Chung Linh - Chương 1
1.
Tôi và bạn thân không may gặp phải tai nạn rồi cùng nhau xuyên về cổ đại.
Cô ấy xuyên thành con gái ruột của tướng phủ, còn tôi thành con gái nuôi.
Trước khi chúng tôi xuyên không về đây, hai người con của tướng phủ đã đấu đá lẫn nhau, phụ thân quyết định đưa hai chúng tôi vào cung.
Tôi được phong hiệu là “An”, bạn thân được phong hiệu là “Tĩnh”.
Có vẻ như tiểu hoàng đế muốn chúng tôi thành thật và ngoan ngoãn ở trong cung.
Nhưng với sự có mặt của bạn thân, việc trở nên ngoan ngoãn là điều không thể.
Không có điện thoại di động, không thể lên mạng.
Trong hậu cung, chỉ có tôi và Phương Tri Hạ là hai phi tần.
Hoàng đế không muốn gặp mặt chúng tôi, ba tháng cũng không đến ghé thăm một lần.
Sau khi diễn đi diễn lại “Chân Hoàn Truyện” từ đầu đến cuối, Phương Tri Hạ xoa tay và đưa ra một ý tưởng táo bạo:
“Cậu nghĩ xem, chúng ta có nên tìm chút kích thích không?”
“Kích thích sao?”
Quen biết Phương Tri Hạ hơn mười năm, tôi biết ngay cô ấy vừa mở miệng là có ý định gì.
“Cái này không ổn lắm, lỡ đâu bị phát hiện thì sẽ bị chém đầu đấy.”
Dù nói vậy, mắt tôi vẫn dõi theo các thị vệ đang thay ca ngoài cửa.
Họ đều có vóc dáng cao ráo, vai rộng chân dài, trông rất ưa nhìn.
Trước khi xuyên đến đây, tôi chưa từng được thấy cảnh tượng ngon mắt đến vậy.
“Sợ cái gì chứ?”
Phương Tri Hạ không quan tâm, vừa nhét một miếng bánh ngọt vào miệng vừa mơ hồ nói:
“Dù sao tiểu hoàng đế cũng chẳng coi trọng chúng ta, hai ta tự tìm chút niềm vui cũng không được sao?”
Tôi không nhịn được nữa mà nói thêm:
“Hai chúng ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, mà hoàng đế còn thấy không vừa mắt, thì chắc chắn là có vấn đề.”
Phương Tri Hạ cười tít mắt:
“Hắn không được thì chúng ta đi tìm người khác thôi.”
Cô ấy chỉ vào một thị vệ tuấn tú đang đứng trên gác cao:
“Người này mình chọn trước.”
2.
Bạn thân tôi mà đã ra tay, thì không ai có thể thoát được.
Ban đầu, thị vệ đó còn kháng cự vài lần, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự quyến rũ của Phương Tri Hạ.
Phương Tri Hạ ngày càng vui vẻ, khi tới tìm tôi tán gẫu, mặt cô ấy còn đỏ ửng, xoa thắt lưng đau nhức:
“Sức lực của người tập luyện mỗi ngày đúng là không tầm thường.”
Cô ấy gợi ý cho tôi:
“Cậu có để ý đến ai không? Nếu không, mình có thể nhờ A Tiêu nhà mình giới thiệu vài người cho cậu.”
“Ui, đã gọi là A Tiêu rồi sao?”
“Thực ra mình không muốn giấu diếm, gần đây mình đang chú ý đến một tiểu thái giám.”
“Bất kể là tướng mạo hay tính cách, hắn đều là gu của mình.”
Với vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ, chỉ cần chạm nhẹ là đã thấy mặt hắn đỏ bừng, rồi ngượng ngùng lùi lại.
“Quý phi nương nương, cái này không hợp phép tắc.”
“Phép tắc? Phép tắc là gì?”
Tôi chỉ biết mình bị mắc kẹt ở đó và hoàn toàn mất lý trí.
Ngày nhớ đêm mong đều là tiểu thái giám này, tôi còn điên cuồng đến mức trao đổi y phục với cung nữ để lén lút đi tìm hắn vào ban đêm.
“Thái giám à?”
Phương Tri Hạ nâng má, nhìn có vẻ hơi khó xử:
“Vậy cậu tìm hai người đi, một người làm bạn đời tinh thần, một người khác…”
“Dừng! Dừng! Dừng! Mình chính là người theo chủ nghĩa chân tình.”
“Cảm giác mới mẻ đang tràn ngập trong lòng mình, chỉ có tiểu thái giám, không còn chỗ cho người khác.”
“Thêm nữa, tối qua mình đã hứa với hắn hôm nay sẽ mang bánh ngọt mình tự làm đến cho hắn, mình phải đi đây.”
3.
Thực ra tôi không biết làm bánh.
Sau ba lần nướng bánh thất bại, tôi đành phải từ bỏ và mang bánh ngọt từ ngự thiên phòng đến cho tiểu thái giám.
Dù sao hắn chưa từng ăn món này, nói là tôi tự làm cũng sẽ không bị phát hiện.
Dưới ánh trăng, tôi và tiểu thái giám ngồi trên bậc thềm trong ngự hoa viên.
Người ta thường nói, dưới ánh trăng, vẻ đẹp của mỹ nhân càng thêm quyến rũ.
Tiểu thái giám vốn đã rất nổi bật, giờ đây dưới ánh sáng mờ ảo càng thêm phần thu hút, khiến lòng tôi cảm thấy xao xuyến.
Tôi vô thức tiến lại gần hắn một chút, hỏi:
“Ngươi thấy mùi vị thế nào?”
Tiểu thái giám dừng tay lại, đáp:
“Mùi vị không tệ, chỉ là có cảm giác quen thuộc.”
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng như đang mỉm cười:
“Đây thật sự là do Quý phi nương nương tự tay làm sao?”
“Chẳng lẽ ta lại nói điêu ngươi sao? Nếu ngươi thích, ta có thể mang đến cho ngươi mỗi ngày.”
Tiểu thái giám trắng nõn, trên người còn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng.
“Vậy lời quý phi nương nương nói rằng để mắt tới nô tài, cũng là thật sao?”
Liệu những nỗ lực của tôi trong mấy ngày qua đã khiến tiểu thái giám phải lòng tôi?
Tôi cố kìm nén sự kích động, nặn ra một giọt nước mắt:
“Lời này ta không dám nói với người khác. Ngươi có biết vì sao từ khi lên ngôi, bệ hạ chưa một lần ghé thăm hậu cung không?”
“Vì bệ hạ bị bệnh, không thể làm gì được!”
Vẻ mặt tiểu thái giám cứng đờ trong giây lát, hắn cúi đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi khẽ nói:
“À?”
Tôi nắm lấy tay áo của tiểu thái giám, lau nước mắt:
“Ta đã trở thành phi tần của bệ hạ, cả đời phải ở trong hậu cung. Chẳng lẽ ngay cả việc tìm một người để trò chuyện và an ủi cũng không thể sao?”
Tiểu thái giám thở dài, vươn tay ôm lấy bả vai tôi:
“Nhưng nương nương, nô tài chỉ là thái giám.”
“Thái giám thì sao?”
Tôi liều lĩnh, ngẩng đầu hôn lên khóe mắt hắn:
“Lòng ta đã có ngươi, như vậy là đủ rồi.”
Phương Tri Hạ đã thành công chinh phục thị vệ, còn tôi thì đã làm cho tiểu thái giám nhút nhát phải lòng mình.
Cuộc sống ngày càng thoải mái hơn.
Lúc này, Phương Tri Hạ đề nghị tổ chức một buổi tụ tập.
Tôi nắm tay tiểu thái giám đi đến dự tiệc, thì thấy Phương Tri Hạ vẫy tay gọi tôi:
“Nhanh lên, đồ ăn sắp nguội rồi!”
Tôi kéo tay tiểu thái giám muốn đi về phía trước, không ngờ hắn đứng im một chỗ, không chịu nhúc nhích.
Còn thị vệ đối diện, khi thấy tiểu thái giám, cả hai người đều ngẩn ra, không biết phải nói gì.
Tôi cho rằng đây là lần đầu họ gặp nhau, nên không quá để tâm.
“Đừng ngại” tôi kéo tiểu thái giám ngồi xuống ghế, “Từ giờ mọi người đều là người một nhà cả.”
Phương Tri Hạ tiếp lời:
“Đến đây, cùng uống một chén nào!”
Sau ba chén rượu, tôi và Phương Tri Hạ tửu lượng kém, uống đến mức mắt mơ màng.
Tiểu thái giám mặt đỏ bừng, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, hỏi:
“Rượu này… các người có bỏ thêm thứ gì vào không?”
Tôi và Phương Tri Hạ đồng thanh ngẩng đầu:
“Chỉ là một chút thuốc bổ thôi.”
Trong khi tôi vẫn ôm chặt cổ tiểu thái giám, giả vờ vô tội, tôi ghé sát vào hắn và hỏi:
“Để tôi đếm, một, hai, ba… sao trên mặt anh lại có ba con mắt?”
Tiểu thái giám không chịu nổi nữa, lập tức cúi người xuống bế tôi lên.
Tôi vòng tay quanh cổ hắn.
Bên kia, thị vệ cũng ôm Phương Tri Hạ vào lòng.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi một người đi về hướng đông, một người về hướng tây, phối hợp ăn ý hướng tới các Thiên Điện khác nhau.
Hắn đặt tôi lên giường, rót cho tôi một ly nước lạnh, nhưng tôi cứng đầu không chịu uống.
Sau vài lần thử, tiểu thái giám cũng chịu thua, nhẹ nhàng gọi tên tôi:
“A Linh, nàng muốn ta làm thế nào?”
Tôi nhắm mắt, không biết lấy sức từ đâu, đè hắn lên giường rồi hôn hắn.
Ngay lập tức, mọi căng thẳng tan biến, ánh mắt tiểu thái giám tối lại, hắn chiếm lấy ưu thế và nằm đè lên tôi.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Một giọng nữ chói tai vang lên:
“Còn không mau phá cửa! Ai gia muốn nhìn xem ai trong hậu cung này dám gây loạn!”
4.
Tiếng bước chân hướng về Thiên Điện phía tây.
Tôi dần tỉnh táo lại, đẩy tiểu thái giám đang ở gần ra, khàn giọng hỏi:
“Là ai tới vậy?”
Ánh mắt tiểu thái giám tối sầm lại, hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào cổ tôi:
“Mặc kệ bọn họ đi.”
Thanh âm này khiến cả người tôi trở nên mềm nhũn, ý thức mơ hồ, hoàn toàn chìm đắm trong nó.
Từ Thiên Điện phía Tây vọng đến tiếng hô hoán, có vẻ như có người va phải giá đèn, khiến cả tiếng bước chân cũng trở nên hỗn loạn.
“Tiêu, Tiêu tướng quân?”
Đầu óc mơ hồ của tôi còn chưa kịp hiểu xem “Tiêu tướng quân” là ai, thì ngay sau đó, cửa điện đã bị đẩy ra.
Một đám người hỗn loạn xông vào.
Mắt tôi bị kích thích đến mức mờ đi, chỉ nhìn thấy một cách mơ hồ.
“Bệ hạ, bệ hạ?”
Thái hậu tóc hoa râm đi đầu, ánh mắt bà mở to, cầm khăn tay che miệng lại.
Tôi mờ mịt nhìn theo tầm mắt của bà ấy, thấy tiểu thái giám đang ở trên người của tôi.
Ý thức trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Tiểu thái giám dường như nhận thấy sự bất động của tôi, hắn nâng cằm tôi lên, một nửa gương mặt được bao phủ trong ánh nến, nửa còn lại bị bóng tối che khuất.
Hắn nói: “Sao nàng không tiếp tục vậy, quý phi nương nương?”
Tôi hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Thái hậu và thuộc hạ khéo léo rời khỏi điện, còn đóng cửa lại cho chúng tôi.
“Ngươi… không phải tiểu thái giám sao?”
Tiểu thái giám cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Hắn nắm tay tôi, từ từ trượt xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi:
“A Linh, nàng nghĩ ta là ai, thì ta chính là như vậy.”
Cảm giác say rượu lại dâng lên, tôi cảm thấy như mình đang chìm nổi, ngất đi rồi tỉnh lại nhiều lần.
Bên tai vẫn có tiếng gọi nhẹ nhàng: “A Linh.”
Giấc ngủ này kéo dài đến khi mặt trời đã lên cao vào sáng hôm sau.
Ngoài việc cảm thấy thắt lưng hơi mỏi, tôi không thấy khó chịu ở nơi nào khác.
Bên giường có một bộ quần áo mới được xếp gọn gàng và trên bàn là bữa sáng đầy đủ.
Phương Tri Hạ ngáp một cái rồi đẩy cửa bước vào.