Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 7
Ta đưa mắt nhìn bốn phía với cách bài trí xa lạ, được rồi, ta đã ở lãnh cung.
Nhưng ngực còn đau khiến ta không thể nhúc nhích, ta rơi nước mắt hỏi Quý phi có thể để cho ta trở về Tân Chỉ cung dưỡng thương tốt lại rồi mới đến hay không.
Lông mày liễu của Quý phi dựng thẳng: “Không tuân thủ luật pháp, vua cũng có thể trị, ngươi dựa vào đâu mà đòi có ngoại lệ?”
Ta lại lã chã rơi nước mắt hỏi Quý phi, Khâu Ninh Nhi không sao chứ?
Quý phi xoay người rời đi, còn nhắc tới: “Ông trời của ta ơi, ta chỉ là tới tuyên đọc thánh chỉ, tại sao phải nói nhảm với ngươi nhiều như vậy?”
“Nương nương –” Ta chịu đựng cơn đau ở ngực, liều mạng gọi Quý phi lại.
“Có thể đừng để Lạc vương biết ta ở trong cung bị khi dễ hay không?”
Bước chân Quý phi dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi.
Ngực thật sự đau dữ dội, ta không thể động đậy, cả nửa ngày cũng không có ai phản ứng, kêu cũng không có ai đáp, trong lòng ta bồn chồn, trong đầu đều là cung nữ tóc trắng trong kịch bản, nửa đêm có tiếng hát, một đôi giày thêu từ đâu xuất hiện, ngoài cửa sổ có khuôn mặt…
Khi nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn, bên ngoài xuất hiện một tiếng bước chân tới gần phía ta, tiếp theo vang lên giọng nói của một nữ nhân: “Tiêu Mỹ nhân……”
“Aaaaa!” Ta hét lên.
Rất nhanh đã bị người tới che miệng, trước mắt là một nữ tử mặc cung trang xõa tóc, trông rất quen.
“Tề Chiêu Dung?”
Tề Chiêu Dung ngồi xuống bên giường ta, trong tay bưng một chén thuốc Đông y, ôn nhu nói: “Thái y nói ngươi g//ãy hai cái xương sườn, nào, uống thuốc vào sẽ không đau nữa.”
Ta được đút nửa chén thuốc, Tề Chiêu Dung an ủi ta nói: “Ngươi đừng sợ, lúc ta vừa tới cũng sợ, sau lại phát hiện nơi này một chút cũng không dọa người như trong thoại bản nói.”
Lại nhìn ta cười nói: “Còn phải cám ơn ngươi, lúc trước nhờ có ngươi chiếu cố ta, ta biết ngươi là người tốt bụng.”
Lúc trước Tề Chiêu Dung bởi vì nói câu: “Nghe nói trong Lạc vương phủ trồng rất nhiều mẫu đơn”, đã bị đ//ánh g//ãy chân và ném vào đây, đáng tiếc nàng từng là người có tài múa kinh diễm nhất hậu cung.
Bởi vì việc này có liên quan đến ta và Lạc vương, ta vô cùng áy náy với Chiêu Dung, bởi vậy lúc ấy dùng không ít bạc để thị vệ và ma ma trong lãnh cung giúp ta chăm sóc nàng.
Tề Chiêu Dung hình như cũng không biết quan hệ giữa ta và Lạc vương, chỉ coi ta là người thiện tâm, vẫn tận tâm tận lực chăm sóc ta.
Trong lãnh cung cơm nước dược liệu đều do bên ngoài đưa tới, nhưng không có cung nhân có thể sai khiến, cái gì cũng phải tự mình làm.
Thời tiết còn nóng, ta nằm dưỡng thương không thể nhúc nhích, Tề Chiêu Dung sợ ta nổi rôm sảy, còn khập khiễng mang nước sạch đến lau người cho ta.
Ta mỗi ngày nhìn bóng dáng khập khiễng bận rộn của nàng, nội tâm vô cùng tự trách và áy náy.
Nằm nửa tháng cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại, Tề Chiêu Dung đỡ ta đi dạo một vòng ở lãnh cung, toàn bộ quá trình ta đều hỏi Tề Chiêu Dung để xác nhận nơi này thật sự là lãnh cung sao?
Không thể trách ta quê mùa, nơi này bố trí tuy rằng đơn giản, nhưng tất cả đồ vật đều đầy đủ. Tề Chiêu Dung nói còn có người định kỳ đến kiểm tra, nếu có đồ hư không thể dùng, sẽ lập tức đổi. Mức độ thoải mái có thể so với khách điếm ở dân gian lúc ta cùng ngoại tổ mẫu đi du ngoạn Giang Nam.
Trong sân Tề Chiêu Dung trồng đầy các loại hoa, nàng thật sự thích hoa, lúc nói ra câu gây họa kia, cũng là bởi vì nàng thật sự tò mò về vườn hoa mẫu đơn của Lạc vương phủ.
Khi chúng ta ngồi dưới hoa tường vi nàng trồng uống trà, Tề Chiêu Dung nói, nàng vừa tới cũng không thể tin được lãnh cung là như này, vẫn là nghe lão ma ma chăm sóc nàng lúc ấy nói, mẹ đẻ Hoàng đế chính là ở trong lãnh cung bị bệnh đ//iên rồi qua đời, bởi vậy Hoàng đế rất đồng tình với những nữ nhân trong lãnh cung, vừa lên ngôi liền giải tán mọi người lãnh cung về nhà mẹ ân dưỡng, còn sửa chữa lãnh cung một lần nữa, chỉ định chuyên gia trông coi.
Tề Chiêu Dung là tân triều vị thứ nhất đi vào lãnh cung phi tần, nàng cảm thấy nơi này cũng chỉ là không có tự do, bình thường hơi vất vả một chút, nhưng có thể cơm áo không lo, nhàn rỗi còn có thể trồng hoa, nàng đã rất thỏa mãn.
Tề Chiêu Dung còn nói Hoàng đế cũng là người tốt bụng, nếu không cũng sẽ không ngầm đồng ý ta nhờ người đến chăm sóc nàng.
Ta không khỏi châm chọc, Hoàng đế đ//ánh g//ãy một chân của ngươi, ngươi còn nói hắn là người tốt bụng.
Tề Chiêu Dung nói: “Ngươi không biết, Hoàng đế kỳ thật cũng không hỏi đến chuyện hậu cung, đều là Thái hậu và Quý phi làm chủ, Châu phi thỉnh thoảng có thể nói được hai câu. Ta cũng không biết vì sao trong cung lại đột nhiên không thể nhắc tới Lạc vương, nhưng mà ta cũng không thèm để ý tới cái chân này của mình, đều nói trong hậu cung ta nhảy đẹp nhất, nhưng ta có nhảy giỏi hơn nữa, Hoàng đế cũng chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái. Lúc hắn nhìn ta, luôn lơ đãng cau mày, ta biết trong lòng hắn vẫn còn phiền não với những đại sự thiên hạ kia. Ta thường cảm thấy ta đối với hắn mà nói, hoàn toàn là một loại gánh nặng, hắn định kỳ đến trong cung ta, chỉ vì để ta không khổ sở. Ánh mắt của hắn chỉ nhìn thiên hạ, trái tim của hắn không ở hậu cung.”
Ta nâng cằm nghe Tề Chiêu Dung nói xong, hồi tưởng lại những đêm ở chung với Hoàng đế, hắn đọc sách của hắn, ta thêu hoa của ta, quả thật chỉ xuất phát từ ý thức trách nhiệm của một nhân vật, tựa như hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Nhưng nữ tử trong cung ai nấy đều như hoa như ngọc, Quý phi đoan trang hào phóng, Châu phi ôn nhu dễ gần, Hòa phi thông minh xinh đẹp, Khâu Ninh Nhi ngây thơ đáng yêu, Tề Chiêu dung thanh lệ động lòng người, Lý Sung Viện thanh nhã như cúc, Uyển Tiệp dư rực rỡ như hoa đào, Hầu Mỹ nhân thiên kiều bách mị, Chu Bảo Lâm tiểu gia bích ngọc…… Ta hận không thể mỗi người đều yêu, Hoàng đế vậy mà cả một người cũng không coi trọng?
Ta không khỏi hiện lên một ý niệm trong đầu: “Hoàng đế… có phải thích nam nhân không?”
Tề Chiêu Dung gật gật đầu: “Có thể lắm.”
Sau đó chúng ta tiến hành tranh luận kịch liệt về việc Hoàng đế thích Lạc vương hơn hay là thích đại ca của ta hơn.
Lúc này ta cũng rất muốn gặp Hòa phi, nàng nhất định có thể mặt mày hớn hở bày ra sự thật, giảng đạo lý, sau đó đánh bại tất cả chúng ta.
Mấy ngày nay Châu phi cùng Hòa phi đều nhờ người đưa đồ tới, Khâu Ninh Nhi cũng tới cửa khóc vài lần, nhưng không thể gặp mặt ta một lần, làm cho ta không nghĩ tới chính là Hán Phong công chúa vậy mà cũng nhờ người đưa cho ta chút thuốc cùng quần áo.
Hán Phong là tiểu công chúa của tiên đế, gia thế mẹ đẻ không cao, cũng không được tiên đế sủng ái, ở trong cung ngoại trừ phụng dưỡng Thái hậu, thì không thường qua lại với người khác.
Ta cũng là lúc mới vào cung nghe Châu phi trong lúc vô tình nhắc tới sinh nhật Hán Phong công chúa sắp tới, liền tặng cho nàng một bộ quạt tròn mỹ nhân ta thêu trước khi vào cung cùng một chút đồ chơi nhỏ mang về từ Giang Nam, không nghĩ tới nàng lại nhớ kỹ chút giao tình này, hiện tại nguyện ý đưa than sưởi ấm cho ta trong ngày tuyết rơi.
Ta chưa từng tuyệt vọng, ta biết có một ngày ta sẽ ra ngoài, cha ta ở tiền triều càng ngày càng đắc lực, cữu mẫu cũng nhất định sẽ tìm Thái hậu biện hộ.
Thế nhưng qua ba tháng cũng không có một chút tin tức.
Ta có chút sợ hãi, ta sợ đợi đến khi Khâu Ninh Nhi sinh con, ta không thể ở bên cạnh nàng, Hòa phi nói sinh con sẽ đau chet người. Ta ge//ãy hai cái x//ương sườn đã đau đến khóc cha gọi mẹ mấy ngày, không biết Khâu Ninh Nhi sẽ phải chịu bao nhiêu tội nữa.
Nhất định phải có hành động.
Ta xin vải vóc từ chỗ Châu phi, chủ động may cho Hoàng đế một bộ tẩm y mới, nhờ người đưa cho hắn.
Phải biết rằng Hoàng đế từ khi nhận hai bộ tẩm y của ta, thì không chịu mặc tẩm y người khác làm, nghĩ đến tay nghề của ta quả thật không tệ, rất được thánh tâm.
Chỉ mong Hoàng đế có thể nhớ đến tình bạn cùng phòng ba tháng của chúng ta, mà rộng lượng một chút. Nhưng không đợi được Hoàng đế đáp lại, Tề Chiêu Dung đã ngã xuống trước, cứ sốt cao mãi không hạ.
Ta sợ hãi, lúc nào cũng là Tề Chiêu Dung chăm sóc ta, ta chỉ có thể đập cửa cung gọi thị vệ giúp ta đi gọi Châu phi.
Cuối cùng thái y cũng đến, nhưng uống bao nhiêu chén thuốc cũng không thấy khá hơn, mấy ngày sau người đã sốt đến mơ hồ. Ta tận hết khả năng chăm sóc nàng, bách hoa đồ ta đáp ứng với nàng còn chưa thêu xong, ta sợ nàng giống như đại biểu tỷ cũng muốn rời khỏi ta.
Sau khi sốt bốn ngày, trên mặt và trên người Tề Chiêu Dung lục tục xuất hiện mẩn đỏ, thái y nhìn xong liền nói: “Không ổn, là đậu mùa.”
Thái y nói, đại khái là bệnh đậu mùa trong đất bị Tề Chiêu Dung trồng hoa đào lên. Bệnh đậu mùa có tính lây nhiễm rất mạnh, nhưng nơi này là lãnh cung, không có gì tốt để cách ly.
Châu phi lập tức mang theo thánh chỉ tới đón ta ra ngoài, nhưng ta làm sao có thể bỏ lại Tề Chiêu Dung được. Tề Chiêu Dung bởi vì ta mới bị đ//ánh g//ãy một chân rồi ném vào lãnh cung.
Tề Chiêu Dung mỗi ngày khập khiễng mang nước sạch đến lau người cho ta.
Mặc dù bên ngoài đã phái cung nhân đã khỏi bệnh đậu mùa đến chăm sóc Tề Chiêu Dung, nhưng ta vẫn cố chấp muốn trông coi nàng, ta sợ lúc nàng tỉnh lại tìm không thấy ta.
Hòa phi ở ngoài cửa khuyên nhủ vài lần, Khâu Ninh Nhi sắp lâm bồn, bởi vậy việc này vẫn luôn gạt nàng ấy. Quý phi có lần tức giận, phái cung nhân tới mạnh mẽ kéo ta ra ngoài. Nhưng chỉ cần ta liều m//ạng muốn ở lại, không ai có thể làm gì được.
Cuối cùng Hoàng đế cũng tới, đứng ngoài cửa hỏi ta: “Tiêu Hựu Nhiên, nếu nàng chet ta phải làm sao bây giờ?”
Chet thì chet, ta và Lạc vương cũng sẽ không oán hận ngài.