Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm - Chương 4
15
Ngón tay Lục Đông Thần siết chặt, chậm rãi buông ra, hắn đặt ly rượu xuống.
Không chút để ý tựa lưng vào sô pha, tư thái lười biếng thanh thản: “Thấy cô ấy thì sao?”
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.
Vẻ mặt của hắn giờ phút này hoàn toàn khác với lúc nảy.
Thậm chí âm điệu cũng khác lúc trước.
Phó Hàn Thanh và Chu Dung Thâm liếc nhau, hai người đều bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi vừa hỏi cô ấy có phải tới tìm cậu hay không, cô ấy còn không thừa nhận.”
Lục Đông Thần nghe vậy khẽ cười một tiếng: “Để ý đến cô ấy.”
“Cô nương da mặt mỏng, cũng rất bình thường.”
“Hay là tôi gọi cô ấy tới đây?”
Lục Đông Thần lại xua tay: “Không được gọi.”
“Nếu cô ấy thật sự muốn tìm tôi, vậy thì tự mình tới đây.”
Hắn tuyệt đối không thể để cho người gọi cô ấy tới.
Nhưng mà lúc này tâm tình hắn rất tốt.
Nếu Giang Mộc chủ động tới tìm hắn cúi đầu nhận lỗi , hắn cũng nguyện ý cho cô một chút nể mặt.
Vốn còn tưởng rằng cô ấy hiện giờ đã học được bài học .
Ai biết ngay cả nửa tháng cũng không chống đỡ được.
Lục Đông Thần hăng hái, gọi người sang một bên đánh bài.
Chỉ là đánh vài vòng bài, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh.
Hắn có chút không yên lòng, vài lần nhìn xung quanh, liên tiếp phạm sai lầm mấy lá bài.
Có bạn bè nhìn ra tâm tư của hắn, cười nói: “Các người chơi trước, tôi ra ngoài hút điếu thuốc hít thở không khí.”
Một lát sau người nọ liền quay trở lại.
Nhưng thần sắc trên mặt lại có chút kì lạ:
“Vừa đi ra ngoài lại gặp Mộc Mộc, một mình ngồi dưới lầu, nói là chờ người.”
Lục Đông Thần ném bài, châm điếu thuốc, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Con mẹ nó mười giờ tối rồi, cô ấy có thể chờ ai?”
“Tôi cũng không biết, tôi bảo cô ấy lên ngồi trước, cô ấy sống chết không muốn, chỉ nói là mình đang đợi người.”
“Nuông chiều cô ấy, cho cô ấy mặt mũi nên không biết điều.”
Lúc này Lục Đông Thần lại cảm thấy hút thuốc cũng không có mùi vị gì.
Hắn tiện tay bóp điếu thuốc, dập tắt trong gạt tàn: “Tôi ra ngoài hít thở không khí.”
16
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, đã mười giờ rồi.
Nghĩ đến ca phẫu thuật của Từ Ký Nam sắp kết thúc, cũng là đêm khuya.
Vốn là tối nay hắn muốn dẫn tôi đi tụ tập với bạn bè.
Ai ngờ nửa đường đã bị một cuộc điện thoại của bệnh viện gọi đi.
Dự định ban đầu, đại khái là tám giờ rưỡi là có thể kết thúc.
Nhưng mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
Tôi có chút bất mãn đứng lên, mặc dù biết thân là bác sĩ cứu người là trọng trách.
Nhưng vẫn có chút mất mát nho nhỏ.
Dù là mấy năm nay, chính mình bị người ta chơi đùa, nửa đường liền ném xuống, loại chuyện này không biết đã trải qua bao nhiêu lần.
Nhưng hình như vẫn sẽ khó chịu.
“Mộc Mộc.”
Vừa xoay người muốn đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lưng như chạm phải vật cứng.
Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.
“Tới nơi này làm gì?”
Lục Đông Thần không nhanh không chậm đi tới trước mặt tôi, nhướng mày nhìn tôi một cái.
“Tụ tập với bạn bè, bạn bè tạm thời có việc không tới.”
Tôi bình tĩnh nhìn về phía hắn, chậm rãi mở miệng.
Lục Đông Thần giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười nhạo một tiếng:
“Mộc Mộc, em có biết lúc em nói dối, trông nhìn rất ngốc không?”
Tôi có chút kinh ngạc, nhưng chợt nghĩ tới cái gì.
Cũng đúng đây là nơi Lục Đông Thần thường thích đến.
Hiển nhiên, hắn hiểu lầm, cho rằng tôi tới tìm hắn, chỉ là ngượng không muốn thừa nhận mà thôi.
Nhưng tôi cũng lười giải thích cái gì, bởi vì tôi nói hắn cũng sẽ không tin.
Cho nên, tôi chỉ cười cười với hắn: “Tôi đi trước.”
“Giang Mộc.” Lục Đông Thần lại gọi tôi lại.
Có một số việc, lặp đi lặp lại hai lần không thể lặp lại lần ba lần bốn.
“Anh hiểu lầm rồi, đúng là tôi đang chờ bạn, bệnh viện của cậu ấy có ca phẫu thuật, cho nên mới không tới.”
“Người bạn mà em đăng lên mạng phải không?”
Lục Đông Thần cười lạnh hơn: “Mộc Mộc, anh chưa bao giờ biết em có người bạn bác sĩ nào.”
“Lần trước bị bệnh nên quen.”
Tôi lại nhìn về phía Lục Đông Thần:
“Là nửa đêm hôm đó, tôi gọi điện thoại cho anh, nói đau dạ dày chịu không nổi, nhưng lần đó anh cúp điện thoại của tôi.”
Thần sắc Lục Đông Thần cuối cùng thay đổi từng chút một: “Em thật sự bị bệnh?”
Đáy mắt hắn tựa hồ có chút hoảng loạn: “Anh nghĩ em ăn giấm chua của Kiều Nhiễm, cố ý nói dối gạt anh…”
“Không sao, đều đã qua rồi, hiện tại cũng không tốt lắm.”
Tôi cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”
Không biết vì sao Lục Đông Thần vẫn chưa gọi tôi lại.
Nhưng như vậy cũng tốt.
17
Lúc Từ Ký Nam kết thúc ca phẫu thuật đã mười một giờ.
Lúc đó tôi vừa trở lại cửa hàng.
“Mộc Mộc, bây giờ tôi lái xe qua tìm em.”
“Từ Ký Nam, anh vừa phẫu thuật xong còn mệt, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi…”
“Là tôi lỡ ẹn trước, dù sao cũng phải trực tiếp đi xin lỗi.”
“Từ Ký Nam……”
Tôi nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Kỳ thật tôi vẫn luôn là người rất tự mình hiểu lấy.
Hơn nửa tháng nay, chúng tôi duy trì quan hệ nam nữ thân mật như vậy.
Nhưng hắn chưa bao giờ cho tôi một câu hứa hẹn.
Trong lòng tôi biết rõ ràng, Từ Ký Nam cùng quá cũng chỉ là mới mẻ nhất thời.
Hắn sẽ không thích tôi.
Giống như ba năm nay, tôi và Lục Đông Thần chia tay rồi quay lại, nhưng thật ra tôi vẫn biết.
Trong mắt hắn tôi không phải là bạn gái.
Trong giới bọn họ không giàu thì quý, mỗi người đều là quý nhân.
Mà tôi chẳng qua là loại bình thường nhất.
Muốn nói ưu điểm, ước chừng cũng là tính tình bình thản, có thể làm một món ăn ngon.
Có thể kinh doanh tốt cửa hàng nhỏ của mình, tự do kinh tế trong một phạm vi nhất định.
Giống như Lục Đông Thần mãi mãi yêu một cô gái xinh đẹp như Kiều Nhiễm.
Cô gái Từ Ký Nam thích cũng không phải là tôi.
Lúc trước ở đại học, Từ Ký Nam là học trưởng trong truyền thuyết, cùng với vị hoa khôi trường, học khoa tiếng Anh kia vẫn luôn là một cặp, xứng đôi vừa lứa nhất trong miệng người khác.
Chỉ là sau đó, nghe nói đàn chị muốn ở lại nước ngoài, nhưng Từ Ký Nam khăng khăng về nước làm bác sĩ, hai người mới mỗi người đi một ngả.
Mà từ đó về sau, Từ Ký Nam chưa từng yêu đương, vẫn độc thân đến bây giờ.
Lúc học đại học, tôi đã gặp chị ấy hai lần.
Thật sự so với rất nhiều mỹ nữ nổi danh nhất giới giải trí đều đẹp hơn.
Cũng chỉ có cô gái như vậy, mới có thể làm cho Từ Ký Nam mê luyến sâu sắc, mãi mãi không thể quên.
“Mộc Mộc, em làm sao vậy?”
Giọng nói của Từ Ký Nam lại vang lên, có lẽ là quá mệt mỏi nên giọng nói của hắn đều có chút khàn khàn.
Nhưng lúc gọi tên tôi lại vô cùng dịu dàng.
Tôi cảm thấy hốc mắt có chút đau nhói.
Suýt nữa thì rơi nước mắt.
Thật ra thì cũng không có gì, đêm đó tuy rằng uống say.
Nhưng tôi luôn tỉnh táo.
Tôi biết đó chỉ là một màn sương mù sẽ sớm tan đi.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
18
“Từ Ký Nam, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Đầu dây bên kia là một khoảng thời gian rất dài trầm mặc.
Đợi đến khi hắn mở miệng, giọng vẫn thanh đạm như thường: “Mộc Mộc, có chuyện gì, chúng ta gặp nhau rồi nói sau.”
“Không cần, không cần gặp, nói trong điện thoại là được rồi…”
“Bây giờ tôi đang ở trên đường, ước chừng ba mươi phút nữa sẽ đến.”
“Từ Ký Nam……”
“Em ở trong tiệm chờ, đừng đi đâu cả, đã khuya rồi nên không an toàn.”
Hắn nói xong liền cắt đứt điện thoại.
Trong lòng tôi lại mọc đầy cỏ hoảng loạn.
Tôi không biết chúng tôi có thể nói gì khi gặp nhau.
Tôi cũng không đoán được hắn sẽ nói gì.
Ba mươi phút này dường như dài vô tận.
Rồi lại nhanh chóng thoáng qua.
Từ Ký Nam lại gọi điện thoại tới: “Mộc Mộc, tôi ở bên ngoài cửa hàng của em.”
Tôi vốn nghĩ, cũng không nên đi ra ngoài, không nên gặp mặt.
Có mấy lời tôi tự mình biết là một chuyện, nghe hắn nói ra lại là một chuyện.
Đôi khi tôi thực sự muốn làm một con đà điểu.
Nhưng mùa đông Bắc Kinh lạnh như vậy, thậm chí trong tai nghe đều có thể nghe được tiếng bên ngoài gió lạnh gào thét.
Cuối cùng tôi vẫn đi gặp hắn.
19
“Chuyện đêm nay thất hẹn, tôi rất xin lỗi.”
“Tôi không có tức giận, anh là bác sĩ, đây là công việc của anh, tôi hiểu.”
“Tại sao vừa rồi em muốn nói sau này không gặp nhau nữa?”
“Chuyện tối hôm đó, vốn là một chuyện ngoài ý muốn.”
“Từ Ký Nam, tôi sẽ không vì vậy mà quấn lấy anh, tôi cũng biết, anh cũng không thích tôi.”
“Cho nên ở trong mắt em, tôi là loại đàn ông tùy tiện mang con gái về nhà qua đêm sao?”
“Không phải, tôi không có ý đó…” Tôi vội vàng giải thích.
“Tôi cứ nghĩ ngày hôm sau em đăng ảnh lên mạng xã hội là muốn thông báo việc em đang yêu đương.”
Hắn nói tới đây dừng một chút: “Thì ra là do tôi suy nghĩ nhiều.”
“Từ Ký Nam?” Tôi kinh ngạc mở to hai mắt.
“Cho nên, em cũng không thích tôi, phải không Mộc Mộc.”
“Lục Đông Thần lại tìm em, đúng không?”
“Trong lòng em, vẫn không có cách quên hắn, tấm ảnh kia cũng chỉ vì muốn chọc giận hắn.”
Ngữ điệu của Từ Ký Nam từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Thậm chí tôi không nghe ra nửa điểm cảm xúc trong lòng hắn.
Nhưng để cho trong đầu tôi toát ra một ý nghĩ.
Hình như hắn đang ghen.
Ăn giấm chua của Lục Đông Thần.
“Nhưng, thật sự tôi chưa từng nghĩ như vậy.”
“Hơn nữa, đêm sinh nhật đó, tôi cũng đã hoàn toàn buông xuống, hoàn toàn không còn thích hắn nữa.”