Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 4
Tuyển tú chỉ là đi theo hình thức, nên giữ người nào đã sớm định ra, vả lại Hoàng đế và Thái hậu cũng không phải lần đầu tiên ta được gặp, bởi vậy toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh.
Cùng ta vào cung còn có Khâu Ninh Nhi của Bình Viễn bá gia. Ta là người có quan hệ lớn nhất, vừa vào cung đã được phong làm Mỹ nhân chính tứ phẩm, Khâu Ninh Nhi thì chỉ đứng sau ta, được phong làm Tài nhân, chính ngũ phẩm. Mặt khác còn có mấy vị Bảo Lâm.
Ta được sắp xếp ở lại Tân Chỉ cung, chủ vị là Châu phi nương nương. Châu phi xuất thân không cao, so với Hoàng đế còn lớn hơn ba bốn tuổi, nguyên lai Hoàng đế còn chưa lên làm Thái tử đã sủng hạnh đại nha hoàn thông phòng của hắn, sau đó sinh đại hoàng tử, một đường lên tới phi vị.
Cữu mẫu nói, tình cảm giữa Châu phi và Hoàng đế rất sâu đậm, vả lại nàng còn là người chu đáo nhất trong hậu cung, chỉ có Châu phi đến chăm sóc ta nàng mới yên tâm.
Đại hoàng tử năm nay ba tuổi, được Châu phi nuôi dưỡng trắng trẻo non nớt, giọng trẻ con gọi ta là “Mỹ nhân nương nương”, rất khiến người ta yêu thích.
Ta nhàn rỗi không có việc gì nên may cho đại hoàng tử một ít mũ nhỏ giày nhỏ, sau đó tay nghề của ta đã làm Châu phi sợ ngây người, nàng tìm hết mọi nguyên liệu tốt nhất tồn kho, mong ta làm thêm mấy món đồ cho đại hoàng tử từ đầu đến chân.
Ân tri ngộ như vậy ta rất là cảm kích, vì thế hào khí biểu thị y phục của đại hoàng tử cho đến khi cưới vợ ta đều lo hết.
Đương nhiên sau đó ta đã nuốt lời, trẻ con lớn lên quá nhanh, quần áo mới mặc chưa được mấy lần đã chật, ta thật sự làm không kịp.
Nơi ở của Khâu Ninh Nhi chính là Thanh Đàn cung, chủ vị chính là đường muội của chị em dâu của em vợ của biểu cữu, Hòa phi.
Lần đầu tiên ta đến Thanh Đàn cung tìm Khâu Ninh Nhi thuận tiện bái kiến Hòa phi, nàng liền kéo tay ta nói: “Ta biết muội, muội là cháu ngoại nữ nhi của đại tỷ phu, muội yên tâm, ta sẽ che chở cho muội”.
Đường muội của chị em dâu của em vợ của biểu cữu.
Cháu ngoại nữ nhi của đại tỷ phu em dâu của đường tỷ.
Ta đã suy nghĩ nhiều lần trước khi làm rõ mối quan hệ này.
Không thể không nói, vị Hòa phi này và mẹ ta đều là thiên tài về các mối quan hệ trong gia đình.
Sau đó ta liền chạy tới Thanh Đàn cung, bởi vì ta phát hiện Hòa phi không chỉ là thiên tài về các mối quan hệ trong gia đình, mà còn là một đóa hoa kỳ lạ trong giới tình báo bát quái.
Không nói toàn bộ kinh thành, chỉ nói tất cả những người ta có thể nói tên, chuyện xưa bát quái sau lưng họ Hoa phi đều có thể nói ra một hai ba câu.
Ví dụ như “Quách Tu Nghi và Uyển Tiệp dư, hai người mặc dù là đường tỷ muội của một gia tộc, nhưng trên thực tế hai người vẫn luôn đối phó với nhau, trước khi vào cung đã c//ướp biểu ca, sau khi vào cung lại tiếp tục c//ướp Hoàng thượng”.
Thậm chí ngay cả năm đó ngoại tổ mẫu ta ở ven hồ Tây Tử bị ướt làn váy, ngoại tổ phụ ta đi ngang qua mượn áo choàng che cho ngoại tổ mẫu, sau đó hai người yêu nhau rồi đính hôn, chuyện cũ năm xưa như vậy ta cũng không biết, vậy mà Hòa phi lại có thể biết được.
Chuyện kinh người nhất chính là, thì ra Hoa An quận chúa vẫn luôn vừa ý nhị ca ca nhà đại bá phụ ta, còn hao hết tâm tư mượn thư của nhị ca ca ta vài lần.
Ta cùng Khâu Ninh Nhi nghe xong đều phấn khích đến phát đ//iên, còn ước định chờ lần sau Hoa An quận chúa tiến cung nhất định phải chất vấn nàng thật kĩ mới được, lúc ấy nàng còn nói giống như chúng ta đều thích Lạc vương vậy.
Lạc Vương……
Hòa phi chưa từng nói qua chuyện bát quái giữa ta và Lạc vương, tuy rằng chuyện giữa ta và Lạc vương có thể là tin tức được hậu cung thậm chí cả kinh thành chú ý nhất, dù sao cho tới bây giờ Lạc vương vẫn là đối tượng được tất cả thiếu nữ khuê các kinh thành hâm mộ nhất.
Ngay cả Khâu Ninh Nhi cũng chưa bao giờ dám cùng ta tán gẫu về Lạc vương, mặc dù hai ba năm trước khi vào cung Lạc vương từng là đề tài tán gẫu nhiều nhất giữa các tiểu tỷ muội chúng ta.
Lần duy nhất ta nghe được trong cung có người nói đến Lạc vương, là vào cung ngày hôm sau ở ngự hoa viên gặp Tề Chiêu dung, nàng chỉ là nói một câu: “Nghe nói trong Lạc vương phủ trồng rất nhiều mẫu đơn”, sau đó Tề Chiêu dung vũ nghệ tài tình đã bị đ//ánh g//ãy một chân, ném vào lãnh cung, huynh trưởng Hộ bộ Thị lang Tề đại nhân của nàng cũng bị giáng chức đến phía nam Triều Châu.
Từ đó về sau ta không còn nghe được bất kì kẻ nào nói đến chuyện liên quan đến Lạc vương nữa, ở trong hoàng cung hắn sống từ nhỏ đến lớn này, ta thậm chí không tìm thấy bất cứ dấu vết nào liên quan đến hắn, hoàn toàn giống như hắn chưa từng xuất hiện ở thế giới của ta.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, sau đó người đầu tiên nói với ta về Lạc vương, lại là Hoàng đế.
Tháng thứ ba sau khi ta vào cung, Hoàng đế đã sủng hạnh tất cả người mới trừ ta ra, nếu không đến tìm ta hình như có chút không phải lắm.
Ta đã gặp Hoàng đế rất nhiều lần, chưa từng sợ Hoàng đế, nhưng đêm đó ta lại run lẩy bẩy, kim châm trên tay thêu loạn cả lên.
Bởi vì ta biết, lần này khác với những lần gặp hắn trước đó, đêm nay hắn tới là muốn thị tẩm ta.
Hoàng đế lại bình tĩnh ngồi đối diện ta xem sách cả đêm, hình như là cuốn <>.
Ta thêu không nổi nữa, liền len lén nhìn hắn, có thể bởi vì khác mẹ, Hoàng đế và Lạc vương không giống nhau lắm, nhưng đều đẹp mắt, hơn nữa hắn lại lớn hơn Lạc vương ba tuổi, thiếu đi vài phần tiêu sái tự do, mà mang vẻ ổn trọng cơ trí nhiều hơn.
Hoàng đế giống như phát hiện ta đang nhìn lén hắn, bễ nghễ liếc nhìn giỏ kim thêu của ta, thờ ơ nói: “Trẫm đã thấy hà bao nàng tặng Lạc vương, hình như không phải loại trình độ này.”
Đế vương thuật, miên lý tàng châm, ẩn tàng sát cơ.
Ta giật mình, lập tức khúm núm nói: “Không không không, không phải tặng, đó là thần thiếp bán cho Lạc vương điện hạ.”
Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười: “Trẫm biết, hai người các ngươi đều rất thú vị.”
Đây là tình huống gì vậy?
Cái gì gọi là gần vua như gần hổ, ta hoàn toàn suy nghĩ không thấu hàm ý trong mỗi câu nói của Hoàng đế.
Hoàng đế đặt sách xuống, duỗi lưng một cái, nói: “Ngày hôm nay thật sự mệt mỏi, trẫm muốn ngủ.”
Ta vội vàng chạy đến bên giường giả vờ phủi chăn, sau đó cung kính nói: “Ngài ngủ đi.”
Hoàng đế ngồi ở mép giường bắt đầu cởi giày, vừa nói với ta: “Ngày mai thăng nàng làm Tiệp dư, nàng tự nghĩ phong hào đi, sáng mai nói cho trẫm biết.”
Ta còn đang tự hỏi những lời này có ý gì, Hoàng đế đã lên giường, quay đầu hỏi ta: “Nàng còn đứng ở bên giường trẫm làm gì?”
Đây rõ ràng là giường của ta mà.
Ta nơm nớp lo sợ nói: “Vậy thần thiếp ngủ ở đâu…”
“Ghế mềm vừa rồi không phải rất thoải mái sao?”
“Vậy thần thiếp có thể mang một cái chăn không?”
“Tự dọn đi.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau Hoàng đế quả nhiên sáng sớm đã truyền khẩu dụ, thăng ta làm Tiệp dư chính tam phẩm, nhưng nghĩ phong hào cho mình thật sự quá ngượng ngùng, ta làm không được.
Cho nên cuối cùng vẫn là Hoàng đế nhìn chằm chằm ta suy nghĩ một chút, nói: “Vậy dùng chữ ‘Minh’ đi.”
“Minh”, ánh sáng……
Ái chà, không tệ nha.
Vì thế ta một bên hầu hạ Hoàng đế mặc y phục, một bên ngượng ngùng lại chờ mong hỏi Hoàng đế vì sao lại cho ta dùng chữ này.
Hoàng đế nói: “Trẫm thấy nếu cho nàng chút ánh mặt trời, nàng sẽ rất rực rỡ.”
Bữa sáng là Châu phi chuẩn bị.
Châu phi đang bận múc thêm canh bổ cho Hoàng đế, ta ngồi ôm đại hoàng tử ở trên đùi đút cho nó ăn một chén canh trứng gà sữa bò.
Châu phi gọi đại hoàng tử xuống, đại hoàng tử lại ôm cổ ta không chịu buông tay, Châu phi liền nói: “Ngoan, mau xuống đây, Tiệp dư nương nương phải uống thuốc rồi.”
Nói xong cung nhân bưng một chén thuốc lên, ngửi thấy mùi ta lập tức kháng cự nói: “Đây là thuốc gì, muội không uống.”
Châu phi dỗ ta như dỗ đứa nhỏ nói: “Mau uống đi, uống xong sẽ không đau.”
“Muội vốn không đau mà.”
Châu phi sai người bưng thuốc đi, sau đó nhìn Hoàng đế cười nói: “Bệ hạ rất dịu dàng với Minh Tiệp dư.”
Sao đột nhiên lại bắt đầu nịnh hót vậy?
Ta vội vàng cười nịnh nọt phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ vô cùng dịu dàng.”
Hoàng đế như bị sặc, ho khan vài tiếng, cuối cùng nói với ta hai chữ: “Khiêm tốn.”
…
Nghi thức tấn phong là Quý phi và Châu phi cùng nhau lo liệu, bởi vì hậu vị Hoàng đế vẫn chưa lập cho nên sự vụ hậu cung đều do Quý phi và Châu phi cùng nhau quản lý, nếu không thể đưa ra chủ ý sẽ giao cho Thái hậu định đoạt.
Ta cũng tò mò hỏi Hòa phi vì sao Hoàng đế không lập hậu, Hòa phi hỏi ngược lại ta: “Muội cảm thấy ai có thể làm Hoàng hậu?”
Ta lập tức nịnh nọt: “Đương nhiên là tỷ đó nha, tỷ còn là con gái Tướng quốc nữa mà.”
Hòa phi lại nói: “Đừng nói bậy, ta lại không có con trai.”
Hiện giờ nàng chỉ có một công chúa.
“Đại công chúa cũng đã hai tuổi rồi, tỷ hãy cố gắng sinh thêm một đứa nữa.”
“Ôi trời ơi, muội có biết sinh con đau thế nào không hả?”
“Được rồi, vậy Châu Phi nương nương hẳn sẽ có khả năng lại có thêm con trai.”
“Với xuất thân của nàng, hiện tại đã là đỉnh cao nhân sinh của nàng rồi.”
“Vậy Quý phi thì sao? Quý phi cũng có khả năng.”
Quý phi họ Vương, lại là cháu gái ruột của Thái hậu. Hòa phi nhíu mày, bộ dáng muốn nói lại thôi, thiên cơ không thể tiết lộ.
Mỗi lần nàng thế hiện dáng vẻ này đều lập tức kích thích tính nhiều chuyện hừng hực trong lòng ta, ta quấn lấy Hòa phi cả nửa ngày, nàng mới nhỏ giọng nói: “Quý phi không thể sinh.”
Lại nói: “Nếu không muội cho rằng Thái hậu vì sao lại sốt ruột cho đại biểu tỷ của muội tiến cung như vậy?”
Chuyện còn lại không cần hỏi, phi vị cũng không có, hậu vị thì càng đừng nghĩ tới.
….