Chuyện Tình Cảm Lạnh - Chương 1
1.
Tham gia huấn luyện quân sự trong thời tiết bốn mươi độ.
Tôi cứ vậy mà lăn ra té xỉu.
Khi ngã xuống đất, tôi nghe thấy nhiều tiếng hét lên kinh ngạc.
Sau đó bỗng có cảm giác cả người được bế lên.
Rồi anh ta bỗng sốc mạnh một cái.
Thánh thần ơi.
Cú sốc này trực tiếp xóa sạch chút ý thức còn sót lại của tôi.
Tôi choáng váng luôn.
Khi tỉnh dậy, tôi đang ở trong phòng y tế của trường.
Đứng cạnh tôi là cô giáo chủ nhiệm mới.
Cô có vẻ áy náy không ngờ cơ thể tôi lại yếu đến vậy.
Ngất xỉu trong ngày đầu tiên huấn luyện quân sự.
Sau đó cô nói rằng tôi không cần tham gia huấn luyện nữa.
Còn có chuyện tốt như vậy à?
Thật ra lúc đầu tôi muốn giải thích lí do tôi ngất xỉu là do đi quẩy cả đêm với lũ bạn.
Nhưng khi nghe nói không cần tham gia huấn luyện quân sự nữa.
Đôi mắt tôi liền sáng rực.
Nhưng dĩ nhiên là không được thể hiện sự hưng phấn này ra ngoài rồi.
Thế là tôi liền xoa cổ họng “yếu ớt” nói: “Không sao đâu cô, em có thể cố được.”
Nghe vậy cô giáo liền nhìn tôi với ánh mắt đầy đau lòng.
Cuối cùng, tôi chỉ cần điểm danh có mặt mỗi buổi huấn luyện sau đó được ngồi chơi trong cả quá trình.
Thế là ngày hôm sau, tôi ngồi dưới bóng râm nhìn những người khác đang tập luyện dưới cái nắng gay gắt, tay vặn nắp, miệng hút một ngụm trà sữa.
Chu choa, cảm giác mới tuyệt vời làm sao.
Có một bạn nữ cùng lớp đang ngồi nghỉ bên cạnh tôi. Cô ấy nhích lại gần sau đó thỏ thẻ hỏi tôi bí quyết để được thảnh thơi như vậy.
Nói ra thiệt thì mắc cỡ lắm.
Đang định nói đại câu gì đó.
Lúc này có một đội được nghỉ giải lao để uống nước.
Một nhóm người mặc đồng phục màu xanh lá cây hướng phía tôi chạy tới.
Tôi tia phát là thấy ngay một anh chàng đang đi phía cuối.
Dáng người nổi bật với chiều cao 1,85m, body cực cháy.
Có thể nhìn thấy vòng eo săn chắc của anh ấy qua lớp áo đồng phục.
Tôi chắc cú sau lớp áo kia là cơ bụng 8 múi cuốn hút.
Không biết có phải là do ánh mắt tôi quá rực lửa hay không.
Anh chàng đó đột nhiên ngước lên nhìn tôi.
Đuôi mày cuối mắt dưới chiếc mũ huấn luyện quân sự mang theo cảm giác lười biếng.
Ngay lúc đó, một âm thanh vang lên trong đầu tôi.
“Mũi tên của thần cupid chếc tịt bắn trúng tim tôi rồi”
2.
Tôi đắm chìm trong vẻ đẹp của anh ấy.
Vội vàng dò hỏi thông tin của chàng ta.
“Này, anh chàng đó đẹp trai quá. Cậu biết là ai không?”
“Tề Triệt đó, cậu không biết cậu ấy sao? Hôm qua cậu ấy chính là người ôm cậu lên phòng y tế đó, ôm kiểu công chúa đó nha!”
Bế công chúa?
Là cái tên sốc một phát làm tôi bất tỉnh nhân sự?
Umm, trông cũng ổn phết đấy.
Điều quan trọng là có thể bế tôi một cách dễ dàng như vậy.
Gu của tôi nha.
Vào lúc này, đôi mắt của tôi như sói xám đang nhìn con dê con của mình.
Thế là tôi bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Tề Triệt.
Còn cười dịu dàng đáp lại anh ấy.
Anh ấy sửng sốt, ngại ngùng quay người rời đi.
Huh? Một anh chàng ngây thơ sao?
Trở lại ký túc xá vào buổi tối.
Dựa vào thông tin thu thập được, cuối cùng tôi cũng tìm ra Tề Triệt là ai.
Anh ấy cũng là tân sinh viên giống như tôi.
Hôm qua, trong ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, anh ấy đã chiếm lĩnh các tiêu đề và trang bìa của trường với khuôn mặt điển trai không thể che giấu ngay cả khi mặc đồng phục huấn luyện quân sự, được mệnh danh là “nam thần”.
Bên dưới có người nổ tin tức rằng anh ấy chính là người đầu tiên nhận được thư thông báo tuyển sinh.
Tiếp theo là rất nhiều bức ảnh được chụp lén.
Trong ảnh, Tề Triệt trông đẹp trai không góc chết.
Nhẹ nhàng, khiêm tốn và lịch sự.
Nhớ lại cái liếc nhìn hôm nay với Tề Triệt .
Cái bộ dáng ngây thơ đó.
Nếu anh ấy cười, chắc sẽ giống như một bông hoa trắng nhỏ vô hại.
Càng nghĩ tôi càng thấy phấn khích.
Liếm màn hình đến nỗi quên trả lời tin nhắn WeChat.
Cho đến khi bị một loạt cuộc gọi của Lý Tư Mộ tấn công.
Sau lời ngụy biện và giải thích, Lý Tư Mộ liền dụ tôi “cưa đổ” Tề Triệt.
“Như vậy không tốt lắm đâu.”
“Cái này có gì không tốt, người chị em, đừng có ngại mà, lấy bản lĩnh của cậu bắt lấy loại trai thẳng ngây thơ này còn không quá đơn giản à.”
3.
Tôi chính là loại người không chịu được người khác nói kích.
Lý Tư Mộ và tôi là chị em chí cốt lớn lên cùng nhau.
Cô ấy hiểu rõ tính cách của tôi.
Với sự khuyến khích nhiệt tình của cô bạn.
Tôi đã hỏi xin Wechat của Tề Triệt với danh nghĩa để cảm ơn.
Tài khoản WeChat của Tề Triệt rất đơn giản.
Ngoài chia sẻ thông tin của trường thì không còn gì khác.
“Loại con ngoan học giỏi như vậy thường thích những cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn phải không?”
Lý Tư Mộ suy đoán.
Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý.
Vì vậy tôi đã nhanh chóng xóa những bức ảnh không phù hợp tiêu chí ở trong vòng bạn bè của mình.
Sau khi xóa xong tôi mới phát hiện là mình đã chơi bời điên cuồng đến cỡ nào sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
“Không sao đâu, hiện tại thay đổi cũng chưa muộn.”
Lý Tư Mộ an ủi tôi.
Tề Triệt nhanh chóng chấp thuận lời mời kết bạn của tôi.
Sau đó nhắn tin hỏi:
【Cậu là ai? 】
Tôi tự giới thiệu mình và nhấn mạnh năm chữ “Anh hùng cứu mỹ nhân”.
Bên kia: “……”
Cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi với Tề Triệt kết thúc trong im lặng.
Xem lại những tin nhắn mà mình đã gửi.
Lịch sự, ngại ngùng và cẩn thận.
Thế là tôi đăng ngay ảnh cuốn sách lên.
Tôi là một người rất yêu thích học tập đó.
4.
Tôi nỗ lực trở thành một người hiền lành, ngoan ngoãn, ham học hỏi.
Nhưng tôi không thể lúc nào cũng đăng lên vòng bạn bè.
Ai biết liệu Tề Triệt có xem vòng bạn bè của tôi hay không.
Trong lúc đang tự hỏi làm cách nào để tiến xa hơn.
Thì ngày hôm sau khi lấy đồ ăn tại căn tin trường, tôi bất ngờ gặp lại Tề Triệt.
Và anh ấy còn quên mang phiếu ăn!
Trời cũng đang giúp tôi.
“Dùng của tớ đi.”
Tôi mỉm cười đưa phiếu ăn tới.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú một lúc.
Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ nhận ra mình, không ngờ sau khi cầm lấy phiếu và nói lời cảm ơn.
Anh lại lấy điện thoại di động ra.
“Tớ sẽ chuyển tiền lại cho cậu.”
Haizzz.
Tôi mở mã QR WeChat.
sau khi quét xong thì anh ấy sửng sốt một lát.
“Đêm qua chúng ta đã kết bạn rồi, tớ là Khương Bạch.”
“Ồ, là cậu à.”
Cuộc trò chuyện kết thúc y như cách trên wechat.
Khi tôi quay lại ký túc xá thì phát hiện Tề Triệt đã gửi tiền chuyển khoản.
Nhưng tôi không nhận và hoàn lại tiền.
Vừa bấm gửi xong, Tề Triệt đã gửi một dấu chấm hỏi tới.
Hóa ra anh ấy đang online.
[Không cần phải trả tiền ăn trưa cho tớ đâu. 】
[Chỉ là số tiền nhỏ thôi mà.]
Một cuộc trò chuyện đơn giản chỉ với hai câu.
Bên kia không hồi đáp.
Tôi cau mày, có phải mình đã nói gì sai không?
Tôi ngay lập tức gửi một tin nhắn khác tới.
[Ngày mai cậu có thể mua cho tớ một chai nước , coi như trả lại. Cậu biết tớ ở đội nào rồi phải không? 】
Một lúc sau, bên kia trả lời: [Được]
Ngày hôm sau, tôi buộc tóc đuôi ngựa và trang điểm nhẹ nhàng.
Tôi cố gắng làm cho mọi người vừa nhìn thấy tôi là phải liên tưởng ngay đến “ánh trăng sáng” dịu dàng, hiền lành, ngoan ngoãn.
Nơi tôi chọn ngồi nghỉ ngơi lần này là đối diện với đội của Tề Triệt.
Tề Triệt cao lớn, đứng ở hàng cuối cùng bên trái.
Huấn luyện viên bảo quay phải.
Anh ấy quay sang và đối mặt trực tiếp với tôi.
Tề Triệt: “…”
Tôi:”……”
Tề Triệt rõ ràng đã nhìn thấy tôi.
Anh ấy nhướng mày và liếc nhìn tôi.
Tỏ vẻ có chút kinh ngạc.
Tôi mỉm cười và vẫy tay với anh ấy.
Anh chàng này không dám nhìn tôi.
Khi họ đang nghỉ ngơi tại chỗ, tôi thấy một nhóm người vây quanh Tề Triệt.
“Này, Tề Triệt, người đối diện là ai vậy? Cô nàng nhìn cậu từ sáng đến giờ.”
Hình như tôi chính là người ngồi đối diện?
Tề Triệt không nói gì, anh ấy đứng dậy và đi về phía tôi.
Anh chàng cao 1,8m này đang đứng trước mặt.
Trực tiếp chặn hết ánh sáng.
Tôi ngước lên nhìn.
Chỉ có thể nhìn thấy quai hàm mềm mại cùng khuôn mặt đẹp đẽ mơ hồ của anh ấy.
Thật là một đóa hoa cao lãnh, ôn hòa khiêm tốn.
Không ngờ Tề Triệt lại ngồi xổm xuống.
“Khương Bạch.”
“Ah?”
Anh ấy nhớ tên tôi.
“Tớ mua nước cho cậu.”
Anh đưa cho tôi chai nước.
“Tớ không mở được.”
“…”
Tính tình của Tề Triệt thật tốt.
Nghe vậy, anh ấy liền mở nắp sau đó đưa cho tôi.
Tôi mỉm cười nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Vài ngày tiếp theo.
Tôi lại xuất hiện trước mặt đội của Tề Triệt.
Hầu như mọi người trong đội của Tề Triệt đều biết tôi.
Khi họ nghỉ ngơi.
Tề Triệt luôn mang nước cho tôi.
Cuối cùng không nhịn được hỏi: “Sao cậu không trở lại đội của mình mà cứ ở đây thế?”
“Tớ không cần tập luyện, ở đây lại rất mát mẻ.”
Tôi ngất xỉu trong ngày đầu tiên huấn luyện quân sự.
Mấy đội bên cạnh đều biết tôi”Thân thể không tốt” Không cần huấn luyện .
Tề Triệt ngừng nói, tựa hồ có chút không nói nên lời.
“Này, Tề Triệt, tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé?”
Không biết xấu hổ ở lại đây vài ngày.
Ngoài việc quen với mọi người ở đây, tôi còn trở nên thân thiết hơn với Tề Triệt.
Tề Triệt còn chưa kịp trả lời.
Huấn luyện viên của đội họ đã hét lên.
“Này! Bạn học kia, nhanh trở về đội đi! Muốn yêu đương thì đi nơi khác!”
Những tiếng cười vang lên.
Dưới tình huống bất ngờ này.
Ngay cả tôi cũng choáng váng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Tề Triệt ho khan một tiếng.
Trong quá trình huấn luyện sau đó, chúng tôi ngại ngùng và không dám nhìn nhau.