Cô “Bạn Thân” Của Tôi - Chương 1
1.
Phương Điềm ôm chặt lấy cánh tay tôi, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ rối rắm.
“Niên Niên, cậu nói xem tớ có nên kết hôn với Ngô Thành không? Dành nhiều tình cảm cho anh ấy nhiều năm như vậy, nếu thật sự vì là họ hàng gần mà… tớ thực sự không nỡ.”
Thật nực cười, mẹ của Ngô Thành lại là chị họ thất lạc của Phương Điềm.
Tôi nhìn lạnh lùng nhìn cô ta, đáy mắt là lửa giận cuồn cuộn.
Kiếp trước, tôi đã khuyên cô ta không nên kết hôn với Ngô Thành.
Tôi nói với cô ta rằng kết hôn cận huyết là điều luật pháp nghiêm cấm, còn vì cô ta tra cứu tài liệu nói cho cô ta biết rằng kết hôn cận huyết sẽ làm tăng đáng kể nguy cơ sinh con dị tật.
Tôi đưa tài liệu in suốt đêm đưa đến trước mặt cô ta, cô ta ném tài liệu đi, phớt lờ tâm huyết của tôi thì không nói, còn đổi trắng thay đen.
“Cậu ghen tị vì bạn trai tớ đẹp trai còn có tiền, ai nói thân thích chắc chắn sẽ sinh con dị tật, đừng nguyền rủa tớ!”
Nghe những lời khó nghe đến xé tai, tôi thông cảm cho tâm trạng không tốt của cô ta nên không để bụng, tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ.
Nhưng một số người một khi đã tin tưởng điều gì đó, thì khó có thể thay đổi.
Ngô Thành nắm thóp được cô ta, không đưa sính lễ, còn bắt cô ta phải đưa ra mười vạn tệ tiền hồi môn.
Cô ta làm việc năm sáu năm, mười vạn tệ là tất cả tiền tiết kiệm của cô ta.
Tôi sợ cô ta bị thiệt thòi, chịu áp lực rất lớn để đòi lại công bằng cho cô ta.
Dưới sự kiên trì của tôi, Ngô Thành đã nhượng bộ, không cần đưa sính lễ cũng không cần đưa hồi môn.
Kết quả này tôi không hài lòng, cảm thấy nhà họ Ngô tính toán quá chi li, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Phương Điềm, tôi không nói gì.
Tôi tưởng chuyện này sẽ qua đi, cho đến khi Phương Điềm kết hôn sinh con dị tật, mẹ chồng cô ta lập tức trở mặt, mắng cô ta là sao chổi, kéo chồng cô ta ra khỏi bệnh viện, bỏ mặc cô ta và đứa con tự sinh tự diệt trong bệnh viện.
Phương Điềm vì Ngô Thành mà trở mặt với người nhà từ lâu.
Ở thành phố này, người cô ta có thể dựa vào chỉ có tôi và nhà Ngô Thành.
Dù sao cũng là bạn thân nhiều năm, tôi không đành lòng nhìn cô ta một mình lẻ loi hiu quạnh trong bệnh viện, đón cô ta từ bệnh viện ra, chịu mệt nhọc hầu hạ cô ta một tháng.
Tôi không muốn cô ta biết ơn tôi như cha mẹ ruột, chỉ mong cô ta có thể thoát khỏi cái hố lửa của Ngô Thành.
Ai ngờ, cô ta vừa hết thời gian ở cữ đã lén lút chạy về nhà họ Ngô, tôi thương hại cô ta nhưng cũng tức giận vì sự ngu ngốc của cô ta, hạ quyết tâm xa lánh cô ta.
Nhưng khi nhận được cuộc gọi cầu cứu của cô ta, tôi vẫn không chút do dự tất cả đi cứu cô ta.
Không ngờ, tất cả chỉ là một cái bẫy, tôi càng không biết cô ta muốn hủy hoại tôi.
Khi chồng cô ta đè tôi xuống dưới thân, tôi cố gắng vùng vẫy, khóc lóc cầu cứu cô ta, cô ta oán độc nhìn tôi, vẻ mặt ghen tức.
“Tất cả là do mày! Nếu không phải mày nguyền rủa tao, sao tao lại sinh ra đứa con dị dạng! Mày phải đền cho tao một đứa con trai khỏe mạnh!”
Tôi bị chồng cô ta tra tấn đến chết, cô ta không hề đau buồn, ngược lại còn hò reo, cho rằng tôi, con hồ ly quyến rũ chồng cô ta, cuối cùng cũng chết rồi.
“Niên Niên, cậu vẫn chưa nói với tớ rốt cuộc có nên lấy Ngô Thành không?”
Phương Điềm không chịu buông tha mà hỏi.
Tôi thoát khỏi hồi tưởng, nhìn vào đôi mắt đầy băn khoăn của cô ta, nhẹ nhàng nhếch môi.
“Tình yêu có thể phá vỡ tất cả chướng ngại, chỉ cần cậu muốn không ai có thể cản trở cậu.”
“Vậy sao” Phương Điềm có chút do dự.
Cô ta nhìn tôi, lẩm bẩm nói: “Nhưng kết hôn với họ hàng gần sinh con…”
Cô ta muốn nói lại thôi, dùng con ngươi trong suốt nhìn tôi, giống như đang chờ mong ta nói tiếp lời của cô ta.
Tôi nhìn vẻ mong chờ của cô ta, trong lòng lạnh lẽo.
Hóa ra cô ta cũng biết…
Nhưng cô ta vẫn làm như không biết, chỉ hy vọng những lời đó do tôi nói ra, để cô ta có thể quang minh chính đại đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi.
“ Điềm Điềm, cậu yên tâm đi.”
Tôi nắm lấy tay Phương Điềm, an ủi một cách ấm áp: “Chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên là được, tỷ lệ dị tật đâu phải là 100%, biết đâu hai người lại là những người may mắn thì sao?”
“Nhưng mà…”
Phương Điềm nhíu mày, vẻ mặt đầy tâm sự.
Tôi bình tĩnh khuyên cô ta: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu mau đi tìm Ngô Thành đi! Cậu ra ngoài lâu như vậy rồi, chắc chắn anh ấy nhớ cậu lắm.”
Lời tôi vừa dứt, chuông cửa vang lên.
Ngô Thành đến rồi!
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm vào thịt mới kìm nén được xúc động muốn giết người.
2.
“ Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, Ngô Thành gõ cửa ầm ầm, như sợ người bên trong không nghe thấy vậy.
Tôi nhìn Phương Điềm cười: “Xem kìa, Ngô Thành yêu thương cậu nhiều thế nào, lúc này cũng không nỡ rời xa cậu, cậu nhất định đừng giận dỗi nhé.”
“Hừ.”
Phương Điềm hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ kiêu ngạo.
Rõ ràng là tôi đã nói trúng tâm tư của cô ta, nhưng cô ta vẫn cố tình làm ra vẻ.
“Anh ấy chỉ là quá dính người thôi, một lúc thôi mà, vội gì chứ.”
Trong lòng tôi cười nhạt.
Chắc chắn là vội rồi.
Vừa tìm được người coi tiền như rác, nếu chạy mất thì sau này không ai làm trâu làm ngựa cho anh ta, có thể không vội sao?
“ Niên Niên, cậu đừng để ý đến anh ấy, để anh ấy đợi thêm một lúc nữa.”
Cô ta vừa nói vừa kéo tay tôi, không cho tôi mở cửa.
Tôi tránh tay cô ta, chạy chậm đến mở cửa.
Đùa à.
Tôi không muốn vị Phật lớn này ở lại đây lâu đâu.
Mở cửa, Ngô Thành hung dữ hỏi tôi:
“Phương Điềm đâu? Có phải ở cùng cô không? Tôi cảnh cáo cô, cô ấy là vợ tôi, cô đừng xen vào việc của người khác!”
Anh ta cao lớn vạm vỡ, trông rất áp bức.
Tôi lùi lại một bước, mỉm cười nói:
“ Điềm Điềm lo lắng sinh con với anh sẽ dị tật, tôi đang khuyên nhủ cậu ấy đây!”
Ngô Thành sắc mặt dịu đi đôi chút, “Coi như cô cũng biết điều!”
Anh ta bước vào nhà, túm lấy Phương Điềm đang ngồi trên ghế sofa lên, lớn tiếng hỏi:
“Em đừng suốt ngày nghĩ linh tinh, mẹ anh vừa hay là chị họ của em không tốt sao, thân càng thêm thân, sau này mẹ anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em!”
Phương Điềm gầy gò nhỏ nhắn, bị anh ta xách trong tay như con gà con vậy.
Cô cũng không cảm thấy mình bị đối xử như vậy rất không thoải mái, ngược lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ngô Thành, nũng nịu trả lời: “Ừm.”
Ngừng một chút, cô ta lại nói:
“Thật ra em cũng không muốn nghĩ nhiều, là Niên Niên, cậu ấy lo lắng cho em.”
Cô ta nói như không nói gì, lại như đã nói hết mọi chuyện.
Ngô Thành nghe vậy, hung dữ nhìn về phía tôi, thô lỗ mở miệng: “Có phải cô bị đỏ mắt rồi không, thấy Điềm Điềm sống tốt là nhìn không nổi? Mẹ tôi là chị họ của cô ấy, sau này mẹ chồng nàng dâu chắc chắn sẽ hòa thuận, đều là người trong nhà, tôi có thể hại cô ấy sao?”
“Anh nói đúng.”
Ta đè xuống lửa giận cùng chán ghét, mỉm cười phụ họa.
“Hai người nhất định sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long, kết hôn thuận lợi.”
Ngô Thành lộ ra nụ cười hài lòng. Phương Điềm thì ngọt ngào dựa vào lòng anh ta.
Tôi nhìn họ cười, khóe môi khẽ cong lên.
Cười đi, sau này sẽ không còn cơ hội cười nữa đâu!
Hai người trước mặt tôi, tình tứ đứng lên.
Cay mắt quá!
Tôi khéo léo đuổi người: “ Tớ định ra ngoài ăn cơm.”
Nghe tôi nói vậy, Phương Điềm liếc tôi một cái đầy trách móc, đương nhiên ra lệnh cho tôi:
“Ra ngoài ăn làm gì? Không tốt cho sức khỏe. Ăn ở nhà đi, tớ nhớ là cậu mua thịt bò và cá, lát nữa làm hết đi, anh Thành thích ăn đấy.”
Nụ cười giả tạo trên mặt tôi không thể duy trì được nữa.
Trước đây sao tôi lại không phát hiện ra Phương Điềm vô liêm sỉ như vậy chứ?!
Có lẽ là tôi đã nhìn cô ta qua filter quá dày, luôn nhớ kỹ về những điều tốt đẹp trước đây.
Tôi là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ thiếu thốn tình yêu, chưa bao giờ biết cách đối xử với một người.
Ở đại học, tôi ở chung phòng với Phương Điềm, cô ta chỉ cho tôi một chút tình yêu, giúp tôi nói vài câu, thỉnh thoảng cho tôi một vài thứ cô ta không cần, tôi đã hết lòng hết dạ coi cô ta là bạn tốt.
Ta không ngại trả giá, toàn tâm toàn ý.
Cô ta lại coi tất cả những điều đó là đương nhiên.
Ánh mắt tôi nhìn Phương Điềm ngày càng lạnh lẽo, chưa kịp trả lời cô ta, đã thấy cô ta nâng mặt Ngô Thành lên nói:
“ Tay nghề Niên Niên không tốt lắm, nhưng thịt bò và cá cậu ấy nấu khá ngon, lát nữa anh thử xem tay nghề của câụ ấy tốt hơn hay em tốt hơn.”
Ngô Thành nhéo nhéo mặt cô ta, hôn một cái, thân mật trả lời: “Không ăn anh cũng biết là tay nghề của cục cưng nhỏ ngọt ngào của anh ngon, cô ấy so với em thì tính là cái rắm.”
Phương Điềm đấm ngực anh ta, nũng nịu hung dữ, “Không cho phép anh nói như vậy, Niên Niên là bạn tốt của em.
Cô ta cảm thấy mình đã bảo vệ tôi rất tốt trước mặt Ngô Thành.
Nhưng trên thực tế, chính cô ta cũng không phát hiện lúc cô ta nói những lời này cô ta đắc ý biết bao nhiêu, ánh mắt nhìn tôi có bao nhiêu ghét bỏ cùng khinh thường.
Ta nhìn cô ta đùa giỡn với Ngô Thành, dáng vẻ thân mật của hai người làm cho tôi nhớ tới kiếp trước.
Mỗi lần Ngô Thành tra tấn tôi, cô ta liền trừng mắt nhìn một bên, giống như nữ quỷ.
Chờ anh ta xong việc, cô ta tựa như súc vật bảo vệ lãnh thổ tiến đến bên người anh ta, chủ động hôn anh ta, giống như muốn xóa đi tất cả dấu vết thuộc về tôi trên người anh ta.
Chỉ như vậy còn chưa đủ, cô ta còn buộc tôi nhìn cô ta và hắn làm loại chuyện này.
Làm xong, cô ta bò đến bên cạnh tôi, đổi cách mắng tôi.
“Đều tại mày! Nếu không phải mày nguyền rủa tao, sao tao có thể sinh ra con dị dạng! Mày phải bồi thường cho ta một đứa con!”
“Mày thật đê tiện! Thật ghê tởm! Người đàn ông của chị em mày cũng cướp!”
Mỗi khi như vậy, Ngô Thành đứng ở một bên nhìn.
Dùng kiểu ánh mắt ghê tởm cùng dâm tà nhìn tôi, anh ta vừa nhìn tôi, Phương Điềm liền mắng đến ác liệt hơn.
Tôi không rõ, một người đã được giáo dục cao như cô ta sao có thể mắng ra những lời khó nghe kia, lại càng không rõ, gia cảnh cô ta tốt như vậy vì sao phải kiên quyết trèo cái cây mục nát ghê tởm như Ngô Thành.
“Niên Niên?”
Thấy động tác tôi chậm chạp rồi dừng lại, Phương Điềm bất mãn thúc giục tôi.
“Nhanh lên, tớ đói bụng rồi!”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn cô ta lộ ra nụ cười xin lỗi, “Hôm nay sợ là không thể nấu cơm cho cậu, công ty tớ cuộc họp, lãnh đạo ai cũng đi, một nhân viên quèn như tớ không đi không được.”
“Cái gì?”
Mặt Phương Điềm thoáng trầm xuống.
“Ai, sếp của cậu cũng thật là, Niên Niên, cậu nên sớm từ chức đổi công việc đi, ngay cả thời gian dành cho mình cũng không có.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu.
Đúng là nên thay đổi công việc.
Bằng không đến lúc đó Phương Điềm không tìm thấy tôi, nên đi đến công ty tôi gây sự.
Các đồng nghiệp và cấp trên trong công ty đều rất tốt, tôi không muốn liên lụy họ vì chuyện của mình.
Dưới ánh mắt khó chịu của Phương Điềm và Ngô Thành, tôi kiên quyết mời họ ra ngoài.
Trước khi đi, Phương Điềm dặn dò tôi hết lời, nhất định phải đến dự lễ đính hôn của cô ta và Ngô Thành.
Nghĩ đến cảnh kiếp trước tôi bận rộn cả ngày, thậm chí còn không có một ly nước để uống mà bị đuổi đi, tôi cười ngọt ngào đến chân thành với Phương Điềm.
“Được, tớ nhất định sẽ đến.”
Không đi làm sao thấy bọn họ xấu mặt đây?
Sau khi họ rời đi, tôi nhắn tin cho bố mẹ Phương Điềm, nói cho bọn họ biết con gái của bọn họ sắp đính hôn, còn thân thiết gửi địa chỉ của nhà Ngô Thành qua.
Não yêu đương của Phương Điềm, dưới sự phản đối kiên quyết của cha mẹ, ngoài mặt vạch rõ ranh giới với Ngô Thành, trên thực tế vẫn lén lút đính hôn với Ngô Thành!
Kiếp trước tôi vì cô ta bản trước bận sau, kiếp này tôi muốn cô ta trải qua một hôn lễ khó quên.