Cô “Bạn Thân” Của Tôi - Chương 3
5.
Tôi thong thả đi dạo quanh nhà Ngô Thành, uống một cốc trà sữa rồi ngồi quán net một lúc, tính toán thời gian xong xuôi tôi mới cầm vài quả chuối vội vã bước vào nhà Ngô Thành.
Cả nhà Ngô Thành ngồi vây quanh bàn, Phương Điềm cười tươi đứng bên cạnh Lưu Mai, bị Lưu Mai sai khiến xoay như chong chóng, bận rộn như con thoi.
Mặc dù vậy, nụ cười trên mặt cô ta vẫn không ngừng.
Điều này khiến tôi nhớ đến kiếp trước.
Cũng ở vị trí tương tự, cảnh tượng tương tự, chỉ có điều người đứng đó bị Lưu Mai sai khiến xoay như chong chóng là tôi.
Tôi vì Phương Điềm mà nhịn rồi nhịn một chút , kết quả có một người họ hàng tay chân không sạch sẽ sờ mông tôi.
Điều này tôi thật sự không thể nhịn được, tôi lật mặt trước mặt mọi người đòi báo cảnh sát.
Phương Điềm không cho tôi báo cảnh sát, cô ta và Ngô Thành một xướng một hoà, tôi lui một bước, yêu cầu xin lỗi.
Kết quả bị Lưu Mai và người họ hàng cấu kết đuổi ra ngoài.
“A!”
Một tiếng hét vang lên.
Ly nước trên tay Phương Điềm rơi xuống đất, cô ta hoảng sợ nhìn người vừa sờ mông mình.
“Anh Thành, có người sờ mó em!”
Cô ta co rúm vào lòng Ngô Thành, lệ rơi đầy mặt.
Ngô Thành ôm cô ta, thờ ơ đáp, “Sờ thì sờ thôi, người ta coi trọng en mới sờ em! Đừng có già mồm cãi láo!”
“Như vậy sao được? Đây là quấy rối!”
Phương Điềm vừa tức giận vừa bực bội, không chịu buông tha.
“Lấy anh đã là em hi sinh nhường nhịn nhiều rồi, bây giờ em là vợ sắp cưới của anh, bị người ta sờ mất mặt là của anh! Ngô Thành, anh có quản không?”
Ngô Thành cau mày khó chịu, “Đều là họ hàng, sao anh quản được?”
“Được rồi, ồn ào cái gì? Chưa gả vào đã ầm ĩ như vậy, gả vào rồi còn được à?”
Lưu Mai vỗ mạnh lên mặt bàn, quát lớn.
Phương Điềm giật mình, nước mắt lưng tròng.
Dáng vẻ cô ta giận không dám nói gì, đáng thương, nghẹn ngào.
“Điềm Điềm.”
Tôi nhịn cười gọi.
“Niên Niên!”
Nhìn thấy tôi, Phương Điềm như nhìn thấy cứu tinh.
Cô ta đẩy Ngô Thành ra, chạy nhanh về phía tôi, ôm chặt lấy tôi, giọng đầy ấm ức.
“Sao giờ cậu mới đến? Tớ ở đây một mình còn bị bắt nạt muốn chết!”
Hừ.
Tôi thấy buồn cười.
Thật sự là dao găm không đâm vào người mình không biết đau.
Kiếp trước còn khuyên tôi khoan dung cho người ta, sao đến lượt mình lại muốn làm ầm lên?
“Sao vậy?” Tôi hỏi cô ta.
Cô ta than thở, “Có người sờ mông tớ, tớ muốn báo cảnh sát, Ngô Thành không cho, anh ấy nói tớ già mồm cãi láo! Mẹ còn nói tớ làm ầm ĩ lên.”
Nói xong, cô ta nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, như đang chờ tôi ra mặt giúp cô ta vậy.
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của cô ta, vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
“Ngô Thành nói đúng, mông bị sờ thôi mà, có gì to tát đâu? Mọi người ở đây đều là họ hàng, cậu mặc đẹp như vậy, người ta sờ cậu một cái thì sao? Cậu đừng có không biết điều, sắp cưới rồi còn làm ầm lên.”
“Cậu nói gì cơ?”
Phương Điềm nhìn tôi không thể tin nổi.
“Sao cậu có thể nói như vậy?”
“Sao vậy? Chẳng lẽ không phải sao?”
Tôi nhìn cô ta, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, dường như thật sự không cho rằng mình nói sai.
Phương Điềm há miệng định nói gì đó, bị Ngô Thành không kiên nhẫn ấn xuống ghế.
“Thôi, đừng mất mặt thế nữa. Ngày vui như vậy bị cậu làm mất hết không khí rồi!”
Phương Điềm ngồi vào bàn, cúi gằm mặt xuống, tinh thần như biến mất.
Tôi đặt mấy quả chuối xuống, theo sự dẫn dắt của Ngô Thành ngồi vào chỗ dành cho khách.
Món ăn trên bàn màu sắc rực rỡ, trông rất đẹp mắt và ngon miệng.
Tôi ăn một miếng, mắt ánh lên nụ cười.
Thật sự rất ngon.
Nếu không phải vì Ngô Thành và gia đình họ, có lẽ cả đời này tôi cũng không được ăn món Phương Điềm nấu.
Tôi có quan hệ tốt với cô ta.
Hơn nữa cô ta luôn nói tay nghề mình không tốt, không nỡ để tôi ăn đồ cháy khét, cho nên khi ở cùng cô ta, tôi luôn là người vào bếp.
Tôi vì cô ta mà nấu nhiều bữa ăn như vậy, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc nấu cho tôi một lần.
Ở đây thì lại làm rất hăng hái.
Nghĩ đến đây, món ăn ngon cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Có một số người, thật sự là trời sinh đê tiện.
Ăn xong cơm, lại đến lượt Phương Điềm dọn dẹp bàn ăn.
Cô ta cầu cứu nhìn tôi, tôi không để ý đến cô ta, tìm một cái cớ rời khỏi nhà Ngô Thành.
Sau khi rời đi, tôi nhổ sạch thức ăn đã ăn, giống như tình bạn giữa tôi và Phương Điềm.
6
Phương Điềm kết hôn rồi.
Không biết có phải vì tôi không là chỗ dựa giúp cô ta hay là như thế nào.
Lần này, cô ta thậm chí không có lễ cưới.
Chỉ là Ngô Thành tìm một khách sạn, cô ta thay một bộ quần áo và cùng họ hàng nhà Ngô ăn một bữa cơm, coi như là kết hôn.
Vì lần trước tôi không nói giúp cô ta, nên cô ta không mời tôi đến đám cưới.
Thực ra tôi đã đến xem một lần, còn bị người ta ném trứng thối vào người.
Nhìn bộ dạng chật vật khóc lớn của cô ta, tôi vui vẻ cười.
Tôi tưởng rằng Phương Điềm sau này sẽ không liên lạc với tôi nữa, không ngờ một hôm lúc tôi đang đi dạo dưới nhà thì cô ta gọi điện cho tôi.
“Niên Niên, tớ có thai rồi, bác sĩ nói là dị dạng, tớ muốn bỏ, nhưng mẹ chồng không cho, tớ phải làm sao?”
Cô ta nói với giọng điệu khóc lóc, khá là bất lực.
“Đây chính là con ruột của cậu, cậu nỡ lòng nào? Con đầu lòng đấy! Lỡ sau này bỏ rồi hủy hoại sức khỏe của cậu thì sao? Điềm Điềm, cậu phải suy nghĩ kỹ đấy!”
Tôi nghĩ đến câu trả lời của Phương Điềm kiếp trước, từng chữ từng câu đáp lại.
Trước khi sống lại, Phương Điềm cũng từng gọi điện cho tôi.
Tôi khuyên cô ta bỏ đứa bé, cô ta miệng thì nói đồng ý.
Nhưng sau khi tôi đưa cô ta đến bệnh viện, cô ta lại gọi điện cho Lưu Mai và Ngô Thành, không chỉ làm hại tôi bị mắng, còn bị đánh một trận.
Mặc dù sau đó cô ta đã xin lỗi, nhưng trong lòng tôi vẫn còn vướng mắc.
Mỗi lần, khi tôi xảy ra mâu thuẫn với người khác, người bị từ bỏ đều là tôi.
Tôi dần dần xa lánh cô ta, cho đến khi cô ta sinh ra một đứa trẻ dị dạng.
“Niên Niên.”
Một tiếng gọi vang lên, ký ức của tôi đột ngột dừng lại.
Đầu dây bên kia, Phương Điềm do dự ấp úng.
“Niên Niên, tớ nghĩ vẫn là bỏ đi thì hơn, con cái là chuyện cả đời…”
Hóa ra cô ta đều biết.
Vậy tại sao lúc đó nhất định phải sinh ra một đứa trẻ dị dạng?
Tại sao lúc đó Ngô Thành và gia đình họ ngăn cản một chút là đã đẩy tôi ra ngoài?
Hừ.
Tôi mặt không biểu cảm nhếch mép, “Cậu muốn bỏ thì bỏ đi.”
Cô ta cẩn thận hỏi tôi: “Cậu có thể đi cùng tớ không? Tớ đang đợi cậu ở khoa phụ sản bệnh viện nhân dân số một.”
“Được.”
Tôi cúp điện thoại, gửi cho Ngô Thành một tin nhắn, kiểu chữ to đậm.
【Nhanh đến đi, vợ anh muốn bỏ con và ly dị với anh, cậu ấy đang ở khoa phụ sản bệnh viện nhân dân số một.】
Gửi xong tin nhắn, tôi tắt chuông điện thoại.
Ở bên ngoài thong thả dạo hơn nửa tiếng, mới đến bệnh viện nhân dân số một.
“Không, em không về.”
Vừa đến khoa phụ sản, tôi đã nghe thấy tiếng nói bén nhọn, yếu ớt của Phương Điềm.
“Mẹ, đây là dị dạng, thật sự không thể sinh được.”
Phương Điềm ôm bụng cúi người không chịu đi, Lưu Mai cũng không nhường cô ta, cô ta không chịu đi, liền trực tiếp lôi cô ta đi.
Rầm một tiếng.
Trọng tâm lệch đi, Phương Điềm ngã sõng soài.
Cô ta ngã trên mặt đất, tứ chi chổng ngược lên trời, kêu rên không ngừng.
Lưu Mai thấy cô ta không chịu đứng dậy, đá cô ta một cái, kéo lấy mắt cá chân cô ta lôi ra ngoài.
Trên đường có rất nhiều chướng ngại vật, Lưu Mai cũng không để ý, thậm chí còn cố ý kéo cô ta đâm vào những chướng ngại vật đó.
“Mẹ, bụng con đau.”
Phương Điềm ôm bụng, mặt nhăn nhó.
Lưu Mai không để ý đến cô ta, vẫn tiếp tục kéo về phía trước.
“Anh Thành, cứu em.”
Phương Điềm lại cầu cứu Ngô Thành, Ngô Thành trừng mắt nhìn cô ta.
“Mày còn không biết xấu hổ kêu cứu! Muốn phá thai con của ông đây, còn mặt mũi kêu cứu? Tao nói cho mày biết, ngoan ngoãn chịu đựng, về nhà tao sẽ từ từ trừng trị mày!”
“Anh Thành, em đau……”
Phương Điềm vô lực kêu lên.
Cô ta không phát hiện ra dưới thân mình có dòng máu chảy ra, đến khi cô ta phát hiện ra thì máu đã thấm ướt sàn nhà.
Dính nhớp nháp, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.
“Máu, toàn là máu!”
Phương Điềm kêu lên.
“Cháu trai của tôi ơi!”
Lưu Mai khóc lóc kêu lên.
“Con trai của tôi ơi!”
Ngô Thành tức giận và đau buồn kêu lên.
Tất cả bọn họ đều đang thương tiếc đứa trẻ chưa chào đời, không một ai quan tâm đến Phương Điềm bị doạ đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, không biết sống chết.
Cuối cùng, y tá không đành lòng nhìn nữa, nhắc nhở họ một tiếng.
Không ngờ, Lưu Mai và Ngô Thành nghe xong, hung tợn liếc y tá.
“Loại phế vật ngay cả con cũng không giữ được, tôi giữ cô ta làm gì? Chết thì chết, vừa vặn nhường chỗ cho con trai tôi, tôi sẽ cưới cho con trai tôi một cô vợ xinh đẹp.”
Ngô Thành cũng lạnh lùng đáp: “Liên quan cái đếch gì đến tao! Chính cô ta muốn phá thai, chuyện này không phải như ý cô ta muốn sao rồi sao?”
Nói xong, họ bỏ đi không ngoảnh lại, chỉ để lại Phương Điềm một mình nằm sõng soài trên mặt đất.
Thật đáng thương.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Kiếp trước, sau khi tôi phá đi đứa con vất vả ngày đêm của Ngô Thành, dưới thân là máu bẩn màu đỏ, Phương Điềm nhìn thấy liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn chê tôi chết không đủ sạch sẽ, khiến cô ta khó dọn dẹp.
Tôi bình tĩnh thưởng thức thảm trạng của Phương Điềm, lặng lẽ quay người rời đi.
Tạm biệt.
Phương Điềm.