Cô Em Gái Thân Yêu - Chương 4
9
Tối hôm đó, trang cá nhân của cô ta lại bắt đầu cập nhật.
Mỗi bài đăng đều kèm theo một bức ảnh tự sướng khiêu gợi.
Cùng với dòng trạng thái:
“Nghe nói tôi là kiểu mà đàn ông trên 40 tuổi thích.”
“Phụ nữ biết làm nũng, đàn ông phải xiêu lòng~”
“Nữ thần trong mộng của những người đàn ông trung niên, tìm hiểu một chút.”
Những bức ảnh và lời lẽ này rõ ràng là muốn cố ý chọc tức mẹ tôi.
Bà ngày nào cũng cầm điện thoại, xem trang cá nhân của cô ta mà tức đến phát run.
Dù sao, chúng tôi có thể xem.
Thì họ hàng, cũng có thể xem.
Trong nhóm gia đình, họ hàng liên tục nhắn tin hỏi mẹ.
Mẹ tức đến mức tắt luôn điện thoại.
Miệng liên tục chửi rủa: “Đồ vô liêm sỉ!”
Mẹ đã vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn, cho chúng tôi học hành, chỉ hy vọng chúng tôi có thể làm bà tự hào, giúp bà nở mày nở mặt trước họ hàng, bạn bè.
Giờ đây, cô ta không chỉ không đem lại cho bà niềm tự hào mà còn trở thành nỗi ô nhục của bà.
Lần tiếp theo tôi nghe tin tức về cô ta là khi cảnh sát tìm đến tôi.
Cô ta bị tình nghi tổ chức mại dâm và bị cảnh sát bắt giữ.
Cảnh sát nói với tôi: “Trương Sở Sở lấy lý do tuyển dụng việc làm lương cao để dụ dỗ các cô gái trẻ tham gia vào các giao dịch bất hợp pháp.”
“Em gái cô đã bị giam giữ hình sự, chúng tôi nghi ngờ cô ấy còn phạm các tội khác, đang tiếp tục điều tra.”
“Chúng tôi bắt cô ấy trong một sòng bạc ngầm, đồng thời, Trương Sở Sở nói rằng cô cũng có liên quan.”
“Cô cần hợp tác điều tra.”
Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên tôi.
Cô ta nói, chính tôi đã ép cô ta vào con đường này.
Có lẽ cô ta đã điên rồi.
Nhưng không có bằng chứng, tôi dĩ nhiên không sợ hãi.
Tôi biết, cô ta chỉ muốn gặp tôi bằng cách này.
Tôi đến đồn cảnh sát.
Đúng như tôi nghĩ.
Khi thấy tôi, cô ta hoàn toàn điên loạn: “Tất cả là lỗi của chị, tất cả là lỗi của chị!”
Tôi nhìn cô ta rồi bật cười: “Cô trách tôi điều gì?”
Cô ta hét lên: “Tại sao chị không ngăn cản tôi kết hôn với cái tên nghiện cờ bạc đó! Tại sao không cố gắng thuyết phục tôi thêm!”
Tôi nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ai cũng có lúc nhìn nhầm người, chẳng lẽ cô là một đứa trẻ lớn xác không có khả năng phán đoán?”
“Cô không chịu nổi việc tôi sống tốt hơn cô, nếu khi đó chị giới thiệu Trình Dương cho tôi, tôi đã không kết hôn với Trần Tuấn Phong!”
Trình Dương?
Cô ta giờ có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Dù sao so với kẻ cờ bạc, Trình Dương tốt hơn nhiều.
Kẻ cờ bạc nợ nần chồng chất, bố mẹ Trình Dương là công chức, ba căn nhà, lương ổn định bảy mươi triệu.
Hơn nữa.
Kiếp trước, nếu không nhờ tôi và bạn thân giúp đỡ.
Liệu cô ta có thể kết hôn với Trình Dương hay không vẫn là điều không chắc chắn.
Cô ta như một người mất trí, bắt đầu lẩm bẩm: “Các người bỏ tôi lại bệnh viện rồi chạy mất.”
“Chỉ có anh Trình Dương quan tâm đến tôi.”
“Anh ấy còn cứu tôi trong bệnh viện.”
“Nếu khi đó tôi có thể cưới anh Trình Dương thì tốt biết mấy.”
“Tuy anh ấy chỉ là bác sĩ, nhưng tôi chắc chắn sẽ sống tốt với anh ấy.”
“Như vậy, tôi không phải ép mình kiếm tiền từ những người đàn ông ghê tởm đó để trả nợ!”
Tôi nhớ lại kiếp trước cô ta ghét bỏ Trình Dương như thế nào.
Nục cười.
Tôi nói: “Kết hôn với Trần Tuấn Phong là lựa chọn của cô, đến bây giờ Trình Dương cũng không thể để ý đến cô nữa.”
“Đừng có mơ mộng hão huyền.”
Cô ta như phát điên lao đến định đánh tôi.
Cảnh sát đã ngăn cô ta lại.
“Tất cả là lỗi của chị, tất cả là lỗi của chị!”
Cô ta gào thét, nước mắt cùng với sự thù hận hòa lẫn trên khuôn mặt.
Cảnh sát nghiêm túc nhìn cô ta: “Trương Sở Sở, cô bây giờ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Tổ chức mại dâm là một tội ác nghiêm trọng, cô nghĩ đổ lỗi cho người khác là có thể trốn tránh pháp luật sao?”
Trong mắt cô ta lóe lên một chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó lại bị sự giận dữ lấn át.
Cô ta lườm tôi, miệng vẫn tiếp tục chửi rủa.
Tôi không nói gì thêm, quay người rời khỏi đồn cảnh sát.
“. . .”
10
Cuối cùng, cô ta vì liên quan đến tổ chức mại dâm và một loạt tội danh khác, bị kết án 8 năm tù.
Trong tù, cô ta bị phát hiện nhiễm HIV.
Còn tôi.
Nhờ ký ức từ kiếp trước mà tôi nắm bắt được cơ hội làm giàu.
Hai năm sau khi cô ta vào tù, tôi đã hoàn toàn đạt được tự do tài chính.
Tôi dẫn mẹ đi Dubai mua LV.
Dùng túi LV làm giỏ đựng rau.
Sau đó vì công việc, tôi chuyển đến sống ở tỉnh.
8 năm sau.
Mẹ gọi điện nói bà sẽ đi đón cô ta ra tù, hỏi tôi có muốn đi không.
“Không đi.”
Mẹ thở dài qua điện thoại: “Thanh Thanh, có lẽ Sở Sở không sống được bao lâu nữa, chúng ta thương hại nó một chút đi.”
Tôi thản nhiên nói: “Mẹ, con không có nghĩa vụ chăm sóc nó.”
Mẹ thở dài, không nói thêm gì.
Nghe mẹ kể, sau khi ra tù, cô ta trông tiều tụy hẳn.
Một tối nọ, trong phòng cô ta phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Mẹ đi vào xem.
Phát hiện cô ta đang dùng đầu đập mạnh vào tường, bên cạnh còn có một con dao gọt hoa quả.
Mẹ tôi hoảng hốt, vội chạy tới kéo cô ta lại: “Con đang làm gì vậy?”
Cô ta ngẩng lên nhìn mẹ, rồi cười khổ: “Con sống rất đau khổ. Con muốn chết.”
Sau đó, tình trạng này lặp đi lặp lại nhiều lần.
Mẹ đưa cô ta đến bệnh viện.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị trầm cảm mức độ trung bình.”
Cô ta từ chối uống thuốc, mẹ tôi cũng không làm gì được.
Mỗi ngày, ngoài ăn uống và đi vệ sinh, cô ta chỉ nằm trên giường, không nói chuyện với ai, cũng không xem TV hay chơi điện thoại.
Như một cái xác không hồn.
Hôm đó, khi mẹ ra ngoài mua đồ.
Cô ta đã cắt cổ tay tự tử ở nhà, may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời cứu sống.
Ai ngờ, đến ngày thứ ba ở bệnh viện, cô ta đột ngột qua đời.
Kết quả khám nghiệm tử thi là ngạt thở.
Camera bệnh viện cho thấy.
Kẻ giết cô ta chính là Trần Tuấn Phong.
Rất nhanh sau đó, hắn ta đã bị bắt.
Hắn nói: “Con đàn bà này khắc chồng, khiến tôi mười đánh chín thua, làm tôi không thể trở thành triệu phú, tôi đã muốn giết nó từ lâu.”
Thật nực cười.
Kiếp trước, cô ta vì Trần Tuấn Phong mà giết tôi.
Kiếp này, cô ta lại chết dưới tay Trần Tuấn Phong.
Hóa ra.
Đồng cảm với số phận của người khác cũng đồng nghĩa với việc phải gánh vác số phận của họ.
“. . .”
Chuyện kẻ cờ bạc giết vợ đã thu hút không ít phương tiện truyền thông đưa tin.
Tôi chủ động liên hệ với báo chí.
Muốn kể cho họ nghe câu chuyện về em gái tôi.
Cuối cùng, một phóng viên hỏi: “Xin hỏi, bạn có điều gì muốn nhắn nhủ đến mọi người không?”
Tôi nói: “Cờ bạc không phân lớn nhỏ, chơi lâu tất sẽ thua.”
“Cờ bạc không chỉ hủy hoại bản thân mà còn hủy hoại cả gia đình.”
“Hy vọng mọi người hãy trân trọng cuộc sống, tránh xa những kẻ nghiện cờ bạc, lựa chọn lối sống lành mạnh và tích cực.”