Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm - Chương 5
20
Từ Ký Nam tháo kính xuống nhéo mi tâm.
Hắn mệt mỏi, phải phẫu thuật mấy giờ và lái xe đến gặp tôi một lần nữa.
Đáy mắt tất cả đều là tơ máu.
Thậm chí ngay cả áo blouse trắng trên người cũng không kịp thay.
Mùa đông trong gió lạnh, quần áo hắn đơn bạc đứng trước mặt tôi, nói ra những lời này.
Cho dù tôi ngốc , cũng có thể cảm giác được, hắn đối với tôi cũng không phải không có tình ý.
Nhưng tại sao hắn lại có tình cảm với tôi?
Tôi chỉ là một cô gái bình thường.
“Mộc Mộc.”
Từ Ký Nam nhìn về phía tôi, có lẽ là bởi vì đáy mắt hắn ửng đỏ.
Cả người thoạt nhìn lại có chút ấm ức nói không nên lời.
“Em không thể đối với tôi như vậy, không thể bội tình bạc nghĩa như vậy.”
“Không thể vô trách nhiệm.”
“Tôi không có……”
“Vừa rồi em nói chúng ta không cần gặp nhau nữa.”
“Từ Ký Nam, tôi chỉ là lo lắng, sẽ tạo thành phiền phức cho anh, tôi cũng không muốn anh cho rằng tôi sẽ bởi vì đêm hôm đó, liền quấn lấy anh…”
“Cho nên bây giờ em không thích Lục Đông Thần?”
“Tấm ảnh kia không phải cố ý chọc giận hắn đúng không?”
Tôi muốn cười, rồi lại không hiểu sao đỏ mắt.
Bóng đêm dày đặc, hắn đứng ở đầu gió, thay tôi chặn gió lạnh gào thét.
Tôi ngửa mặt liền nhìn thấy, trong con ngươi hắn phản chiếu ra ảnh tôi, chỉ có mình tôi.
Tại sao đêm đó lại là hắn?
Có lẽ là đêm khuya thật lâu trước kia, đau dạ dày cho rằng mình sắp chết.
Đó là bàn tay ấm áp của hắn.
Cho nên, khi đó nhìn thấy hắn, trong lòng vô hình liền có trực giác, hắn sẽ cứu tôi một lần nữa.
Hắn đến với tôi và đưa tay cho tôi lần thứ hai.
Có lẽ tôi không nên bỏ lỡ lần nữa.
Cho dù tình cảm chỉ là sơ sài, nhưng cũng hơn là bỏ lỡ.
“Từ Ký Nam, anh đừng ghen lung tung có được không? Em không còn thích hắn nữa…”
Tôi còn chưa dứt lời, Từ Ký Nam nâng mặt tôi lên, liền cúi đầu hôn thật sâu.
21
Lục Đông Thần cũng không biết tại sao hắn lại tới tìm Giang Mộc.
Có lẽ là bởi vì tranh cãi cùng Kiều Nhiễm, khiến cho hắn hoàn toàn mệt mỏi, sinh ra ý nghĩ chia tay.
Có lẽ là vị bác sĩ trong miệng Giang Mộc kia, khiến hắn mơ hồ sinh ra cảm xúc bất an.
Cho nên, ma xui quỷ khiến hắn nửa đêm lái xe đến cửa hàng nhỏ của Giang Mộc.
Không ai tới tìm cô, quả nhiên cô là đang lừa hắn.
Căn bản không có tụ hội bạn bè gì, cô chỉ đi tìm hắn.
Cô muốn quay lại với hắn.
Mà lúc này đây, hắn so với vô số lần trước đều càng hy vọng, cùng cô quay lại.
Nhưng khi hắn muốn đi tìm Giang Mộc.
Một chiếc xe lại dừng ở ngoài cửa hàng của Giang Mộc.
Lúc Từ Ký Nam bước xuống xe, Lục Đông Thần chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng, vị bác sĩ kia có lẽ chính là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt.
Một cô gái bình thường như Giang Mộc, người thích cô, có thể ưu tú đến mức nào?
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, ngày đó Giang Mộc trong tiệm nhìn thấy người đàn ông kia.
Kỳ thật ngày đó nhìn thấy hắn, trong lòng hắn mơ hồ lưu ý
Chỉ là tự phụ mà cảm thấy, người đàn ông như vậy sao có thể thích Mộc Mộc.
Nhưng, tại sao không thể thích cô chứ?
Người đàn ông đêm khuya lái xe chạy tới tìm cô, không phải là có tình ý sao?
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, thật ra Giang Mộc đã sớm trở thành một phần của hắn.
Cho nên khi cô quyết định hoàn toàn không cần hắn, hắn mới khó chịu như vậy, hắn không nỡ.
Chỉ là đúng như Phó Hàn Thanh nói, người trong cuộc lúc nào cũng mơ hồ.
Hắn vẫn luôn cho rằng, hắn sẽ không thích Giang Mộc.
Mà Giang Mộc, lại mãi mãi yêu hắn, sẽ chờ hắn.
Bất kể lúc nào, chỉ cần hắn quay đầu lại, Giang Mộc mãi mãi vẫn đứng ở đó.
Một lần lại một lần, đều chứng minh ý nghĩ này của hắn.
Cho nên hắn không kiêng nể gì, không hề sợ hãi.
Cho đến lúc này.
Hắn nhìn Giang Mộc và Từ Ký Nam hôn sâu.
Hắn nhìn Từ Ký Nam theo Giang Mộc về nhà.
Hắn nhìn đèn bên trong sáng thật lâu rốt cuộc vẫn tắt đi.
Trong bóng tối, Lục Đông Thần cũng nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn trong lòng mình.
22
Điện thoại của Lục Đông Thần đang vang lên.
Không ngừng không ngừng, giống như hắn không nghe, người nọ sẽ không bỏ qua.
Lục Đông Thần nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình.
Hắn cười tự giễu vẫn bấm máy: “Tiểu Nhiễm.”
“Lục Đông Thần, anh đã đi đâu?”
“Bọn họ nói tối nay anh gặp Giang Mộc, anh đi tìm cô ta có phải không?”
“Em biết anh gạt em, nói cái gì anh mà không thích cô ấy?”
“Lục Đông Thần, nếu anh thích cô ta, tại sao còn muốn tìm em? Tại sao phải quay lại với em?”
“Anh nếu quay lại với em, tại sao còn nhớ nhung cô ta?”
“Anh coi em là ai? Lục Đông Thần, em nói cho anh biết, em không phải Giang Mộc, em không dễ bắt nạt như vậy đâu.”
“Em cũng sẽ không ngu ngốc chờ anh, một mực yêu anh!”
“Em nói không sai.”
Đột nhiên Lục Đông Thần mở miệng, tiếng khóc của Kiều Nhiễm chợt dừng lại: “Lục Đông Thần?”
“Quả thật em không phải cô ấy, quả thật em cũng sẽ không ngu ngốc một mực chờ anh, cho nên hiện tại chịu nói thật đúng không?”
“Lục Đông Thần…” Giọng Kiều Nhiễm có chút bối rối.
“Ba năm qua em không yêu anh?”
Lục Đông Thần cười lạnh: “Mỗi lần chia tay đều là một mình cô ấy đang chờ tôi?”
“Mỗi lần chia tay với em, chẳng phải anh cũng xoay người đi tìm Giang Mộc sao?”
“Nhưng tôi chưa từng có giấu diếm em, Kiều Nhiễm, nhưng em thì sao?”
“Là ai nói mình ba năm nay chưa từng có qua lại với bạn trai khác?”
“Em quả thật so ra kém hơn Giang Mộc, ít nhất Giang Mộc yêu một người là toàn tâm toàn ý.”
“Anh cũng kém cô ấy, anh lưỡng lự, dao động bất định, tham lam lại ích kỷ, Kiều Nhiễm, căn bản chúng ta chính là một đôi thối nát như nhau!”
“Lục Đông Thần, thật ra anh rất thích Giang Mộc, đúng không?”
“Kỳ thật mỗi lần anh trở về tìm cô ta đều đặc biệt vui vẻ, đặc biệt tự nguyện có phải không?”
Lục Đông Thần siết chặt di động, kinh ngạc nghĩ, hóa ra biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy sao?
Giống như đúng là như vậy, giống như sau mỗi lần cãi vã với Kiều Nhiễm, hắn liền khẩn trương đi tìm Giang Mộc.
Thậm chí ngay cả một đêm cũng không muốn chờ.
Giống như mỗi lần hắn đều chờ đợi phát sinh tranh chấp với Kiều Nhiễm, ầm ĩ chia tay.
Sau đó hắn có thể thuận lợi đi tìm Giang Mộc để quay lại.
Thuận lợi vây cô ấy ở bên cạnh mình.
Dường như trái tim hắn không trống rỗng khi cô ở bên cạnh hắn.
Nhưng đêm sinh nhật của Giang Mộc, thật ra hắn và Kiều Nhiễm cũng đã xảy ra tranh chấp.
Nhưng tối hôm đó bọn họ cãi nhau cũng không nghiêm trọng, không ầm ĩ đến mức chia tay.
Cho nên hắn không đi tìm Giang Mộc.
Ngày hôm sau, Giang Mộc đăng lên mạng xã hội.
Kỳ thật hắn rất tức giận, nhưng ở trước mặt bạn bè biểu hiện không thèm để ý chút nào.
Mạnh miệng nói Giang Mộc chỉ là vì ghen mới đùa giỡn những thủ đoạn nhỏ này.
Sau đó, Giang Mộc gọi điện bảo trợ lý Trương đi lấy đồ của hắn.
Kỳ thật lúc ấy trong lòng hắn có luống cuống một chút.
Nhưng hắn quá kiêu ngạo.
Khi đó vẫn không chịu tin Giang Mộc thật sự không cần hắn nữa.
Thậm chí hắn ngây thơ nghĩ, muốn cho Giang Mộc một bài học, hù dọa cô.
Nhưng những ý nghĩ sai lầm này.
Không còn khả năng cứu vãn.
Lục Đông Thần nghe tiếng Kiều Nhiễm khóc bên tai, hắn tựa vào ghế xe, dùng sức ấn huyệt thái dương.
“Tiểu Nhiễm, chúng ta đừng náo loạn như vậy nữa .”
“Lục Đông Thần, ý anh là gì?”
Lục Đông Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bóng tối, một hồi lâu mới cúi đầu nói:
“Chia tay đi, sau này, đừng gặp lại nữa.”
23
Phòng của tôi không lớn, giường cũng không lớn.
Từ Ký Nam thân cao chân dài ngủ ở phía trên, cũng có chút uỷ khuất.
Nhưng hắn cũng không chịu trở về.
Tôi cũng đau lòng vì hắn quá mệt mỏi, liền chuẩn bị đi ngủ sô pha.
Nhưng Từ Ký Nam vẫn không chịu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên tôi nhớ tới một số chuyện trước đây, nhịn không được hỏi hắn.
“Từ Ký Nam, tại sao trước đây anh luôn lạnh nhạt với em?”
Kể cả sau đêm chúng tôi quan hệ.
Tuy rằng thái độ của hắn đối với tôi ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng tôi cũng chưa từng dám nghĩ tới, hắn thích tôi.
“Bởi vì em và Lục Đông Thần vẫn cứ chia tay rồi quay lại.”
Từ Ký Nam ôm tôi chặt hơn: “Cho nên anh luôn luôn nhắc nhở bản thân, phải giữ khoảng cách.”
“Lần đó em nửa đêm sinh bệnh, Lục Đông Thần mặc kệ không hỏi, anh cho rằng em sẽ chia tay với hắn.”
“Kết quả vẫn không có.”
Từ Ký Nam cúi đầu hôn tôi, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Mộc Mộc, thật ra lúc ấy anh rất tức giận.”
“Anh không rõ, em vì cái gì ngay cả chính mình cũng không yêu quý.”
“Kỳ thật lúc ấy em đã muốn chia tay rồi.”
“Có điều, rất buồn cười, bởi vì sắp đến sinh nhật rồi, nhưng em không muốn mừng sinh nhật một mình…”
“Cha em qua đời khi em còn nhỏ, sau đó khi lên đại học, mẹ cũng đi.”
“Mở nhà hàng tư nhân này, coi như là kế thừa ý nguyện của cha.”
“Bởi vì ông ấy nấu ăn thật sự rất tuyệt, để lại cho em rất nhiều thực đơn không nỡ truyền ra ngoài.”
“Cho nên sau khi mẹ rời đi, em liền dùng di sản cha mẹ để lại, mở cửa hàng nhỏ này.”
Những người không nơi nương tựa, luôn muốn tham lam càng nhiều ấm áp.
Ngày sinh nhật như vậy, càng muốn có người trải qua cùng mình.
Có điều không nghĩ tới, sinh nhật này lại qua thành như vậy.
Nhưng lại gặp Từ Ký Nam.
“May mà tối hôm đó gặp được anh.”
Từ Ký Nam không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi hơn.
Trên đời này nào có nhiều chuyện hay và trùng hợp như vậy.
Chỉ là có một người một mực yên lặng cố gắng hướng tới gần cô mà thôi.
24
Từ Ký Nam tức giận vì cô không biết yêu quý mình, luôn bị người khác bắt nạt.
Nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng cho cô.
Đêm khuya nhiều năm trước.
Bởi vì ngày giỗ của mẹ mà một mình đau lòng trốn đi khóc lóc.
Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết.
Bộ dáng khóc lên của cô làm cho người ta thương tiếc.
Mà ngày hôm sau, cô lại ra vẻ kiên cường cười đùa ầm ĩ với các bạn học.
Lại đáng yêu cỡ nào làm cho người ta đau lòng cỡ nào.
Sau đó vào đêm Giáng sinh, cô và các em gái cùng nhau đỏ mặt đưa quả táo cho hắn.
Thật sự hắn vừa xấu hổ mà rung động.
Nhưng lúc ấy, hắn đã làm xong tất cả thủ tục xuất ngoại, mà cô vừa mới 19 tuổi.
Hắn nghĩ, chờ cô lớn thêm một chút, chờ hắn từ nước ngoài trở về.
Vậy là hắn không nói gì cả.
Nhưng quả táo cô tặng kia, là quà bình an duy nhất hắn nhận được.
Hắn cất giữ thật lâu thật lâu, cho đến lúc phải vứt bỏ.
Lại không nghĩ tới, sau khi hắn rời đi, cô lại thích người đàn ông khác như vậy.
Bởi vì hắn đã từng thấy bộ dáng cô thích một người.
Bởi vì ba năm nay, cô và Lục Đông Thần chia tay rồi quay lại, hắn đều nhìn thấy.
Cho nên thái độ của hắn đối với cô vẫn luôn xa cách.
Kỳ thật là chính hắn sợ hãi, sợ hắn sẽ tới quá gần, để cho cô nhìn ra manh mối.
Từ đó hoàn toàn xa lánh.
Cho đến đêm sinh nhật của cô.
Cô nói đó là sinh nhật của cô và cô không muốn ở một mình.
Ma xui quỷ khiến, hắn đưa cô về nhà mình.
Giờ phút này, cô cũng đã ngủ say trong lòng hắn.
Từ Ký Nam cúi đầu, hôn nhẹ lên mi tâm cô.
Hắn biết, từ nay về sau quãng đời còn lại, hắn cũng sẽ không để cho cô rơi một giọt nước mắt nào cả.
(Hết)