Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm - Chương 2
7
Đêm khuya, ngoài sân trời đổ mưa.
Những bông hoa mềm mại kia bị mưa đầu đông xối ướt đẫm.
Mà trong phòng, lại là một hồi xuân ý nhẹ nhàng.
Chỉ là sau đó , tâm tình có người lại phức tạp khác thường.
Từ Ký Nam nghiện thuốc lá, hắn cầm một điếu thuốc, nhưng không châm.
Hắn chưa từng nghĩ tới.
Giang Mộc và Lục Đông Thần chia tay quay lại ba năm, chưa bao giờ vượt qua ranh giới đó.
8
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rực.
Hôm nay Từ Ký Nam nghỉ phép đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Tôi rửa mặt xong đi ra, ngồi xuống trong phòng ăn.
Lúc hắn đưa sữa nóng cho tôi, tôi thử hỏi một câu:
“Bác sĩ Từ, tôi có thể chụp một tấm không?”
Mười phút trước, có người nhiều chuyện gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình.
Đêm qua Lục Đông Thần đăng một tin nhắn: “Dù có ra sao cũng vẫn là em.”
Ảnh đăng là ảnh chụp mười ngón tay hắn và Kiều Nhiễm đan chặt dưới pháo hoa đầy trời.
Phía dưới có người hỏi tôi đâu.
Lục Đông Thần trả lời một câu: “Sau này đừng nhắc đến cô ấy, Tiểu Nhiễm sẽ không vui.”
“Chụp cái gì?” Từ Ký Nam cắt một miếng bánh mì, đặt lên đĩa trước mặt tôi.
Ngày thường cầm dao giải phẫu, hôm nay cầm dao nĩa, nhưng căn bản giống như ống ngọc, thon dài hữu lực.
Bỗng dưng tôi nghĩ đến đêm qua, cũng là những ngón tay thon dài này làm loạn.
Bác sĩ Từ ở bên ngoài nhã nhặn cấm dục cao không thể với tới.
Trên giường sao có thể điên cuồng như vậy?
Thậm chí, khi tình nồng đậm nhất, hắn còn nói những lời đó bên tai tôi.
Hôm nay quả thực không dám nhớ lại.
Tôi quay mặt, ho nhẹ một tiếng: “Muốn vỗ tay anh.”
Từ Ký Nam không trả lời.
Nhưng sau khi cất bánh mì xong, tay cũng không thu lại.
Tôi chậm chạp lấy di động ra, chụp ảnh, lại hỏi: “Có thể đăng lên mạng không?”
Từ Ký Nam chậm rãi bóc trứng: “Tôi độc thân.”
“A?”
Hắn nhìn tôi một cái, đưa trứng gà đã bóc xong cho tôi: “Tùy em.”
9
Tôi đăng một tin lên vòng bạn bè: “Bánh mì cắt từ tay người đẹp hình như càng ngon miệng hơn.”
Bức ảnh chính là đôi tay đẹp mắt của Từ Ký Nam.
Qua vài giây ngắn ngủi, giống như nước lạnh bắn tung tóe trong chảo dầu.
Wechat của tôi trực tiếp nổ tung.
Trong nhóm bạn bè của Lục Đông Thần, trước tiên đã có người chụp màn hình bài viết trên trang của tôi.
“Thật hay giả? Photoshop phải không?”
“Đừng nói, tay này thật đúng là rất đẹp nha.”
“Nhìn không ra, Mộc Mộc thật đúng là có chút tài năng.”
“Bức ảnh này tám phần là cô ta cố ý tìm ảnh trên mạng, muốn chọc tức Đông Thần.”
Lục Đông Thần: “đồ ấu trĩ.”
“Đông Thần, cậu thấy thế nào?”
“Nhỡ đâu là thật thì sao, Mộc Mộc lớn lên lại không xấu, trắng trắng mềm mại rất khiến người ta đau lòng.”
Lục Đông Thần: “Cô ấy không dám.”
“Cũng khó mà nói, tượng đất còn có ba phần tính nết.”
“Lúc trước hình như Dung Thâm cũng nói như vậy.”
Phó Hàn Thanh: “Không sai.”
Chu Dung Thâm: “……”
“Đông Thần, cậu nói nếu Mộc Mộc thật sự yêu người khác, trong lòng cậu có để ý không?”
Lục Đông Thần: “Nói rồi, cô ấy không dám.”
“Cũng đúng, cô ấy thật sự dám yêu người khác, vậy ngay cả lốp dự phòng cũng không làm được.”
Lục Đông Thần: “Bảo cô ấy đừng chơi trò này, cô ấy không phải là Kiều Nhiễm, ông đây không ăn bộ dạng này của cô ấy.”
Trả lời tin nhắn xong, Lục Đông Thần ném điện thoại xuống, châm một điếu thuốc.
“Chơi chiêu này, có ngu hay không hả Giang Mộc.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
10
Trong wechat rất nhiều tin nhắn, đều là hỏi ý tứ mập mờ về bài viết trong nhóm bạn bè kia.
Tôi tùy tiện nhìn một chút, cũng không trả lời.
Buổi chiều, Từ Ký Nam tạm thời có một ca phẫu thuật phải đi bệnh viện.
“Em ở nhà nghỉ ngơi, chờ buổi tối tôi trở về ăn cơm cùng nhau.”
Hắn thay quần áo xong, cầm chìa khóa xe định ra ngoài.
Tôi cũng bước nhanh theo ra ngoài: “Tôi muốn về cửa hàng một chuyến.”
Từ Ký Nam một bên thay giày, một bên nhàn nhạt nhìn tôi một cái: “Có chuyện gì?”
Tôi mím môi, không dám nhìn hắn:
“Đồ đạc của Lục Đông Thần vẫn còn ở đó, tôi dọn ra, bảo trợ lý của anh ta lấy đi.”
Thanh âm Từ Ký Nam rất nhạt: “Ừ, tôi tiễn em.”
“Từ Ký Nam, tôi và anh ta không có gì cả……”
Lời còn chưa dứt, tôi cũng có chút hối hận.
Kỳ thật, ước chừng Từ Ký Nam cũng chỉ ôm ý nghĩ mới mẻ nhất thời đưa tôi về nhà.
Tôi không cần phải giải thích điều đó với hắn.
“Tôi biết.”
Từ Ký Nam quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Buổi tối tan tầm tôi đi đón em.”
Sau khi đưa tôi về nhà hàng tư nhân, Từ Ký Nam liền lái xe đến bệnh viện.
Tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của Lục Đông Thần.
Tôi mở một nhà hàng tư nhân nho nhỏ này.
Lúc trước đặc biệt để lại một phòng cho hắn.
Đôi khi hắn tiếp đãi những người bạn đặc biệt thân thiết ở đây.
Thỉnh thoảng cũng ở qua đêm.
Nhưng chúng tôi không sống cùng nhau.
Hắn ôm tôi, hôn tôi.
Trong một lần say rượu, chúng tôi gần như đã suýt quan hệ.
Nhưng cuối cùng, tôi nghe thấy hắn mơ hồ gọi tên Kiều Nhiễm.
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên tỉnh táo.
Cơ thể không biết nói dối.
Phản ứng sinh lý không bao giờ có thể giả tạo.
Có lẽ là tại một khắc kia, tôi mới từ trong tình yêu hỗn loạn này hoàn toàn tỉnh táo.
Lục Đông Thần không yêu tôi, thậm chí ngay cả một chút thích cũng không có.
Tôi gói đồ đạc của hắn lại, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý của hắn.
“Trợ lý Trương, phiền anh bớt chút thời gian tới đây một chuyến, lấy đồ của Lục tổng đi.”
“Cô Mộc Mộc, cô chờ một chút.”
“Được.”
Mấy phút sau, trợ lý Trương gọi điện thoại tới:
“Cô Mộc Mộc, anh Lục nói đồ đạc còn để ở đó.”
“Ý của anh Lục là sau này vẫn là bạn, sẽ tiếp tục chiếu cố việc làm ăn của cô.”
“Không cần.”
Tôi cười cười: “Anh tới lấy đi, mất công sinh thêm phiền phức.”
“Cô Mộc Mộc……”
“Lúc này tôi đang ở trong tiệm chờ anh, nếu anh không đến, tôi sẽ gửi qua.”
Nói xong, tôi liền trực tiếp cúp điện thoại.
11
Trợ lý Trương có chút kinh ngạc: “Anh Lục, anh xem…”
Sắc mặt Lục Đông Thần có chút lo lắng.
Ba năm qua đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy.
Đầu tiên là đăng một tin nhắn vô cùng buồn cười.
Tiếp theo lại phải dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc của hắn.
Thoạt nhìn rất giống là muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng hắn hiểu Giang Mộc nhất.
Cô một mực yêu hắn, tuyệt đối không thể thích người đàn ông khác.
Cùng lắm là trò đùa ghen tị của mấy cô gái.
Chỉ là trước đây Giang Mộc ngốc sẽ không chơi những thứ này.
Mà hiện tại, hơn phân nửa là có người bày cho cô ấy mấy chiêu này .
Lục Đông Thần chỉ cảm thấy buồn cười, có lẽ Giang Mộc không biết.
Cô gái ngốc không có tâm tư như vậy, chơi chiêu này thật sự là trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng cô kích động như vậy, là điều hắn không thích
Trên người cô điều duy nhất khiến hắn thích chính là sự nhu thuận, dịu dàng .
Lục Đông Thần lạnh mặt: “Cậu đi đi, lấy hết đồ về đi.”
“Thật sự lấy về sao anh Lục?” Trợ lý Trương có chút ngoài ý muốn.
Hắn gật đầu: “Đương nhiên, cậu nói cho cô ấy biết, tôi sẽ không đến cửa hàng của cô ấy nữa.”
12
Lúc trợ lý Trương đến lấy hành lý, liền thuật lại lời của Lục Đông Thần nói với tôi.
Tôi cũng không bất ngờ, lần này Kiều Nhiễm về nước sẽ ở lại, không đi nữa.
Bọn họ tự nhiên tái hợp chuyện tốt sắp tới.
Cho dù tôi không có địa vị gì trong lòng Lục Đông Thần, nhưng vẫn mang danh tiếng của bạn gái cũ.
Vẽ ranh giới là tốt nhất.
“Trợ lý Trương, phiền anh chuyển lời cho Lục tổng, mấy năm nay rất cảm ơn anh ấy đã chăm sóc việc làm ăn của tôi.”
“Cô Mộc Mộc, thật ra, thật ra anh Lục không phải cố ý như vậy……”
“Trợ lý Trương, tôi muốn đi chợ.”
Tôi mỉm cười nhìn hắn, hạ lệnh tiễn khách.
Trợ lý Trương chỉ có thể cùng tài xế kéo hai vali lên xe rời đi.
Sau khi lên xe, trợ lý Trương gọi cho Lục Đông Thần.
“Anh Lục, đồ đạc của anh đưa đến phòng nào?”
“Cô ấy nói cái gì.”
“Cô Mộc Mộc nói, cô ấy rất cảm ơn anh lúc trước chiếu cố việc làm ăn của cô ấy.”
“Sau đó thì sao?”
Trợ lý Trương sửng sốt một chút “Không có sau đó.”
Lục Đông Thần không trả lời, vài giây sau, điện thoại bỗng nhiên bị cắt đứt.