi có cảm giác không đúng lắm.
[Nếu như lý do là vậy, em chúc anh hạnh phúc.]
[Loan Loan, em xinh xắn, dáng người cũng đẹp, nhưng lại quá bảo thủ, nếu em không nỡ xa anh, cho dù anh kết hôn rồi, chúng ta cũng có thể…]
Nghe xong những gì Triệu Thanh Vân nói, những ấn tượng tốt đẹp của tôi về anh ta lập tức tan biến.
Tôi lập tức cúp điện thoại, trong lòng thầm gọi cả họ nhà anh ta lên mắng.
2.
[Tao vừa mới về mà đã có drama để hóng rồi hả, không ngờ anh ta lại là loại người như vậy.]
Cô bạn thân Tiểu Mễ nghe tôi kể về chuyện mình bị đá, lập tức muốn b ă m Triệu Thanh Vân thành từng mảnh.
[Quên đi, cũng coi như giải thoát cho tao.]
Dù sao trước kia tôi đồng ý ở bên Triệu Thanh Vân cũng chỉ vì anh ta trông khá đẹp trai.
Bốn năm nay ở bên nhau, tôi cảm thấy Triệu Thanh Vân cũng không có vấn đề gì lớn.
Tôi nghĩ, cứ ở bên nhau như vậy cũng không tệ.
Ai ngờ anh ta vừa tiến lên được một bước đã bỏ rơi người luôn đồng cam cộng khổ với mình.
Tiểu Mễ nghĩ tôi chỉ là đang cố gượng cười mà thôi.
Cô ấy vừa mắng tên bạn trai cũ kia có mắt không thấy thái sơn, vừa đưa tôi đến quán bar giải sầu.
Khi bạn không muốn gặp ai đó, người ta sẽ xuất hiện ngay trước mặt bạn.
Khi đến quán bar, tôi thấy Triệu Thanh Vân đang mặc một bộ vest thẳng thớm, ngồi cạnh một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng.
Chỉ là, chiếc túi xách của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất quen mắt.
Còn chưa kịp nghĩ thêm gì, Triệu Thanh Vân thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào bạn gái anh ta, vậy là anh ta lập tức đắc ý đi về phía tôi.
“Triệu Loan Loan, chúng ta đã chia tay rồi, đừng đeo bám nữa, trong lòng tôi chỉ có một mình Tiêu Tiêu mà thôi.”
Nói xong, Triệu Thanh Vân ôm lấy eo Cố Tiêu Tiêu, còn hôn cô ta trước mặt tôi.
“Moaz.”
Tôi và Tiểu Mễ kinh tởm đến mức phải nhíu mày.
Nhưng cái nhíu mày của tôi lại làm cho Triệu Thanh Vân cảm thấy tôi không nỡ rời xa anh ta.
“Triệu Loan Loan, người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát. Cảm ơn cô rất nhiều!”
Mặc dù trong ánh mắt của Cố Tiêu Tiêu nhìn tôi có chút ghen tị, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cố tỏ ra rất thoải mái.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Triệu Thanh Vân đã ngắt lời.
“Tiêu Tiêu, đừng nói chuyện với con quỷ nghèo này nữa.”
Tôi và Tiểu Mễ nhìn nhau.
Cạn lời.
Nếu tôi là người nghèo, chỉ sợ cả thành phố này cũng chẳng có ai được coi là người có tiền!
Một người phụ nữ bình thường như cô ta không biết lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy.
Tiểu Mễ chỉ vào vết xước trên chiếc túi xách của Cố Tiêu Tiêu rồi nói với Triệu Thanh Vân.
“Nếu anh giàu như vậy thì sao không mua cho bạn gái một chiếc túi đẹp hơn đi?”
Tôi nhìn theo ngón tay của Tiểu Mễ, bỗng tôi phát hiện vết xước trên chiếc túi của Cố Hiểu Hiểu giống hệt chiếc túi mà tôi nhờ bảo mẫu vứt đi.
Tôi cong cong khóe miệng, bỗng cảm thấy bạn gái mới của Triệu Thanh Vân rất thú vị.
Sắc mặt Cố Tiêu Tiêu tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, giọng điệu dịu dàng cũng không còn nữa.
“Chỉ là không cẩn thận nên làm xước thôi, gái quê mùa như cô có làm cả đời cũng không mua nổi chiếc túi này đâu!”
“Xin lỗi nhé, chiếc túi này của bản tiểu thư trị giá ba trăm vạn, là hàng định chế đấy nhé. Cô coi thường gái quê này nọ, vậy khi cô ngủ với bạn trai cô, cô không thấy khinh thường à?”
Tiểu Mễ giơ chiếc túi LV của mình ra, hếch mặt lên, nhìn qua là biết đây là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé.
Sau đó, cô ấy chỉ thẳng vào mặt Triệu Thanh Vân rồi mắng.
“Cái loại có mắt như mù, nhìn mắt cá thành trân châu, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận thôi.”
Triệu Thanh Vân tức giận quay sang mắng tôi.
[Triệu Loan Loan, cô đừng tưởng cô kiếm được một người bạn giàu có là oai. Lại còn bày đặt coi mình là trân châu nữa chứ, trong mắt tôi cô chẳng khác gì đồ ngu cả!”
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ quay lại với cô đâu!”
Nói xong, Triệu Thanh Vân lập tức rời đi! Cố Tiêu Tiêu tức giận giậm chân một cái rồi cũng giận dữ rời đi.
Sau khi hai người kia đi khỏi, Tiểu Mễ thì thầm vào tai tôi.
“May mà mày chia tay sớm đấy!”
Sau đó Tiểu Mễ kéo tôi đến quán bar hưởng thụ, không say không về.
Quán bar này là sản nghiệp của nhà Tiểu Mễ, bởi vậy, chúng tôi tha hồ làm loạn mà không sợ bất kì ai cả.
Tôi vừa uống vừa mắng chửi Triệu Thanh Vân, Tiểu Mễ cũng mắng cùng tôi.
Thấy tôi khóc, Tiểu Mễ cũng khóc.
Quá chén, tôi cảm thấy buồn n ôn, còn nôn hết vào người một anh đẹp trai trong quán.
3.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy vì quá khát.
Trong lúc mơ mơ màng, tôi nắm phải một thứ gì đó hơi giống hình viên đạn, sau đó tôi cho vào mồm cắn.
Một tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên.
Sau đó, một giọng nam trầm thấp khẽ vang lên.
“Em còn định cắn bao lâu nữa?”
Nghe xong, tôi giật mình tỉnh dậy.
Đập vào mắt tôi và một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp tựa hoa, như hoa như ngọc, đây đích thị là một mỹ nam.
Tôi nhìn xuống chỗ mình vừa cắn.
“May quá, cắn phía trên, không phải phía dưới!”
Buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, khiến cả tôi và mỹ nam đều sững sờ trong vài giây.
Tôi cảm nhận được phần thân dưới của anh đang dần có phản ứng, còn mặt tôi thì đỏ như trái cà chua.
Cmn! Tôi run run móc ngón chân mình, sau đó đỏ mặt giải thích.
“Tôi không có ý đó.”
Mỹ nam trầm mặc.
“Tôi không cố ý.”
Mỹ nam vẫn trầm mặc.
Tôi cảm thấy toàn thân đau nhức, dựa vào nhiều năm đọc tiểu thuyết và xem phim hoạt hình nên tôi đã đoán được đêm qua tôi và mỹ nam xảy ra chuyện gì.
Chỉ tiếc là tôi không còn nhớ được cảm giác lúc đó.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Ừm… Kĩ thuật đêm qua của anh rất bình thường, cả hai cũng đã là người trưởng thành rồi, nên tôi sẽ không chịu trách nhiệm với anh đâu.”
Sau khi nói xong, mặt tôi càng đỏ hơn.
Hu hu hu~ Sao lại có cảm giác mình là gái hư ấy nhỉ.
“Loan Loan, đó là lần đầu tiên của tôi.”
Đôi mắt hoa đào kia nhìn thẳng vào tôi khiến tôi ngượng ngùng, lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: Mẹ ơi! Sao giọng của tên đàn ông này lại dễ nghe như vậy chứ hu hu hu!
Nhưng tại sao anh ta lại biết tên của tôi?
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, gương mặt này quá quyến rũ, cuối cùng, tôi đưa ra một quyết định.
“Tôi có thể… bao nuôi anh không?”
4.
Tôi trở về căn hộ hai ngủ một khách mà trước kia tôi thuê để bảo vệ lòng tự trọng của Triệu Thanh Vân.
Anh ta đang cho người đến dọn đồ.
Bởi vì hôm qua uống rượu nên hôm nay trông tôi có hơi tiều tụy, Triệu Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì rất đắc ý.
“Triệu Loan Loan, sao lại thành ra thế này rồi? Không nỡ rời xa tôi sao?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, “Triệu Thanh Vân, mau chóng dọn đồ của anh rồi cút đi.”
“Triệu Loan Loan à, lát nữa tôi sẽ dọn đến chung cư của Tiêu Tiêu để ở cùng cô ấy.” Triệu Thanh Vân tự hào nói.
“Được, chúc các người trăm năm hạnh phúc!”
Ăn bám mà cũng tự hào như thế được à? Thật sự không thể hiểu nổi mạch não của anh ta.
Nói xong, tôi bước vào phòng, đóng cửa lại.
Đợi Triệu Thanh Vân đi rồi tôi sẽ thuê vài người đến dọn đồ của tôi về căn biệt thự mẹ tôi tặng năm mười tám tuổi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi chậm rãi bước ra.
Tôi nhìn qua một chút thì phát hiện Triệu Thanh Vân đã mang cả tủ lạnh, máy giặt mà tôi mua đi, đến cả lọ củ cải muối cũng không tha.
Tôi hít sâu một hơi, đang bực mình thì thông báo điện thoại hiện lên.
“Tiểu phú bà của anh, hôm nay có muốn anh ở bên em không?”
Đúng vậy, đây chính là người đàn ông tôi bao nuôi – Hàn Minh Hiên.
Lần đầu bị trai bao cướp đi, cũng hơi bực mình.
Nhưng trai bao quá đẹp mắt, cảm giác cũng không thiệt lắm.
Không có ai là Triệu Loan Loan tôi không bao nuôi được!
Con gái của doanh nhân giàu nhất thành phố, thiếu cái gì cũng không bao giờ thiếu tiền!
“Đi shopping với tôi!”
Tôi gửi địa chỉ cho anh, sau đó đi đến chỗ hẹn.
Vừa đến trung tâm thương mại, Tiểu Mễ đã gửi tin nhắn cho tôi.
“Loan Loan, tao vừa mới ngủ dậy!”
“Tao đang ở trung tâm thương mại WD! Mày đến đây đi, tao vừa kiếm được một người để bao nuôi, tuyệt thế giai nhân đó, đến đây tao cho mày mở mang tầm mắt!”
Vừa gửi định vị xong, tôi thấy Hàn Minh Hiên đang vẫy tay gọi tôi!
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm Tiểu Mễ nhắn lại cái gì nữa.
Hôm nay Hàn Minh Hiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không nhìn ra là của nhãn hiệu gì, chất vải có vẻ khá thoải mái, anh còn mặc quần đen, đôi chân dài ấy khiến tôi cảm thấy mềm nhũn cả người.
Gương mặt của Hàn Minh Hiên khá góc cạnh, không giống Triệu Thanh Vân chút nào.
Phì! Tên cẩu nam nhân Triệu Thanh Vân kia làm gì có cửa mà đòi so với người đàn ông của tôi chứ!
Ánh mắt của hội chị em phụ nữ xung quanh đều đang hướng về phía Hàn Minh Hiên, đáng tiếc, ánh mắt của anh chỉ dừng lại trên người tôi mà thôi.
“Em muốn mua gì?” Anh hỏi.
“Tôi mua cái gì không quan trọng, anh thích mua gì cứ việc nói, chị đây có tiền!”
Tôi vỗ vỗ cơ ngực Hàn Minh Hiên, thuận tay chạm vào một chút, ừm, cảm giác không tệ.
Hàn Minh Hiên cũng không nhiều lời nữa.
“Được.”
Khi tôi chuẩn bị tiến vào cửa hàng, lại bị Hàn Minh Hiên kéo lại.
Tôi khó hiểu nhìn lại, Hàn Minh Hiên giật giật khuỷu tay, tôi lập tức hiểu ra, chạy đến khoác tay anh, tim đập bình bịch!
Chúng tôi đi tới khu chọn quần áo.
Tôi không muốn tiếp tục mặc chiếc áo rẻ tiền trên người người này nữa.
Vậy nên tôi đến cửa hàng Chanel để chọn đồ, phất tay một cái là tiêu hết hơn trăm vạn.
Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của Hàn Minh Hiên, tôi cảm thấy rất thỏa mãn.
Ánh mắt của Hàn Minh Hiên không phải là ánh mắt tham tiền giống Triệu Thanh Vân, anh ấy đơn giản chỉ là ngưỡng mộ tôi thôi.
Đến lúc tính tiền…
Quê quá đi mất! Thẻ của tôi không thanh toán được!
5.
Tôi thử lại mấy lần nhưng đều không được, sắc mặt của nhân viên bán hàng dần trở nên lạnh lùng.
Chưa kịp gọi điện cho bố hỏi xem có chuyện gì xảy ra, Hàn Minh Hiên đã lấy thẻ ra để thanh toán.
“Lát nữa tôi sẽ hỏi bố xem tại sao lại như vậy.”
Tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Hàn Minh Hiên liệu có nghĩ tôi là loại con gái không có tiền nhưng lại sĩ diện không?
“Không sao đâu, của anh cũng là của em.”
Khóe miệng Hàn Minh Hiên cong lên.
Dưới ánh mắt phức tạp của nhân viên cửa hàng, tôi cầm lấy đồ vừa thanh toán, đi theo Hàn Minh Hiên.