Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 5
Nghi thức tấn phong kết thúc, ta đến Ninh Thọ cung dập đầu tạ ơn Thái hậu.
Thái hậu thật đúng là một quý nhân rất uy nghiêm, từ khi nghe cữu mẫu nói câu “Vương Thiết Nhu, cái bà già chet tiệt” kia, ta cũng không thể nhìn thẳng vào mắt bà ấy nữa.
Ta cảm giác Thái hậu cũng lười phản ứng lại với ta, Quý phi ở bên cạnh nói vài câu: “Về sau phải càng thêm tận tâm hầu hạ Hoàng đế” các loại, Thái hậu liền thả ta đi.
Trước khi đi Thái hậu giống như nhớ tới cái gì, nói nghe nói ta thêu thùa không tệ, bảo ta may cho Hoàng đế một bộ tẩm y mới.
Cái này thật sự làm khó ta rồi, những thứ khác đều là việc nhỏ, nhưng ta hoàn toàn không biết kích thước của Hoàng đế, tẩm y là mặc bên người, lớn hay nhỏ gì cũng không được.
Ta lặng lẽ đi hỏi Khâu Ninh Nhi.
Đương nhiên hỏi người khác cũng không thích hợp. Nói là Thái hậu bảo ta may, vậy không tốt lắm, vốn đây là bổn phận của ta với tư cách phi tần, còn phải để Thái hậu nhắc nhở, có vẻ quá không xứng với chức vị. Nhưng cũng khó mà nói ta chủ động làm, vậy lại có vẻ nịnh nọt quá.
Ai ngờ Khâu Ninh Nhi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nói mình không biết.
Ta nóng nảy: “Lúc ngươi được Hoàng thượng thị tẩm không có ôm qua sao?”
Khâu Ninh Nhi xấu hổ lăn lộn trên giường: “Đều là ngài ấy ôm ta, ta đâu có ôm ngài ấy.”
Ta ném thước dây cho Khâu Ninh Nhi, bảo nàng lần sau thị tẩm thì giúp ta đo. Khâu Ninh Nhi xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, hỏi ta: “Sao ngươi không tự đo?”
Vì ta không ngủ chung giường với hắn đó. Nhưng lời này ta không thể nói ra miệng, Khâu Ninh Nhi cũng không được.
“Tự đo thì tự đo.”
Ta nghĩ ra một diệu kế, không cần đo trên người Hoàng đế, đo tẩm y cũ của hắn là được.
Hoàng đế lại tới tìm ta, giống như lúc trước, hắn cởi áo khoác ra rồi tựa ở trên giường mềm đọc sách.
Ta biết cơ hội đã tới, kêu cung nữ dâng trà. Ai ngờ Hoàng đế đầu cũng không ngẩng lên, nói đêm nay không uống trà, phải đi ngủ sớm một chút.
Vậy cũng không làm khó được ta, trà dâng lên, ta uống.
Sau khi trà đến, ta bưng chén lên, di chuyển đến bên cạnh Hoàng đế, giả vờ cùng hắn đọc sách. Sau đó, ai da, không cẩn thận, nước trà bị đổ lên trên người Hoàng đế, vậy hắn sẽ phải cởi tẩm y ra.
Vấn đề duy nhất là ta đã đánh giá thấp thân thủ của Hoàng đế, tay ta vừa run lên, hắn đã lập tức nhảy ra, một giọt nước cũng không dính vào.
Ta cười mỉa thu dọn tàn cục, sau đó lại rót thêm một chén trà, tiếp tục đến sát bên cạnh Hoàng đế. Hoàng đế rất nghiêm túc đọc sách, cũng không muốn để ý đến ta.
Ta cắn răng một cái, nhắm mắt lại, dứt khoát hắt hết trà trong tay ra ngoài. Hoàng đế lập tức nhảy dựng lên: “Tiêu Hựu Nhiên, nàng đ//iên rồi!”
“Ai da, thần thiếp có lỗi.” Ta vội vàng lấy khăn tay lau lên tẩm y của Hoàng đế. Nhưng sờ khắp tẩm y từ trong ra ngoài một lượt, ta phát hiện một giọt nước trà cũng không dính vào, thân thủ này thật khiến ta bái phục.
Hoàng đế đã phát hiện ý đồ của ta, nhướng mày nói với ta: “Nàng có phải rất muốn nhìn trẫm khỏa thân không?”
Ta sợ tới mức lập tức lui về phía sau một bước, ta không phải, ta không có, đừng nói bừa. Ta chỉ là muốn cho ngươi cởi tẩm y ra, chứ không phải muốn nhìn bộ dáng khỏa thân của ngươi đâu.
Nghĩ tới đây ta đột nhiên thấy sợ, may mắn Hoàng đế thân thủ tốt, nếu không ta sẽ phải nhìn hắn cởi sạch trước mặt ta, thật là xấu hổ. Ta cười trừ, hầu hạ Hoàng đế tiếp tục đọc sách, Hoàng đế lại nói không có hứng thú, lên giường ngủ.
Được rồi, ta cũng ngủ trên giường mềm, mở to hai mắt ngẩn người, suy tư thật lâu, trong lòng lại nảy ra một kế, ta thật đúng là Nữ Trung Gia Cát mà.
Vì thế, vào đêm trăng tối gió lớn này, khi Hoàng đế ngủ thiếp đi trên giường của ta, ta lặng lẽ đi tới bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn của hắn lên.
Đo xong cánh tay trái rồi lại đo cánh tay phải, đo xong hai tay thì đến đo chiều rộng vai. Ngay lúc hai tay của ta khoát lên vai hắn, Hoàng đế chợt mở mắt, qua ánh nến lập lòe thấy được vẻ mặt lén lút của ta, đồng thời cũng nhận ra sợi dây thừng trên cổ hắn.
Động tác của ta cứng đờ. Hoàng đế nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Và rồi ta khóc.
Ta thật sự khóc, thật sự quá uất nghẹn, ta ngồi xuống đất rồi khóc lớn lên.
“Thái hậu nhất định muốn ta làm cho ngài một bộ tẩm y mới, ta chỉ muốn đo kích thước cơ thể của ngài thôi, tại sao lại khó khăn như vậy chứ?”
“Ta tiến cung ngài lại không cần ta, vậy lúc trước vì sao còn muốn ta tiến cung?”
“Cữu mẫu nói bà sẽ thường xuyên đến thăm ta, nhưng ta vào cung hơn ba tháng bà chỉ tới hai lần, mẹ ta không có cáo mệnh, bình thường cả cửa cung cũng không vào được.”
“Mỗi câu ngài nói ta đều sợ, sợ ngài muốn thương tổn Lạc vương, thương tổn Tiêu gia.”
Ta co rúm người lại nói rất nhiều lời, phát tiết hết mọi oán niệm mấy tháng nay của mình ra. Hoàng đế an tĩnh nghe ta phát tiết xong, mở miệng nói: “Trẫm không có không cần nàng.”
Ta giật mình một chút, nhất thời không khóc nữa, bởi vì ta nhìn thấy Hoàng đế đã đứng dậy đi về phía ta, một bên còn đang cởi cúc áo.
“Không không không, ta không có ý đó…”
Ta cố gắng đứng lên muốn tránh ra, Hoàng đế đã cởi áo, kéo ta lại: “Nàng muốn đo như thế nào?”
Sau đó ta đỏ mặt đo kích thước. Hoàng đế vừa mặc xong quần áo, thì có cung nhân đến báo, nói Quách Tu Nghi đau bụng, sợ là sắp sinh.
Quách Tu Nghi đã mang thai hơn chín tháng, theo Hòa phi nói, hai ba tháng nay, Quách Tu Nghi đều dùng cách này chặn Hoàng đế đến năm sáu lần. Ngoại trừ Quý phi, Châu phi, Hòa phi ba người nàng ta không dám, những người còn lại đều bị Quách Tu Nghi chặn lại.
Hoàng đế mới đến tìm ta lần thứ hai, Quách Tu Nghi lại bắt đầu dở trò cũ. Nhưng trong lòng ta rất vui, ngươi cứ làm, ngươi phải tận tình làm, ngươi cứ mang Hoàng đế đi, vậy ta mới có giường lớn để ngủ!
Vì thế ta trông mong nhìn về phía Hoàng đế, chờ đợi hắn đi nhanh lên, ta đã khẩn cấp muốn cùng giường lớn của ta ôm nhau ngủ rồi. Hoàng đế nhìn ta một cái, mở miệng nói: “Trẫm hôm nay mệt mỏi, để Châu phi đến đó một chuyến đi.”
Cung nhân trao cho ta một ánh mắt tán thưởng, sau đó đáp lời rồi rời đi. Tán thưởng cái quỷ nhà ngươi, quên đi quên đi, ta cũng mệt mỏi, đi ngủ đi ngủ thôi.
Đây là buổi tối thứ hai ở chung với Hoàng đế, trong lòng ta so với lần đầu tiên an ổn kiên định hơn nhiều, ở trên giường mềm ôm chăn liền vù vù ngủ say, phải biết rằng đêm đầu tiên ta đã trằn trọc cả đêm.
Sáng hôm sau, khi ta thức dậy trên chiếc giường lớn mềm mại ấm áp, Hoàng đế đã đi rồi. Chờ đã, tại sao ta lại ngủ trên giường lớn? Vì sao đầu còn có chút đau?
Ta nhảy xuống giường soi gương, trên trán bị sưng một cục to tướng, chẳng lẽ Hoàng đế hỉ nộ vô thường nửa đêm hôm qua thức dậy đánh ta một trận?
Dùng xong bữa sáng, Châu phi lấy thuốc xoa xoa trán cho ta, thật ra không đau lắm, chỉ là bị sưng một cục rất rõ ràng.
Ta hỏi Quách Tu Nghi thế nào rồi, Châu phi nói không có việc gì, lại bảo ta gần đây nhất định đừng đi trêu chọc Quách Tu Nghi, hiện giờ hoàng tự trong bụng nàng ta là quý giá nhất.
Buổi sáng Khâu Ninh Nhi đến thăm ta, nhìn một cục sưng phù trên trán ta cười ngượng ngùng, ra vẻ muốn nói lại thôi, học theo dáng vẻ của Hòa phi. Cuối cùng nàng mặt mập mờ hỏi ta: “Hoàng đế có phải rất rất thích ngươi hay không?”
Có trời mới biết ta và Hoàng đế căn bản không thân thiết với nhau, nhưng ta có thể nói như thế nào đây, ta đành phải nói: “Cũng…tạm được…”
Khâu Ninh Nhi nói: “Nghe nói, ngày hôm qua Quách Tu Nghi đến chặn người, một ánh mắt của ngươi đã vãn hồi trái tim của Hoàng đế.”
Nói xong nàng ghé sát vào lỗ tai ta lặng lẽ nói: “Sau đó hai người từ trên ghế đổi sang giường mềm, lại từ giường mềm đổi sang ghế, động tác rất mạnh mẽ làm trán ngươi bị sưng một cục, sáng sớm Hoàng đế còn đau lòng nói ngươi mệt mỏi cho ngươi ngủ thêm một lát.”
Đây là chuyện gì vậy? Khâu Ninh Nhi nắm chặt tay ta: “Có phú quý, chớ quên nhau.”
Ta cũng nắm lấy tay nàng ấy, sau đó nhéo nàng ấy một cái. Sau đó dưới sự tra tấn bạo lực của ta, cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ sự việc.
Nguyên lai Hòa phi nhận được tình báo là: Một, Quách Tu Nghi tới mời Hoàng đế, ta liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế liền ở lại. Hai, buổi sáng lúc cung nhân đến thu dọn, ta ngủ ở trên giường lớn, đệm chăn trên giường mềm cũng loạn. Ba, trán ta bị sưng một cục rất to.
Sau đó Hòa phi liền dùng năng lực phân tích tình báo kinh người của nàng đưa ra một kết luận như vậy. Chính ta cũng không biết cục u trên trán lấy từ đâu ra, nàng ấy lại biết?
Hòa phi nương nương ta hiện tại có hơi nghi ngờ quyền uy của tỷ trong giới hóng chuyện rồi!
Nhưng Hòa phi cũng nói, toàn bộ sự việc “chỉ là phỏng đoán, tính chân thực không chịu trách nhiệm”. Nhưng hiện tại toàn bộ người trong hậu cung nhìn thấy cục sưng trên trán ta liền cười với ta, vừa mập mờ vừa ngượng ngùng.
Ngay cả Thái hậu cũng cố ý gọi ta đến Ninh Thọ cung hỏi những lời vô dụng, chỉ để nhìn cục u trên trán ta. Cho đến khi ta cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm Hoàng đế, mới phá được vụ án này.
Thi ra là đêm đó ta ngủ quá say, quá phóng đãng, không cẩn thận lăn từ giường mềm xuống đất, Hoàng đế xuống giường thấy đầu ta bị té sưng to nhưng người lại không tỉnh, liền ôm ta lên giường lớn ngủ, còn mình thì ngủ trên ghế mềm một đêm.
Cuối cùng Hoàng đế nói: “Trẫm đã bảo Châu phi đổi cho nàng một cái ghế mềm lớn một chút.”
Ta còn chưa cảm động được mấy ngày, đã nghe được câu chuyện mới:
Hoàng đế ngại ghế mềm quá nhỏ không tận hứng, cho nên đổi sang giường lớn.
……