Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 6
Hòa phi ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với tỷ!
Chẳng mấy chốc Quách Tu Nghi đã sinh, là một tiểu công chúa. Đây là đứa con thứ ba của Hoàng đế, Quách Tu Nghi rất đắc ý, có người nịnh nọt nói Hoàng đế rất nhanh thôi sẽ tấn phong cho nàng, dù sao Tứ phi vẫn còn thiếu một vị.
Nhưng Quách Tu Nghi vừa ra tháng, nhị công chúa đã bị Quý phi ôm đi, nói Quách Tu Nghi đức hạnh không xứng làm mẹ, nên vì tiền đồ của công chúa mà suy nghĩ, Thái hậu làm chủ giao nhị công chúa cho Quý phi, còn hạ vị phận của Quách Tu Nghi xuống thành Tài nhân, phạt đến hoàng tự cầu phúc cho đất nước.
Trong mắt Quý phi luôn luôn không chứa được dù chỉ một hạt cát, nhịn Quách thị đã lâu rồi, ngày nhị công chúa sinh ra nàng đã muốn ôm đi, là Châu phi cầu tình suốt nửa ngày, Quý phi mới bằng lòng nhịn đến khi Quách thị ra tháng.
Ta cảm thấy Quách thị đáng thương, Châu phi lại nói Quý phi tự có đạo lý của nàng, Hòa phi là con gái tướng quốc mà khi mang thai cũng rất ngoan ngoãn, nếu về sau phi tần hậu cung mang thai lại noi theo Quách thị gây chuyện, vậy bầu không khí trong cung này sẽ loạn hết.
Bên này kết cục của Quách thị còn chưa cảm khái xong, bên kia Khâu Ninh Nhi được chẩn đoán đã có thai hai tháng, tính ra là lần đầu tiên thị tẩm đã mang thai. Thái hậu rất vui mừng, tấn phong cho nàng thành Mỹ nhân. Khâu Ninh Nhi cũng rất vui mừng, Hòa phi nói nàng ngốc, chuyện sinh con này có thể làm người ta đau chet.
Người trong cung đều rất coi trọng đứa con này, có người nói Khâu Ninh Nhi xuất thân tốt, nếu sinh con trai, có lẽ có thể trực tiếp thăng lên phi vị.
Lần này đến lượt ta cầm tay Khâu Ninh Nhi: “Có phú quý, chớ quên nhau.”
Không lâu sau đại bá mẫu đột nhiên tiến cung thỉnh an Thái hậu, sau đó thuận đường đến Tân Chỉ cung thăm ta, ta thụ sủng nhược kinh.
Đại bá mẫu là một người thành thật, cũng không giả thân cận với ta, vừa vào đã ăn ngay nói thật, là Hoàng đế nói với đại ca ta rằng ta nhớ nhà, bảo người nhà đến thăm ta.
Đại ca là bạn học của Hoàng đế, cũng có giao tình với Hoàng đế.
Mẹ ta không có cáo mệnh, cho nên đại bá mẫu tới. Đại bá mẫu nói ta không nên gấp gáp, cha ta đã vào Hộ bộ, cha rất quen thuộc với giá trị thị trường, lại tính toán tốt, mấy phương án cải cách tài chính ông ấy mới nghĩ ra đều rất có hiệu quả, kiếm cáo mệnh cho mẹ ta là chuyện sớm muộn.
Ta sợ ngây người, cha ta vậy mà có thể đại tài thành đạt muộn.
Đại bá mẫu còn nói Hoàng đế có ý chỉ hôn cho đại ca, hình như đã chọn trúng Hoa An quận chúa nhà trưởng công chúa.
Dừng lại đi, hôn quân!
Tiễn đại bá mẫu đi, ta lập tức ra cửa đi tìm Hoàng đế, cũng không thể lại để tên hôn quân này chia cách uyên ương nữa, nhanh lên nhanh lên, nếu không kim khẩu mà truyền ra sẽ không còn cách nào vãn hồi nữa.
Đây là ta lần đầu tiên đến Dưỡng Cư điện, Hoàng đế thấy ta đến cũng hơi có vẻ kinh ngạc, ta vội vàng hành lễ, thở hồng hộc nói: “Bệ hạ, Hoa An quận chúa đã nhìn trúng nhị ca của thần thiếp rồi!”
Hoàng đế nhíu mày một chút, nói một câu: “Đã biết.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa nói “Bệ hạ thánh minh” vừa muốn cáo lui, lại nghe cung nhân đến báo: “Lạc vương tới rồi.”
Ta như bị sét đ//ánh, lập tức ngây dại, kinh ngạc nhìn về phía Hoàng đế, không biết nên làm cái gì. Hoàng đế mở miệng nói: “Để Lạc vương đi gặp Thái hậu trước.”
Cung nhân lên tiếng trả lời, ta kìm lòng không đặng đuổi theo hai bước về phía cửa, lại đứng tại chỗ, ngồi xổm xuống che mặt rơi lệ. Một lúc sau, Hoàng đế đi tới bên cạnh ta ngồi xổm xuống: “Trẫm đưa nàng hồi cung.”
…..
Ta gần như lấy cái chet ra ép buộc, mới moi được miệng Hòa phi, Lạc vương rời kinh du ngoạn thắng cảnh hơn hai tháng, sau khi trở về thì tiến vào đại doanh Đông Giao, hiện tại đang cùng cữu cữu ta luyện binh.
Nói xong Hòa phi khuyên ta: “Chuyện này Hoàng đế làm quả thật không ổn thỏa, nhưng muội nghĩ lại xem, bá phụ cữu cữu, mấy vị ca ca, bây giờ còn có cha muội, người này đến người khác bây giờ đều có tiền đồ, nhưng Tiêu gia của muội cộng thêm nhà ngoại của muội tổng cộng chỉ còn lại một mình muội là con gái, Hoàng đế cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cho muội vào cung để lôi kéo hai bên nội ngoại của muội. Lại nói Hoàng đế đối xử với muội cũng không tệ, không hề bức bách muội không phải sao? Ta nói chuyện muội tiếp nhận ngài ấy, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Chờ một chút, sao tỷ biết ta không có tiếp nhận Hoàng đế?”
“Ta là người từng trải, con cũng đã hai tuổi rồi, sao có thể không nhìn ra tâm tư thiếu nữ của muội được?”
Ta vỗ bàn: “Vậy sao tỷ còn truyền chuyện của ta và Hoàng đế ra khéo như vậy?”
Hòa phi bắt đầu chạy trốn: “Tiêu Hựu Nhiên, muội mau bỏ trâm xuống, tỷ đây cũng là vì tốt cho muội thôi!”
Hoàng đế vốn không thích đến hậu cung, Thái hậu luôn nhắc tới chuyện này, Hoàng đế đại khái là nghe phát chán, cho nên hiện tại tần suất đến hậu cung so với trước cao gấp đôi, nhưng có hơn phân nửa thời gian đều là ở trong cung ta.
Ta thì không sao cả, Hoàng đế đến đơn giản chỉ là hắn đọc sách, ta thêu hoa, hắn ngủ giường, ta ngủ ghế. Dù sao bây giờ cũng đã đổi sang ghế mềm cỡ lớn, ngủ cũng rất thoải mái.
Lần đầu tiên ta còn cố ý đứng lên thu dọn chăn trước, dù sao tất cả mọi người cũng đều cho rằng chúng ta là trên giường đổi đến trên ghế, trên ghế lại đổi về giường, ta cũng lười dậy sớm thu dọn.
Nhưng Châu phi rất cao hứng, bởi vì như vậy Hoàng đế có thể thường xuyên dùng bữa sáng cùng nàng và Đại hoàng tử.
Có một buổi tối ta sắp ngủ rồi, trong bóng tối Hoàng đế đột nhiên hỏi ta: “Nàng ngủ trên ghế mềm bao lâu rồi?”
Ta suy nghĩ một chút: “Không nhiều lắm, chắc khoảng ba tháng.”
Hoàng đế nói: “Vất vả rồi, sáng mai tấn làm Chiêu Nghi đi.”
“Tạ, tạ chủ long ân?”
…
Ta đây phong quang vô hạn chỉ làm Minh Chiêu Nghi được bảy ngày.
Không biết có phải là nữ nhân trong hậu cung vừa mang thai đã muốn làm yêu hay không, Khâu Ninh Nhi lại nói với ta muốn đi trên đường bách quan thượng triều sớm để nhìn lén cha nàng Bình Viễn bá, nàng nói mình đã có kế hoạch, nói giữa hậu cung và Càn Khôn điện có bức tường thấp, chỉ cần ta giúp nàng một lần thì nhất định có thể nhìn thấy cha nàng.
Ta nhìn chằm chằm vào bụng bầu hơn năm tháng của Khâu Ninh Nhi, cảnh cáo nàng ấy không nên làm xằng bậy.
Khâu Ninh Nhi lại kéo ta khóc lóc, nói người khác không hiểu nàng ấy, ngay cả ta cũng không hiểu nàng ấy sao?
Được rồi, ta hiểu rồi. Vốn hậu phi mang thai người nhà có thể vào cung thăm, nhưng Khâu Ninh Nhi từ nhỏ không có mẹ ruột, chỉ cùng Bình Viễn bá nương tựa lẫn nhau, Bình Viễn bá là nam nhân nên không được vào hậu cung.
Mấy ngày trước mẹ ta được phong cáo mệnh lần đầu tiên vào cung thăm ta, khiến cho Khâu Ninh Nhi hâm mộ muốn chet, ôm đầu khóc rống với mẹ ta.
À, quên nói mẹ ta cũng có một chút cảm xúc như vậy.
Cho nên Khâu Ninh Nhi hạ quyết tâm cho dù như thế nào cũng phải đi nhìn lén Bình Viễn bá một cái, mặc kệ ta có giúp nàng hay không.
Sau đó ta đã đưa ra một quyết định ngu xuẩn, đại khái là sau khi tiến cung vẫn thuận buồm xuôi gió, sống quá an nhàn, làm cho ta choáng váng.
Sáng sớm hôm sau, Khâu Ninh Nhi làm bộ hẹn ta đi dạo, trước khi ra cửa Châu phi còn cao hứng dặn dò chúng ta đi lại nhiều một chút rất tốt với nữ tử mang thai.
Đợi đến khi đi tới dưới một bức tường cung điện, Khâu Ninh Nhi cho ta một ánh mắt, ta ngầm hiểu ý, lập tức trượng nghĩa ngồi xổm xuống để Khâu Ninh Nhi giẫm lên bả vai ta nâng nàng ấy lên.
Chúng ta phối hợp nước chảy mây trôi, tương đối thuần thục, bởi vì chúng ta từ nhỏ đã thường làm như vậy. Không thể không khen một câu Khâu Ninh Nhi mang thai nhưng thân thủ vẫn giống như xưa.
Cung nhân đi theo nhất thời không rõ tình huống trước mắt, đều ngây ngốc tại chỗ.
Nhưng Khâu Ninh Nhi mang thai hơn năm tháng so với trước kia nặng hơn nhiều, ta không khỏi cảm thấy hơi quá sức, cắn răng hỏi nàng có nhìn thấy Bình Viễn bá không.
Khâu Ninh Nhi nói không có, nhưng nhìn thấy cha ta, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cha ta mặc triều phục.
Ta đang tưởng tượng bộ dáng cha ta mặc triều phục, đột nhiên nghe được một tiếng gầm như sấm sét giữa trời quang: “Minh Chiêu nghi, Khâu Mỹ nhân, các ngươi xuống đây cho ta!”
Má ơi Quý phi đến rồi.
Khâu Ninh Nhi giật mình một cái liền trượt chân, trong đầu ta đều là con nuôi của ta không thể có việc gì, ta liều mạng muốn ôm lấy nàng ấy, sau đó Khâu Ninh Nhi đặt mông ngồi lên người ta khiến ta hôn mê bất tỉnh.
Sau đó ta là bị đau mà tỉnh, nhưng khoảng khắc ta vừa mở mắt đã nhìn thấy Quý phi, ta ngay cả khóc cũng không dám.
Quý phi là Thiết Diện Diêm Vương nổi danh, từng có tất phạt, lần này ta tư kiến ngoại nam, lại thiếu chút nữa hại hoàng tự, chỉ sợ phải bị thiên đao vạn quả.
Quý phi mở miệng trước: “Lúc trước chỉ nghĩ ngươi ngây thơ, không ngờ lại là một tên ngu xuẩn.”
Sau đó tuyên bố trừng phạt ta: “Tước đoạt phong hào, tống vào lãnh cung.”
…