Chuyện Xưa Của Yểu Yểu - Chương 5
“Hà An, 4 tuổi, bắt cóc năm 1997…”
“Trịnh Phàm, 2 tuổi, bắt cóc năm 2001…”
Bức ảnh cuối cùng của cô.
Từ những khung màu sắc ban đầu bỗng chuyển thành đen trắng.
Trong ảnh, cô cạo trọc đầu.
Không còn tóc.
Cô cuộn , giống tư thế bào thai trong bụng mẹ làn nước.
Thu .
Sắc đen trắng, cùng cơ thể trần trụi , tạo thành một khung hình vô cùng dữ dội.
Quét mã QR.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
“Bảo bối, về nhà.”
32
Không biết từ lúc nào.
Trước mặt thêm một .
Thời Dã ngây dại sang.
Là Lục Trạch.
Anh như kẻ sắp chết đuối vớ khúc gỗ, đôi mắt ánh lên tia hy vọng.
Thời Dã vội tới, nắm lấy cổ áo đối phương.
Giọng gấp gáp: “Trình Yểu Yểu .
Cô đang ở .
Mấy đang làm trò gì .
Kêu cô gặp , điều với cô .”
Anh ngừng .
Hạ giọng xuống:
“Cho gặp cô … …”
Lục Trạch gì, Thời Dã bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Đến khi Thời Dã thấy vai Lục Trạch đeo băng tang màu đen, chớp mắt, vành mắt dần ửng đỏ.
Anh vẫn thể tin, hỏi Lục Trạch:
“Đùa thôi đúng ?”
Lục Trạch lắc đầu.
Tựa như chẳng gì.
Cũng như đã tất cả.
33 .
Lục Trạch lùi một bước.
Anh giơ tay lên.
Kéo tấm vải đen phủ tấm poster lớn lưng.
Bức ảnh.
Là phông ảnh đen trắng.
Trong ảnh, cô gái đang ôm một bó hướng dương, đầu trọc, tai cài một bông hoa nhỏ.
Cô rạng rỡ, đôi mắt bừng sáng.
Như thể cô vẫn đang sống.
Thời Dã vẫn tin.
Lục Trạch đưa cho một xấp giấy tờ:
“Đây là giấy chứng tử và chứng nhận hỏa táng của cô .
“Còn… địa chỉ mộ.
“Tuy lúc còn sống, cô bảo đừng chuyện của cô cho .
“Cô , mong cứ tiến về phía , mai bình an tươi sáng.”
Thời Dã ngẩn cái tên in giấy tờ, cùng chứng nhận xóa hộ khẩu.
Chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc, tim như xé thành muôn mảnh.
Nước mắt nhanh chóng thấm ướt cái tên trang giấy.
Anh chợt nhớ, lần Trình Yểu Yểu sốt mê man, nức nở trong mơ.
Cô nức nở: “Nhà em còn ai… Thời Dã… em còn bố mẹ nữa .”
Khi rõ chuyện gia đình cô thế nào.
Chỉ biết cô vẫn còn một cha nuôi, nên tưởng cô nhảm vì nóng sốt.
Anh ôm cô, đút nước khẽ dỗ dành:
“Không .
“Em vẫn còn , chính là nhà của em.”
, đã nuốt lời.
34
Anh ôm chặt đống giấy tờ, từ từ bệt xuống cạnh tường.
Rúc góc, buông hết kiêu hãnh, đến tê tâm liệt phế.
Cô từng là báu vật nâng niu, mà chỉ vì chút hiểu lầm, tàn nhẫn rời bỏ cô.
Đến cả việc cô bệnh cũng chẳng biết.
Khắp sảnh im phăng phắc, chỉ tiếng nghẹn ngào của đàn ông mất yêu nhất.
Rất lâu , giọng khản đặc cất lên:
“Lúc … cô … đau đớn ?”
Lục Trạch đàn ông đang suy sụp mắt, ngập ngừng một chút, cuối cùng đáp:
“Không, nhẹ nhàng.”
Anh vốn định thay Yểu Yểu dằn mặt đàn ông biết trân trọng .
đó điều Yểu Yểu mong.
Cô , đời vô thường.
Trong những ngày cuối, cô còn bận tâm ân ái yêu đương.
Những gì giữ , cô sẽ buông.
Thế nhưng Thời Dã càng thêm tuyệt vọng.
Trong bệnh án , ghi bệnh ung thư tụy.
Đầu năm nay, chồng của chị cũng mất vì căn bệnh đó.
Anh vẫn nhớ rõ, một đàn ông khỏe mạnh tuổi trung niên, chỉ trong nửa tháng đã sụt hàng chục cân vì đau đớn.
Về nhà những ngày cuối, cả căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ mỗi khi cơn đau bùng lên.
Cuối cùng, chị đưa chồng nước ngoài làm an tử.
Chị bảo, quá đau.
Nửa đêm xin chị giúp.
Vậy nên, cô thể đau .
35.
Thời Dã bóp chặt ngực, cơn nghẹt thở khủng khiếp suýt khiến ngất tại chỗ.
Cuối cùng.
Lục Trạch đưa cho một chiếc USB.
“Đây là trang web công ích mà Yểu Yểu lập khi còn sống, dùng để hỗ trợ miễn phí cho những phụ nữ và trẻ em lừa bán.
“Mong nó thể tiếp tục duy trì ở chỗ .”
Một tuần .
Thời Dã thấy tin cha nuôi của Yểu Yểu cùng vài kẻ khác trong thôn tóm gọn bản tin.
Tội danh liên quan đến buôn bán và cố ý giết .
Thì .
Lần đó cô dắt Tiểu Mễ gặp cha nuôi là vì cô tìm chứng cứ then chốt ở chỗ ông.
Cây bút máy của cô giáo cô đang cắm trong túi áo cha nuôi.
Cây bút chức năng ghi âm.
Sau khi cô giáo đám xô xuống vực.
Cha nuôi đã nhặt cây bút trong đám cỏ.
Tham chút lợi, ông nhét nó luôn túi.
Lục Yểu Yểu đưa tiền cho ông chỉ để làm ông mất cảnh giác.
Sau đó cô ôm ông, lén lấy cây bút .
36.
Ông trời mắt.
Trong bút ghi rõ mồn một chứng cứ phạm tội của bọn chúng.
Cô bé cô giáo dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Rốt cuộc cũng giải oan cho cô.
Chiếc bút .
Tựa như một chiếc boomerang xét xử.
Nhiều năm .
Nó cắm thật chắc mảnh đất tội ác .
37.
Bốn năm .
Một phóng viên gõ cửa nhà của chịu trách nhiệm một tổ chức từ thiện quy mô lớn, chuyên giúp đỡ phụ nữ và trẻ em.
Phóng viên trầm trồ về nội thất xa hoa của căn nhà.
“Anh Thời, tổ tiên nhà đều làm kinh doanh, tiền bạc vững mạnh.
“Tại đến , còn trẻ như đã bắt đầu hoạt động thiện nguyện, còn về vấn đề buôn bán phụ nữ và trẻ em?”
Người nhẹ.
Không rõ ảo giác .
Phóng viên thấy mắt đàn ông mặt đỏ.
Anh tấm ảnh đen trắng đặt chiếc bàn nhỏ.
“Bởi vì.
“Tôi từng rước một cô gái về nhà.
“ thất hứa mất .
“Về , chỉ giúp cô thành tâm nguyện.
“Giúp thêm nhiều, thật nhiều giống cô , đang phiêu bạt ngoài …
“Được trở về nhà.”
Phóng viên gật gật đầu.
Anh dậy lấy một tấm ảnh chụp một cô gái .
Rồi thêm: “Người sáng lập trang web là Trình Yểu Yểu, đáng lẽ hôm nay chúng sẽ phỏng vấn cô .”
Phóng viên: “Tôi nhớ .
Chính buổi phát sóng trực tiếp tang lễ và bộ di ảnh năm đó đã đẩy mức quan tâm những vụ việc lên cao kỷ lục.”
Thời Dã gật đầu.
Phóng viên: “Vậy phiền thêm về cô khi sinh thời ?”
Thời Dã: “Dĩ nhiên.
Đó là vinh hạnh của .”