Chuyện Tình Cảm Lạnh - Chương 2
5.
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, tôi đã sớm hỏi thăm được lịch học của Tề Triệt.
Một tuần chúng tôi có một tiết học chung.
Mặt khác, có hai tiết học mà Tề Triệt có nhưng tôi thì không.
Tôi chỉ có thể đi học ké lớp của anh.
Tính như vậy, tôi có thể gặp Tề Triệt ba lần một tuần rồi.
Cộng thêm cơ hội tình cờ gặp gỡ ở thư viện vào thứ bảy và chủ nhật.
Tôi đã có thể gặp Tề Triệt ít nhất năm lần một tuần!
Cuối cùng, tôi không còn phải mặc bộ quân phục huấn luyện quân sự màu xanh nữa.
Tôi nóng lòng muốn thay chiếc áo croptop cùng chiếc quần jean.
Vừa chuẩn bị ra ngoài, tôi chợt nhớ bộ trang phục này hình như không phù hợp với hình ảnh của mình trước mặt Tề Triệt lắm.
Không còn cách nào khác tôi đành miễn cưỡng thay thành một chiếc váy trắng.
Tôi gặp Tề Triệt ở cổng trường.
Mặc áo phông trắng và quần đen, vẻ ngoài sạch sẽ chỉ nhìn thoáng qua là đã thích mắt.
“Tề Triệt!”
Tôi vẫy tay chào anh ấy.
Bên cạnh Tề Triệt còn có những người khác.
Mọi người đều thấy tôi theo đuổi Tề Triệt trong lúc huấn luyện quân sự.
Vừa nghe thấy giọng tôi, họ lập tức rời đi với nụ cười ngầm hiểu.
Chỉ còn lại Tề Triệt đang đi về phía tôi.
“Cậu đang định đến thư viện phải không? Tớ cũng đang tới đó, đi cùng nha?”
Tôi thấy cậu ấy mang theo một chiếc ba lô.
Tôi nghĩ chắn hẳn là trong đó chứa đầy sách.
Tề Triệt nhìn tôi đầy ẩn ý.
Nhưng cuối cùng anh ấy cũng “ừ” một tiếng.
Cái việc ngẫu nhiên gặp ở thư viện này.
Nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Nhưng nếu mỗi ngày đều trùng hợp gặp gỡ thì cũng có chút vô lý.
Một tháng sau khi chính thức bắt đầu học.
6
Tề Triệt một lần nữa bị tôi ngăn ở trước cổng trường.
“Cậu đi thư viện đúng không? Cùng nhau đi nha?”
“Khương Bạch, bây giờ mới vừa khai giảng, cậu không thấy là mình đi thư viện quá thường xuyên rồi sao?”
Tề Triệt cuối cùng không nhịn được hỏi tôi.
Ít nhất ba lần một tuần, tôi có thể gặp Tề Triệt ở thư viện.
Lý do không rõ ràng sao?
Tất nhiên là vì tôi muốn đuổi theo cậu đó.
Nhưng tôi không thể trực tiếp như vậy.
Một học sinh giỏi như Tề Triệt có lẽ không thích những cô gái quá cởi mở.
Thế là tôi hỏi Tề Triệt.
“Không phải cậu cũng vậy sao? Ngày nào cậu cũng chạy đến thư viện.”
“…”
Kẻ 8 lạng, người 800 gram.
Tề Triệt không nói gì mà tiếp tục đọc sách.
Tôi lén lút ngước nhìn anh.
Tề Triệt học hành chăm chỉ lại đẹp trai như vậy.
Lông mi dày và dài.
Sống mũi cao và thẳng.
Giá như anh ấy đeo thêm một cặp kính…
“Này, Tề Triệt, sao cậu không đeo kính?”
Một học bá như Tề Triệt, ít nhiều gì cũng phải bị cận mà phải không?
‘Cậu có thích đeo kính không?”
“À, không.”
Tôi thích cậu đeo kính được không?
Tôi không dám nói câu cuối cùng.
Tề Triệt nói: “Tôi đeo kính áp tròng.”
“Thật sao? Sao tớ không thấy nhỉ?”
Tôi chống tay đứng dậy tiến lại gần Tề Triệt.
Khoảng cách chợt thu hẹp lại.
Tề Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng cũng không có trốn tránh.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy một lúc lâu.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra khoảng cách giữa tôi và Tề Triệt thật sự rất gần.
Tôi thậm chí có thể nhìn thấy lông mi của anh ấy rung động.
Ngay cả ánh mắt cũng né tránh tôi hai lần.
“Ngồi xuống.”
Tề Triệt giả vờ lạnh lùng.
Tim tôi cũng đập rất nhanh.
Tôi ngồi lại chỗ của mình mà trái tim rất lâu sau mới bình thường trở lại
7.
Không chỉ vậy, mấu chốt là vào ngày hôm sau.
Khi tôi gặp lại Tề Triệt trong thư viện.
Cậu ấy thực sự đã đeo một cặp kính!
Tôi nhìn người con trai có vẻ ngoài nhã nhặn đang đi về phía mình.
Tôi đã đơ mất cả nửa ngày.
Tề Triệt nắm lấy cặp sách của tôi và kéo tôi đến thư viện.
“Cậu đang nhìn gì vậy? Chúng ta mau đi thôi.”
“Tề Triệt, sao hôm nay cậu lại đeo kính?”
“Kính áp tròng mang đi vệ sinh rồi.”
Giọng Tề Triệt cứng ngắc.
Cậu ấy thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi khi nói chuyện.
Tôi chợt phản ứng.
Không phải là Tề Triệt không có tình cảm với tôi.
Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Nhận thức này khiến tôi bật cười thành tiếng.
Vừa đến ký túc xá, tôi lập tức báo cáo tiến độ “kế hoạch săn chồng” của mình cho Lý Tư Mộ.
“Quá đỉnh, Khương Khương, cuối tuần tớ đến trường cậu. Đã lâu rồi chúng ta không đi chơi, gần đây tớ có đầu tư vào một quán bar, để tớ dẫn cậu đi xem.”
“Được nha.”
Nghĩ lại, tôi và Lý Tư Mộ đã lâu không gặp nhau kể từ khi vào đại học.
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau vào cuối tuần.
Ngày hôm sau, tôi nói với Tề Triệt rằng tôi sẽ không đến thư viện vào cuối tuần.
Tề Triệt chỉ trả lời đơn giản “Được’’.
Tôi bĩu môi.
Để rồi xem, sớm muộn gì tôi cũng hạ gục cậu.
8.
Lý Tư Mộ đã bị sốc khi nhìn thấy tôi.
“Đây là ai? Khương Khương xinh đẹp quyến rũ của tôi đâu? Ở đâu chui ra đóa hoa trắng thuần khiết này?”
Tôi trợn mắt.
Không còn lựa chọn nào khác vì theo đuổi Tề Triệt, tôi đã thay toàn bộ quần áo trong tủ đồ của mình thành váy hoa và giày trắng.
Tôi phải luôn duy trì vẻ ngoài dịu dàng thuần khiết của mình trước mặt Tề Triệt.
“Cậu không thấy mệt mỏi à?”
“Cậu không hiểu, đây là một gánh nặng ngọt ngào.”
Lý Tư Mộ không thể hiểu được những thay đổi mà tôi đã làm để theo đuổi Tề Triệt.
“Nếu như cậu bắt được Tề Triệt đến tay rồi, lại phát hiện cậu ta khác với tưởng tượng thì làm sao?”
“Không thể nào”
Lý Tư Mộ đưa tôi đi mua sắm.
Cuối cùng tôi cũng có thể tìm lại được cảm giác vui vẻ sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi bữa tối kết thúc thì đã là tám giờ.
Lý Tư Mộ hỏi tôi có quay lại trường học không.
“Tớ đã xin nghỉ phép. Hôm nay, tớ là của cậu.”
Lý Tư Mộ vừa cười vừa khoác vai tôi.
“Đi thôi, tối nay tớ dẫn cậu đi quẩy.”
Tôi cười ha hả đi theo.
8
Lý Tư Mộ không có sở thích gì, chỉ thích kiếm tiền.
Ngay khi có điểm thi đại học, cậu ấy chọn học chuyên ngành tài chính, đồng thời cũng xin bố mẹ đầu tư tiền mở vài quán bar.
Tôi không ngờ cậu ấy lại mở một quán bar ở thành phố nơi chúng tôi đang học.
Hơn nữa còn rất đông khách.
“Em yêu, hãy chọn đi, tất cả đều dành riêng cho em.”
Lý Tư Mộ để lại cả một hàng người trước mặt tôi.
Tôi sốc đến mức suýt phun hết rượu trong miệng ra.
“Không, không cần, đây không phải sở thích của tớ.”
Tại thời điểm này, tôi chỉ toàn tâm toàn ý với Tề Triệt.
Những thứ tầm thường này sao cuốn hút được tôi.
Quyết tâm của tôi khiến Lý Tư Mộ càng tò mò hơn về Tề Triệt.
Trong nửa giờ tiếp theo, tôi thổi phồng Tề Triệt đến mức như bảo bối quý giá có một không hai.
Lý Tư Mộ vừa nghe vừa nổi da gà.
Cậu ấy nói muốn lên quẩy một chút hỏi tôi có đi không.
Tôi nói cậu ấy cứ chơi trước, tôi đi vệ sinh rồi ra sau.
Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Sàn nhảy đã vô cùng nhộn nhịp.
Âm nhạc kích thích thẳng vào đại não.
Mọi người đều thỏa sức mà rung lắc.
Tôi liếc mắt liền thấy Lý Tư Mộ ở trên sàn nhảy.
Đang định bước tới.
Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc phía sau.
“Khương Bạch?”
“…”
Giọng nói quen thuộc này nghe giống Tề Triệt quá.
Nhưng làm sao Tề Triệt có thể xuất hiện ở một nơi như thế này?
Tôi chậm rãi quay lại.
Khoảnh khắc tôi thấy rõ người đang gọi mình, mí mắt phải giật giật mạnh.
Có vài người nhìn trạc tuổi và cao ngang Tề Triệt.
Có lẽ là bạn thời trung học.
“Chào, Tề Triệt, trùng hợp quá, sao cậu lại ở đây?”
“Oh, đi cùng vài người bạn.” Tề Triệt nói.
Vẻ ngoài thanh nhã kia hoàn toàn không phù hợp với môi trường ồn ào trong bar.
Sau khi trả lời, anh ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang.
Ánh mắt như đang hỏi: Sao cậu lại ở đây?
“Tớ… cũng có hẹn với vài người bạn.”
Tôi vô thức chỉ về phía sau.
Tất nhiên là họ không nhìn thấy ai cả.
Đột nhiên, có một trận xao động trên sàn nhảy.
Thì ra là Lý Tư Mộc…
9.
Biểu cảm của tôi lúc này một lời khó nói hết.
Đôi mắt đen láy của Tề Triệt dường như có thể nhìn thấu tôi.
“Người đang nhảy trên đó… là bạn của cậu?”
“Không! Tất nhiên là không! Họ về trước rồi, tớ cũng muốn về.”
Xin lỗi Lý Tư Mộ.
Vì hạnh phúc trọn đời của chị em tốt của cậu.
Cậu phải chịu chút ủy khuất rồi.
Tề Triệt nhẹ giọng ồ một tiếng.
“Đúng lúc tớ cũng muốn về, đi cùng đi.”
Anh ấy nói lời tạm biệt với bạn bè.
Chúng tôi chậm rãi đi ra khỏi quán bar.
Lý Tư Mộ vẫn đang quẩy đến điên cuồng.
Tôi chỉ đành gửi tin nhắn nói rằng mình có việc nên về trước.
Tôi và Tề Triệt đi tàu điện ngầm.
Suốt đường đi tôi không dám nói một lời nào.
Chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn mũi giày.
Âm thầm thở ra: Cũng may hôm nay không ăn mặc quá lố.
Nếu không, để Tề Triệt nhìn thấy, hình tượng mà tôi xây dựng bấy lâu nay đã tan thành mây khói rồi.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, vẫn còn phải đi bộ một quãng đường dài mới đến được trường.
Tôi bước đi chậm rãi, nhìn chằm chằm vào con đường dưới chân mình.
Đột nhiên Tề Triệt nói: “Sau này đừng đi một mình đến địa phương như vậy, không an toàn.”
“ừa, tớ biết rồi.”
“Lúc về cũng vậy, phải đi chung với nhóm bạn.”
“Được……”
Đợi đã, tại sao những lời khuyên này nghe có vẻ ngọt ngào vậy?
Tôi nghiêng đầu nhìn Tề Triệt.
“Cậu đang quan tâm đến tớ sao?”
“Ừm.”
Trả lời quá tự nhiên.
Tôi choáng váng một lúc.
“Vậy cậu cũng thích tớ phải không?”
Lời vừa nói ra, tôi liền nhận ra mình có chút hấp tấp.
Suy cho cùng, tôi và Tề Triệt chỉ mới quen nhau chưa đầy hai tháng.
Câu hỏi tôi vừa hỏi không chỉ đột ngột.
Mà còn không phù hợp với hình ảnh của tôi.
Nhưng sau khi nghĩ lại.
Tôi thích Tề Triệt, ai có mắt đều có thể nhận ra.
Tề Triệt thông minh như vậy, nhất định anh ấy cũng biết.
Thế nên mới quan tâm đến tôi nhiều như vậy.
Còn không từ chối lời mời đi thư viện và thậm chí còn giúp tôi giải quyết vấn đề của mình.
Sau khi phân tích và tổng hợp, Tề Triệt cũng thích tôi.
Mắt tôi chợt sáng lên và nhìn chằm chằm vào Tề Triệt.
Tề Triệt chắc không ngờ tôi lại nói thẳng đến thế.
Ho khan hai tiếng.
Dù trời đã tối, đèn đường thì mờ nhạt.
Nhưng tôi vẫn thấy rõ vành tai của Tề Triệt đang đỏ lên.
Tôi càng nhìn thì tai anh ấy càng đỏ.
“Đi thôi.”
Tề Triệt đẩy khuôn mặt đang ngày càng gần của tôi ra.
Anh ấy bước về phía trước mà không nói một lời.
Anh ấy đang thẹn thùng à.
“Tề Triệt, cậu còn chưa trả lời tớ.”
“Cậu thật ồn ào.”
Tôi nhanh chóng tiến lên hai bước và nắm lấy tay Tề Triệt.
Cơ thể Tề Triệt chợt cứng đờ.
Tôi lấy hết can đảm: “Tề Triệt, tớ thích cậu, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Tề Triệt cụp mắt xuống, liếc nhìn tôi.
Không nói một lời, anh nắm lấy tay tôi và đi về phía trước.
Một lúc sau, tôi nghe thấy anh nhẹ nhàng nói “ừmm”.
10.
Tôi đã thành công hạ gục Tề Triệt.
Trở lại ký túc xá, tôi hào hứng gọi cho Lý Tư Mộ.
Lý Tư Mộ mắng tôi trọng sắc khinh bạn.
Không nghe, không nghe, tôi không muốn nghe.
Ting Ting.
Là tin nhắn của Tề Triệt.
“Ngày mai tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu. Cậu muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, cậu mua gì tớ cũng thích.”
“Được, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Tôi hào hứng mà lăn lộn trên giường .
Cắn chặt chăn cố gắng không cười thành tiếng.
Nhưng thân thể vẫn vui đến run rẩy.