Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 3
Nhà ngoại tổ mẫu là danh gia vọng tộc Giang Nam, năm bà ấy mười tám tuổi được gả đến kinh thành, ba mươi tuổi thủ tiết, một mình lo liệu Hầu phủ to như vậy, không trở về nữa.
Vị trí hầu tước trong phủ ngoại tổ đã được giữ gìn năm đời, đến đời ngoại tổ đã là đời cuối cùng, cữu cữu không có ân phong, nhưng ngoại tổ mẫu thật sự bồi dưỡng cữu cữu thành võ trạng nguyên, đại tướng quân, còn kết hôn với quốc trượng gia.
Năm ngoái a di của ngoại tổ mẫu gửi thư thịnh tình mời ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu nhìn con cháu trong nhà đầy sảnh đường, con dâu biết cách quản gia, vả lại khí hậu Giang Nam hợp lòng người quả thật thích hợp cho đại biểu tỷ dưỡng bệnh, cuối cùng mới an tâm trở về, sau đó ở vô cùng thích ý.
Cho nên năm nay ngoại tổ mẫu sau khi trải qua niềm bi thương cực lớn, lại lựa chọn trở về, giống như Giang Nam ghi lại tất cả thời gian thanh xuân trước mười tám tuổi của bà, có thể xoa dịu toàn bộ nếp nhăn trong nội tâm già nua của bà.
Lần này Lạc vương không nghĩ cách theo tới, hắn muốn ở lại kinh thành xây dựng Lạc vương phủ của mình.
Hắn nói hắn muốn trồng đầy mẫu đơn trong vương phủ, đến làm bạn với đóa hoa phú quý nhân gian này của ta.
Chúng ta trở về kinh thành vào tháng chạp.
Khi còn ở Giang Nam, ta đã đến thăm các bậc thầy thêu thùa, hoặc thỉnh giáo hoặc luận bàn, điều này đã thúc đẩy rất tốt sự va chạm và giao lưu văn hóa nghệ thuật giữa kinh thành và Giang Nam.
Lần này ta đi xa nhà, làm cho mấy người Hoa An quận chúa đều hâm mộ đến đ//iên rồi, càng không ngừng gửi thư bảo ta mua cái này mua cái kia, ta hồi âm bảo các nàng tự mình phái người đi mua, các nàng đều nói gã sai vặt nào có ánh mắt nghệ thuật và thẩm mỹ tình thú như ta, sau vài phen nịnh bợ, lúc hồi kinh ta đã mang cho các nàng trọn vẹn hai chiếc xe ngựa chất đầy lễ vật.
Quà tặng cho Lạc vương là một thanh k//iếm.
K//iếm là mua từ một lão đạo sĩ trong một tòa đạo quán ở Chung Sơn Kim Lăng, ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy nó vô cùng thanh tú, lão đạo sĩ nói mình đã già rồi không thể dùng k//iếm được nữa, thấy ta thích thì liền tặng cho ta, tiền không tiền đều tùy duyên.
Sau đó ta không đưa ông ta tiền.
Nhưng ta đương nhiên sẽ không chiếm tiện nghi của một lão nhân gia, ngày hôm sau ta liền phái người đưa cho lão đạo sĩ ba mươi cân dầu đèn, năm mươi cân gạo.
Ngoại tổ mẫu cũng nói đây là một thanh k//iếm tốt khó có được, đại biểu ca sưu tầm khắp nơi cũng thua kém nó, cữu cữu ngược lại có một hai thanh có thể so sánh với nó.
Nói ra ta rất xấu hổ, ở trước mặt đại biểu ca vẫn luôn che che giấu giấu, sợ huynh ấy nhìn thấy thanh k//iếm này, phát hiện biểu muội Nhiên Nhiên huynh ấy yêu thương nhất lại là sói mắt trắng, khuỷu tay đưa ra ngoài.
Ta còn thêu một cái bao k//iếm, thành phẩm khiến ta rất hài lòng, ha, trong thiên hạ cũng chỉ có trình độ nghệ thuật cùng tính thẩm mĩ của ta mới có thể xứng đôi với thanh bảo kiếm Chung Linh Dục Tú này.
Lạc vương lúc lấy được k//iếm vô cùng vui mừng, vẫn tán thưởng không thôi, thưởng thức nửa ngày, cuối cùng hỏi ta: “Bao nhiêu tiền?”
A? Hắn nghĩ ta sẽ bán lại cho hắn.
Ta vội vàng giải thích: “Không không không, cái này là tặng ngài, không cần tiền.”
Không cần tiền?
Lạc vương cười càng vui vẻ hơn: “Cho nên muội đã quyết định bắt đầu cùng ta tư tình thụ thụ sao?”
Tư tình thụ thụ tính là cái gì, bàn tay ngọc ngà của ta đã bị hắn sờ không biết bao lần rồi, tên xấu xa này!
Nội tâm ta rít gào, trên mặt lại xấu hổ nói không ra lời.
Tên xấu xa đó lại cầm tay ngọc của ta: “Muội cứ an tâm, mùa xuân sang năm sẽ có ngày lành tháng tốt.”
Nhưng mà, ta không thể đợi được ngày lành của mùa xuân sang năm, thứ đến trước là thánh chỉ triệu ta vào cung.
Ngoại trừ Lạc vương ra, người phản ứng lớn nhất chính là cữu mẫu.
“Vương Thiết Nhu, cái bà già chet tiệt này, sao không làm người cho tử tế? Con gái ta bị chốn hoàng cung các ngươi làm cho bệnh chet, giờ lại muốn gây tai họa cho cháu gái ta sao?”
Vương Thiết Nhu chính là đại danh lừng lẫy của Thái hậu đương triều.
Cữu mẫu không đ//iên, chỉ là sau khi đại biểu tỷ chet, cữu mẫu luôn mang khí thế đ//ập nồi d//ìm thuyền, hoặc là nói rách bình bể bể không sợ hãi…
Hôm đó cữu mẫu liền thỉnh chỉ vào cung, sau đó nghe nói đã đàm phán suốt một đêm cùng Vương Thiết Nhu.
Ngoại tổ mẫu đã trải qua sóng to gió lớn, biết cữu mẫu đi lần này sẽ không có kết quả, trước tiên kiểm kê hơn phân nửa của hồi môn của mình cùng tiền bà tích góp mấy chục năm này đưa cho ta, nói có tiền mới có sức mạnh.
Mẹ đại khái cũng cảm thấy nên làm chút gì đó cho ta, vì thế thần bí bí bí nói với ta: “Con yên tâm, mọi chuyện mẹ đã an bài ổn cả rồi, Hòa phi ở Thanh Đàn cung là đường muội của chị em dâu của em vợ của biểu cữu con, ở hậu cung nàng sẽ che chở cho con.”
Đường muội của chị em dâu của em vợ của biểu cữu?
Mẹ của con ơi, chỉ cần người chuyển ánh mắt ra khỏi cha và đống đồ bảo dưỡng nhan sắc kia, người sẽ phát hiện ra một điều thần kỳ rằng tẩu tẩu của người chính là Thái hậu đương triều, còn cần người đi tìm đường muội của chị em dâu của em vợ của biểu cữu làm gì…..
Ta chỉ có thể nói: “Ồ.”
So với mẹ, có lẽ cách làm của đại bá phụ khiến ta cảm động hơn một chút.
Đại bá mẫu không thân thiết với ta lắm, nhưng nghe nói sau khi bà ấy biết ta bị triệu vào cung, vẫn luôn thở dài không thôi, sau đó nói cho hai vị ca ca nhất định phải chăm chỉ đọc sách, nhất định phải làm quan, Tiêu gia chúng ta mới càng hữu dụng với hoàng thất, ta ở hậu cung mới có thể được an ổn.
Còn ta?
Lúc đó ta còn chưa có thể nhận rõ hiện thực, sau khi ngoại tổ mẫu cất rất nhiều ngân phiếu vào trong túi của ta, quả nhiên ta lập tức có rất nhiều sức mạnh.
Vì thế ta liền chạy đi mời đại biểu ca hỗ trợ chuyển lời với Lạc vương, để hắn dẫn ta bỏ trốn.
Nếu Lạc vương không thể chống lại mẫu hậu và hoàng huynh của hắn, vậy chúng ta sẽ bỏ trốn, chốn hồng trần bao la rộng lớn, chúng ta sẽ đi đến chân trời góc bể, ngắm mây cùng trăng sao.
Kịch bản đều viết như vậy.
Lúc ấy đại biểu ca đang cẩn thận lau chùi một mũi tên, giống như không nghe rõ hỏi lại: “Muội nói cái gì?”
“Muội muốn bỏ trốn cùng Lạc vương. Lạc vương là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, bá phụ của muội là Lại bộ thượng thư, cữu cữu là đại tướng quân, Hoàng thượng sẽ không thể làm gì chúng ta được.”
Lần đầu tiên người ca ca chỉ đam mê võ đạo của ta cho ta thấy được bộ não chính trị xuất sắc của mình: “Muội nói Lạc vương muốn liên hợp Đại tướng quân và Lại bộ thượng thư để mưu phản?”
“Muội không phải, muội không có, đừng nói bừa.”
“Nhưng một khi muội cùng Lạc vương bỏ trốn, cục diện trên triều đình chính là như vậy, có thể sẽ liên lụy đến cả nhà mẹ của Thái hậu.”
Ngay lúc đó ta lần đầu tiên cảm nhận được tuyệt vọng là gì, lần đầu tiên rõ ràng mà triệt để minh bạch, Lạc vương đã hoàn toàn mất đi ta.
Hắn sẽ phát đ//iên mất.
Ta biết, hắn nhất định sẽ đau lòng đến phát đ//iên.
Hắn thích ta như vậy, mỗi một món đồ thêu của ta hắn đều coi như trân bảo, hắn vì ta mà tổ chức hết hội đèn lồng này đến hội đèn lồng khác, hắn vì ta mà đã trồng đầy một vườn hoa mẫu đơn trong Lạc vương phủ.
Lúc hắn nhìn ta, trong ánh mắt như cả một bầu trời sao sáng rực.
Ta đã khóc. Ta khóc cầu xin đại biểu ca đi thăm Lạc Vương, đi giúp ta chăm sóc hắn.
Đại biểu ca không nói gì, tiến lên mở cửa thư phòng đi vào trong.
Lúc Lạc vương đi ra, ta đã khóc đến không đứng dậy nổi.
Đại biểu ca ho khan một tiếng rồi rời đi, Lạc vương nâng mặt ta lên, dùng ngón cái lau đi nước mắt không ngừng tuôn ra của ta.
Hắn còn muốn cố gắng mỉm cười với ta, nhưng ánh mắt đen láy của hắn đã nói cho ta biết mấy ngày nay hắn đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn. Nhưng câu đầu tiên hắn mở miệng là: “Nàng không nên oán hận hoàng huynh ta.”
Ta ngây người một chút, sau đó gật đầu.
Ta không biết liệu hắn nói vậy vì hắn thực sự hiểu rằng Hoàng đế có nỗi khổ tâm hay chỉ muốn bảo vệ ta. Nhưng ta nhất định sẽ nghe lời hắn, hắn nói cái gì ta cũng sẽ đáp ứng.
Ta khóc càng dữ dội hơn, ta nói lòng ta đau quá, có thể sau này cả đời này ta cũng sẽ không thể vui vẻ được nữa.
Lạc vương cầm hai tay của ta, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái. Sau đó nói, chúng ta chỉ mang đi một nửa vui vẻ của nhau có được hay không, lại để lại cho nhau một nửa vui vẻ, dùng để chống đỡ cho mỗi người chúng ta đi hết quãng đời còn lại dài đằng đẵng này.
…