Chuyện Tình Cảm Lạnh - Chương 3
Sáng hôm sau tôi nhìn thấy Tề Triệt ở cổng ký túc xá.
Mặc chiếc áo phông sạch sẽ, tóc mái buông xõa nhẹ nhàng trên mí mắt.
Mang ba lô gọn gàng, dáng vẻ trong trẻo.
Tôi vội chạy tới.
“Bữa sáng của cậu.”
“Lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?”
“Thư viện.”
“…”
Không ngờ rằng tôi và Từ Triệt lại có buổi hẹn hò đầu tiên ở trong thư viện.
Ài, chịu đựng thôi, ai bảo người mà tôi tán tỉnh lại là học bá cơ chứ.
Tôi cắn một miếng bánh bao.
Khi đến thư viện, Tề Triệt lại lặng lẽ đọc sách chuyên ngành của mình.
Tôi cảm thấy hơi chán.
Tôi vốn dĩ không phải là người có thể ngồi yên.
Lúc trước để theo đuổi Tề Triệt mà tôi đã ngồi trong thư viện cả ngày quả thực là đang thử thách giới hạn của tôi.
Mà hôm nay là cuối tuần, giảng viên cũng không giao bài tập về nhà.
Sau khi đọc sách được một lúc, tôi nằm xuống bàn.
Tề Triệt ngồi đối diện tôi.
Vẻ mặt nghiêm túc nhìn đẹp trai vô cùng.
Tôi ngồi đối diện dường như không ảnh hưởng gì đến anh ấy cả.
Nhưng dần dần tôi phát hiện ra.
Tai Tề Triệt dần dần đỏ lên.
Cười chết.
Tôi dùng bút chọc vào tay Tề Triệt.
Anh ấy cuối cùng cũng ngước lên nhìn tôi.
“Sao vậy?”
“Tề Triệt, tớ chán quá.”
“Vậy cậu học thuộc đống từ đó rồi à?”
“…”
Có lẽ là chưa.
11.
Có một người bạn trai là học bá thì cảm giác như thế nào?
Đại khái chính là:
Nơi hẹn hò chỉ có thể là thư viện hoặc phòng thí nghiệm.
Những gì chúng tôi làm cùng nhau là học bài hoặc ghi chép.
Và điều tôi thấy đặc biệt thú vị ở Tề Triệt chính là.
Anh ấy không thể chịu nổi khi bị trêu chọc.
Vừa trêu một cái tai liền đỏ lên.
Điểm này càng rõ ràng hơn khi tôi gọi anh ấy là anh chàng học bá.
A, ai lại không thích một người học bá hiền lành, ân cần và toàn năng chứ?
“Thật nhàm chán, thật là nhàm chán!”
Lý Tư Mộ tỏ ra khinh thường những gì tôi và Tề Triệt làm cùng nhau.
Đặc biệt là mấy lần gần đây khi cô ấy đến gặp tôi.
Khi nhìn vào chiếc váy trắng giản dị tôi đang mặc, thậm chí không nỡ nhìn thẳng.
“Hãy trả lại Khương Khương quyến rũ và xinh đẹp cho tớ!!!”
Cô ấy lắc vai tôi và rên rỉ.
Tôi bị lắc suýt chết.
“Đừng lắc nữa. Hôm nay tớ sẽ đi duỗi tóc đen, sắp đi gặp bạn bè của Tề Triệt rồi.”
Lý Tư Mộ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi vẫy vẫy tóc và an ủi cô ấy.
“Tình yêu, cậu phải chịu thiệt thòi rồi. Ngày mai tớ sẽ dành cả ngày cho cậu được không?”
“Đi với Tề Triệt của cậu đi.”
“Haiza, khoảng cách mới mang lại tình yêu. Tớ và Tề Triệt không phải ngày nào cũng gặp nhau, ngày mai nhất định sẽ rảnh.”
Sau khi tách khỏi Lý Tư Mộ.
Tôi và Tề Triệt đã đến điểm hẹn.
Đây là lần đầu tôi gặp bạn của Từ Triệt với tư cách bạn gái anh ấy.
Vì thế tôi đã có sự chuẩn bị đặc biệt.
Chắc chắn mọi người sẽ kinh ngạc và có ấn tượng tốt về tôi.
Để ai nhìn thấy Tề Triệt và tôi cũng phải nói chúng tôi là một sự kết hợp hoàn hảo.
Lần trước tôi gặp một số người bạn của Tề Triệt ở quán bar.
Họ có vẻ cũng dễ hòa hợp.
Nhưng điều tôi không ngờ tới được, chính là nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Lại là… động lực học.
Tại sao đi chơi cũng phải thảo luận về động lực học?
Đây có phải là thế giới của những học bá?
Buổi tối Tề Triệt đưa tôi về ký túc xá.
Hỏi tôi hôm nay cảm thấy thế nào.
“……Rất tốt.”
Tốt, tốt lắm.
Học được rất nhiều kiến thức.
Động lực của các hệ hạt là gì, nguyên lý D’Alembert, các vật thể vĩ mô chuyển động với tốc độ nhỏ hơn nhiều so với tốc độ ánh sáng…
Tề Triệt hơi cong mắt, nụ cười đặc biệt đẹp.
“Tốt quá, tớ sợ cậu sẽ chán, mấy người bọn họ là vậy.”
Tôi gật đầu.
Sau đó lo lắng hỏi: “Vậy tớ cư xử thế nào? Không làm cậu xấu hổ chứ?”
“Làm sao có thể chứ.”
Tề Triệt sờ đầu tôi.
Tôi háo hức nhìn cậu ấy như một chú cún con muốn nhận thưởng.
Tề Triệt ho nhẹ một tiếng.
Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu xuống và chạm vào môi tôi.
Vậy thôi?
Hết rồi? !
Có phải học bá khi yêu đương đều vậy không?
“Ngày mai cậu định làm gì?”
“Tớ đã hẹn với một người bạn đi mua sắm và xem phim, còn cậu thì sao?”
“Ngày mai, tớ có một thí nghiệm phải làm.”
“Được rồi, khi nào xong thì nhắn tin cho tớ nhé.”
“Ừm.”
12
Hôm sau tôi và Lý Tư Mộ gặp nhau.
Lý Tư Mộ bất chấp phản kháng mà lôi tôi đi cải tạo một phen.
Tôi bị cô ấy kéo vào trung tâm thương mại, rồi vào phòng tạo mẫu tóc.
Nhìn tôi bước ra với mái tóc gợn sóng và một chiếc váy dây mới gật đầu hài lòng.
“Khương Khương xinh đẹp của tớ đây rồi.”
Buổi tối, cô ấy đưa tôi đến quán bar hôm trước.
Cô ấy kể với tôi rằng gần đây có một anh chàng đẹp trai vừa làm DJ vừa hát rap giỏi mới đến quán bar.
“Chắc chắn đây là gu của cậu. Tối nay cậu sẽ thấy.”
“Không, trong lòng tớ chỉ có Tề Triệt.”
Tôi từ chối một cách dứt khoát.
Lý Tư Mộ khinh thường bác bỏ.
Cô ấy không hiểu được đâu.
Thấy tôi dáo dác nhìn xung quanh nên cô ấy hỏi tôi tìm gì.
“Tớ đang xem thử có người quen không.”
Nhớ lại lần gặp Tề Triệt ở chỗ này, làm tôi sợ đi quán bar một thời gian.
Nhưng hôm nay Tề Triệt đang làm thí nghiệm, không thể ở đây được.
Lý Tư Mộ kéo tôi về phía sàn nhảy.
Sau khi uống hai ly rượu tôi có chút choáng váng đầu óc.
Lúc này, âm nhạc đột nhiên chuyển từ nhịp điệu nhẹ nhàng sang cuồng nhiệt.
Âm nhạc nhịp nhàng mãnh liệt thống trị đám đông bên dưới sàn nhảy.
Ngay sau đó là tiếng rap rất lôi cuốn và sôi động.
“Nhìn nhìn nhìn!”
Lý Tư Mộ hào hứng kéo tôi nhìn lên sân khấu.
“Là anh ấy! Có ngầu hay không?! Hoang dã hay không?!”
Tôi mơ mơ màng màng nhìn qua.
Người trên sân khấu đội mũ lưỡi trai và đang rap cuồng nhiệt.
Một nhóm người bên dưới đang lắc lư hào hứng theo động tác của anh.
Thật sự hoang dã và ngầu lòi.
Chỉ là…tại sao giọng nói và hình dáng này lại quen đến thế?
Tôi nheo mắt để nhìn rõ hơn.
Lý Tư Mộ trực tiếp huýt sáo.
“Anh chàng đẹp trai! Nhìn bên này! Chị đây yêu anh!!”
Giọng của Lý Tư Mộ thực sự rất lớn.
Thu hút sự chú ý của người trên sân khấu.
Người đó quay đầu lại và ngước mắt lên.
Tôi rốt cuộc có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Đây không phải là anh bạn trai học bá của tôi, người đang ở trong phòng thí nghiệm sao?
“……”
“……”
Cách đám đông.
Tôi cùng Tề Triệt bốn mắt chạm nhau.
Anh ấy bông dừng lại, chớp chớp mắt hai lần.
Anh chàng vừa hoang dã vừa ngầu đó đột nhiên đứng thẳng lên, mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi: …….
13
Thứ hai có tiết học chung.
Tôi và Tề Triệt gặp nhau trong lớp học.
Tề Triệt vẫn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Mái tóc mềm mại, đôi mắt trong veo và đen láy.
Nhìn qua giống một người vô hại, hiền lành và ân cần.
Tôi thì đang mặc một chiếc váy trắng và đi giày vải.
Sau khi tôi và Tề Triệt nhìn nhau, chúng tôi xấu hổ quay mặt đi.
Chúng tôi đều sửng sốt và không nói một lời.
Cho đến nửa buổi học.
Tôi hỏi Tề Triệt: “Thí nghiệm làm thế nào rồi?”
“……Tốt.”
Tôi:”……”
Sau đó Tề Triệt lại hỏi tôi: “Bộ phim thế nào?”
Tôi: “…Cũng được…”
Bầu không khí ngày càng trở nên xấu hổ.
Tôi đá đôi giày trắng của mình ra, Tề Triệt cũng ho khan một tiếng.
Sau giờ học, tôi gọi cho Lý Tư Mộ và khóc.
“hu hu hu hu, tình yêu ơi, phải làm sao đây? Hình ảnh của tớ trong lòng Tề Triệt bị hủy rồi…”
Cô ấy mắng tôi là kẻ vô dụng.
Còn nói nếu không được, sẽ chọn cho tôi một người bạn trai trong số những anh chàng đẹp trai làm việc quán bar của cô ấy.
Đã vậy rồi cô ấy còn dám cho tôi đi bar?
Tôi đang định nói.
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Khương Bạch.”
Đó là Tề Triệt.
Tôi cầm điện thoại quay lại nhìn.
Tôi phát hiện ra cuộc điện thoại với Lý Tư Mộ đang được bật loa ngoài.
Những lời tiếp theo của cô ấy vang lên.
“Chỉ là một người đàn ông thôi mà. Tớ có rất nhiều, tùy cậu chọn.”
TÔI:”……”
Tề Triệt: “…”
Tề Triệt nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy ẩn ý.
Xong rồi, tôi cùng Tề Triệt sẽ kết thúc ở đây mất.
14
Vì sự việc này mà mối quan hệ của tôi với Tề Triệt trở nên xa cách.
Tôi đã chán nản trong vài ngày.
Tề Triệt đã mấy ngày rồi không nhắn tin với tôi.
Tôi càng ngày càng chán nản hơn.
Tôi nghĩ rằng Tề Triệt đã biết tính cách thật của tôi nên không muốn liên lạc với tôi nữa.
Sau một thời gian dài xoắn xuýt.
Tôi quyết định tìm Tề Triệt để nói chuyện cho rõ ràng.
Tôi đã gọi cho cậu ấy, bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Tề Triệt, tớ…”
“Tớ đang bận, tớ sẽ gọi cho cậu sau.”
“…”
Emmm, cậu ấy không có thời gian nói chuyện điện thoại?
Tôi nghi ngờ cậu ấy đang cố tình tránh mặt tôi.
Vào thứ năm, tôi quyết định đến phòng thí nghiệm để gặp cậu ấy.
Vừa bước tới cửa nhìn qua cửa kính đã thấy Tề Triệt đeo kính bảo hộ đang làm thí nghiệm.
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu ấy hoàn toàn khác với những gì tôi thấy tối hôm đó.
Tề Triệt dường như biết rằng tôi sẽ đến.
Cậu ấy quay lại và nhìn tôi.
Mười phút sau, Tề Triệt bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Cậu vẫn chưa xong việc à?”
“Ừm, sẽ mất một lúc.”
Anh ấy trả lời sau đó hỏi tôi có phải có việc muốn tìm anh ấy phải không.
Đương nhiên, nếu không tôi ở đây làm gì?
Nhưng tôi chỉ nhìn anh ấy sau đó lại không thể mở miệng nói bất cứ điều gì.
“Thôi vậy, tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau, cậu cứ làm việc tiếp đi.”
Tôi quay lưng lại và rời đi.
Đi được vài bước, tôi nhìn lại thì thấy Tề Triệt đã đi mất.
15
Sau khi trở về ký túc xá, tôi gửi tin nhắn chia tay cho Tề Triệt.
Cho đến tối cậu ấy vẫn không trả lời.
Không trả lời cũng có nghĩa là đồng ý rồi.
Ah! Chia tay thì chia tay đi.
Cậu ấy không thích tôi như thế này, và tôi cũng không thích cậu ấy như thế kia.
Lúc đầu, cậu ấy trông thuần khiết như một bông hoa trắng nhỏ.
Tôi không ngờ cậu ấy lại hoang dã đến thế.
Chia! Phải chia tay! ! !
Tuy nói là vậy, nhưng mà……
Tôi vẫn đến gặp Lý Tư Mộ với khuôn mặt buồn bã.
Lý Tư Mộ nói với tôi rằng”cỏ thơm” ở đâu mà chẳng có.
Sau đó đưa tôi đến quán bar của mình để tìm “cỏ thơm”.
“Cậu còn dám dẫn tớ đến quán bar của cậu? Lỡ lại gặp Tề Triệt thì sao?”
“Đừng lo lắng, cậu ấy chỉ đến vào cuối tuần thôi.”
Tề Triệt làm ca sĩ bán thời gian tại quán bar của Lý Tư Mộ.
Mấy lần tôi gặp cậu ấy đều là vào cuối tuần.
Bây giờ mới thứ Sáu thôi.
Tôi tạm tin tưởng Lý Tư Mộ một lần nữa.
“Người này, người này, người này, giữ lại hết đi.”
Tôi vừa vung tay đã chọn được vài anh đẹp trai.
Chưa kịp chạm vào bàn tay nhỏ bé của họ.
Tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tề Triệt, đây không phải là bạn gái của cậu sao?”
Mẹ kiếp!
Tề Triệt!
Không phải Lý Tư Mộ đã nói cậu ấy chỉ đến vào cuối tuần sao?
Tôi như bị điện giật đứng bật dậy quay đầu.
Khi thấy người phía sau với khuôn mặt âm trầm.
Tim tôi như ngừng đập.
“Lý Tư Mộ, cậu làm gì vậy? Nói bọn họ ra ngoài đi! Khương Bạch tớ đây trong lòng chỉ có Tề Triệt!”
Vào lúc đó, dục vọng muốn sống của tôi bùng nổ.
Chỉ vào Lý Tư Mộ đang chếc lặng vì không hiểu chuyện gì nói.
Sau đó tôi nhanh chóng đi đến chỗ ngồi gần Tề Triệt và ngồi xuống.
“Tớ không có gọi những người này.”