Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 2
Hoa An quận chúa vẻ mặt hiểu rõ, gọi nha hoàn của ta tới nói: “Còn không chịu nói thật sao?”
Nha hoàn lập tức nói, tác phẩm tháng này của ta không hề được đưa ra thị trường bán, mà là đều bị Lạc vương lấy đi.
Ta sợ ngây người, Lạc vương lại sùng bái đồ thêu của ta như vậy sao?
Hoa An quận chúa lại nói: “Tin tức ta nhận được chính là Lạc vương có người vừa ý, nhưng vẫn còn nhỏ, phải đợi hai năm nữa.”
Sau đó quay lại vỗ đầu ta một cái: “Thì ra là nói ngươi đó, nha đầu ngốc!”
Ta càng thêm sợ ngây người: “Chỉ vì kỹ thuật thêu tinh xảo của ta sao?”
Lần này đổi lại là Khâu Ninh Nhi gõ đầu ta: “Bởi vì ngươi là người đẹp nhất trong số chúng ta, nha đầu ngốc.”
Sau hôm ở Nghênh Phượng Các, ta lại gặp Lạc vương hai ba lần nữa, nhưng hiện tại mỗi lần ta vừa thấy hắn thì hai gò má lập tức nóng bỏng, ngượng ngùng nói không nên lời, sau đó để tránh xấu hổ, chỉ có thể trốn tránh hắn.
Cho đến ngày bảy tháng bảy.
Lễ Khất xảo, là ngày trọng đại của nữ hồng giới chúng ta, sáng sớm ta đi dâng hương tắm rửa trai giới, bái lạy ở trước tượng của Chức Nữ nương nương, khẩn cầu Chức Nữ nương nương phù hộ ta, phúc chí tâm linh, diệu thủ sinh hoa, thống trị ngành thêu ở kinh thành.
Buổi trưa đại biểu ca tới chơi, nói thân thể đại biểu tỷ dần dần tốt lên, trước Trung thu là có thể hồi kinh. Lại hỏi ta, buổi tối phố Trường Nguyên có hội đèn lồng, có đi xem hay không.
Đương nhiên đi xem, những tiểu thư khuê phòng như chúng ta khó có được cơ hội đi chơi trên đường phố, ai không đi người đó chính là kẻ ngốc.
Chạng vạng tối đến phố Trường Nguyên, kỳ thật ta không có nhiều hứng thú xem đèn, ở tửu lâu tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi nhìn người qua lại.
Lại nói tiếp, ta thật sự buồn bực, không biết sao năm nay trong kinh thành rất thịnh hành tổ chức hội đèn lồng, mười lăm tháng giêng, tết nguyên tiêu qua đi, hai tháng hai, ba tháng ba, còn có tiết Đoan Ngọ, hơn nửa năm trước liên tiếp tổ chức bốn năm hội đèn lồng, cũng không biết là có ý đồ gì.
Dân chúng đều chán, còn không bằng tổ chức một lần hội chợ thêu thùa thiên hạ, để cho dân chúng tiếp nhận một chút nghệ thuật thêu thùa vĩ đại tinh xảo của chúng ta.
Đại biểu ca nghe ta nói xong, cảm thấy vô cùng có đạo lý.
Lại nghe phía sau có người nói: “Nhưng tết Trung thu thì không còn kịp rồi, đợi tết Trùng Dương chúng ta có thể thử xem.”
Ta nhìn Lạc vương cười khanh khách, bỗng nhiên hiểu được người đứng sau hội đèn lồng này là ai.
Lạc vương đi tới đứng bên cạnh ta, cũng nhìn về phía đám người rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa sổ, cười nói: “Hội chợ thêu thiên hạ?”
“Ta chỉ là thuận miệng nói, điện hạ!”
Tuy nhiên hội chợ thêu thùa thiên hạ này chung quy vẫn là không thể triển khai, đại biểu tỷ trên đường hồi kinh lại nhiễm phong hàn, bệnh không nhẹ, ta gấp đến độ Trung thu cũng không ở nhà, lập tức chuyển đến phủ cữu cữu chăm sóc đại biểu tỷ.
Ta là con gái duy nhất, từ nhỏ đã coi hai vị ca ca nhà bá phụ và đại biểu ca, đại biểu tỷ nhà cữu cữu là chí thân, đại biểu tỷ là tỷ tỷ duy nhất của ta, cho nên quan hệ của chúng ta rất tốt.
Đại biểu tỷ chỉ lớn hơn ta một tuổi, vẫn luôn ổn trọng đoan trang, dịu dàng, nhưng từ khi bệnh, không biết tại sao tỷ ấy lại giống như Hoa An quận chúa các nàng, hai mắt sáng rực hỏi chuyện của ta và Lạc Vương, mỗi lần đều biểu hiện vẻ hạnh phúc và kích động còn hơn ta nữa.
May mắn tỷ ấy uyển chuyển hàm xúc, bằng không nếu giống như Hoa An quận chúa luôn kích động đến nhảy nhót thì chắc bệnh này càng không có cách nào khỏi.
Đại biểu tỷ luôn nói: “Mà cũng phải, tổ phụ muội là đế sư, ngoại tổ là hầu tước, bá phụ và cữu cữu đều là cánh tay phải của triều đình, hắn không dám bắt nạt muội đâu.”
Ta lập tức trả lời: “Tỷ tỷ của muội về sau sẽ là phi tử, ai dám bắt nạt muội.”
Đại biểu tỷ sẽ gõ đầu ta một cái, sau đó ôm ta vào trong ngực, thì thào lẩm bẩm: “Đều giống nhau, nhà chúng ta có thể có một nha đầu ngốc vô ưu vô lo như muội, là đủ rồi.”
Chỉ là khi đó tuổi ta còn quá trẻ, không thể hiểu được tình yêu sâu đậm lại vô tư của đại biểu tỷ dành cho ta trong những lời này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bệnh của biểu tỷ cũng càng ngày càng nặng, thời gian tỉnh táo mỗi ngày càng ít. Ta cũng không biết chăm sóc người khác, việc gì cũng không giúp được, mỗi ngày đều gấp đến độ rơi nước mắt.
May mắn con gái Văn thái y Văn Tố Tố là một trong những tiểu tỷ muội có quan hệ tốt với ta, ta vừa nghĩ tới nàng, lập tức viết thư cầu xin nàng qua phủ hỗ trợ chăm sóc đại biểu tỷ.
Tố Tố từ khi biết chữ đã xem sách y, cha nàng lại là thái y trưởng của Thái y viện, gia học sâu xa, nhất định phải cao minh hơn y nữ trong phủ.
Sau khi nhận được thư của ta, Tố Tố lập tức cuốn chăn chạy tới tìm ta.
Không thể không nói, bằng hữu của ta chính là vừa cao minh, lại trượng nghĩa.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Tố Tố, khi trận tuyết mùa đông đầu tiên rơi xuống, thân thể đại biểu tỷ đột nhiên có chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày đều có thể thanh tỉnh trong chốc lát, còn hỏi hồng mai ở Đông viện của ta có phải nở rồi hay không?
Hồng mai trong tuyết nhất định rất đẹp mắt.
Ta ôm Tố Tố rối rít cảm tạ, Tố Tố lại lặng lẽ lắc đầu: “Có thể sống qua mùa đông này, mới coi như sống qua một kiếp này.”
Ta đỏ mắt đi ra cửa, đến Đông viện chiết hồng mai cho đại biểu tỷ.
Tuyết Tễ Thiên Tình, ta cẩn thận từng li từng tí giẫm lên tuyết đọng, từng bước từng bước nhỏ đi về phía Đông viện, nhưng vẫn không cẩn thận lảo đảo một chút, may mắn được người đỡ lấy, cũng không phải nha hoàn phía sau ta.
Lạc vương hiếm khi trầm mặc như vậy, chỉ cho ta một nụ cười an ủi, dắt tay ta, để ta đi theo dấu chân của hắn.
Từ khi lần đầu tiên ta nhìn thấy Lạc vương, hắn cho tới bây giờ giống như chưa từng biến mất trước mắt ta, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, từ khi đại biểu tỷ sinh bệnh, đã mấy tháng không có nhìn thấy hắn rồi.
Ta nói điện hạ hình như gầy đi một chút, hắn lại nói ta mới gầy, mặt cũng nhỏ đi một chút rồi.
Đến Đông viện, ta tỉ mỉ chọn lựa các cành hồng mai, nhất định phải bẻ một cành sinh ý dạt dào nhất mang về cho đại biểu tỷ xem.
Cuối cùng ở chỗ cao cây mai tìm được một cành ta ưng ý, quay đầu lại kêu Lạc vương giúp ta đi chiết, lại thấy hắn đang nhìn ta đến thất thần.
Ta nhẹ nhàng gọi hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại, lại nhìn ta nửa ngày, mới nói: “Ta vốn cảm thấy muội đẹp như hồng mai trong tuyết, nhưng ta không muốn muội giống hồng mai, ngạo sương đấu tuyết quá khổ.”
Ta ngẩn ngơ, lần đầu tiên nghe hắn nói những lời ngu ngốc như vậy, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn ngọt ngào cười: “Ngài yên tâm, ta chỉ nguyện làm hoa phú quý ở nhân gian kia thôi.”
Ngày mười một tháng hai, ngày thứ ba sau sinh nhật mười sáu tuổi của biểu tỷ, tỷ ấy đã đi hết cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Ta không rõ, vì sao ngay cả mùa đông khó chịu đựng nhất tỷ ấy cũng vượt qua, vậy mà lại rời đi vào mùa xuân, mùa vạn vật sinh sôi nảy nở này.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên ta hiểu được hàm nghĩa của “hồi quang phản chiếu”, trên mặt đại biểu tỷ trước khi rời đi xuất hiện sức sống đã lâu không thấy, ấm áp nhu hòa giống như ánh mặt trời đầu xuân.
Đại biểu tỷ nhắm mắt trong lòng cữu mẫu, tỷ ấy một mực cười nói: “Mẹ, có thể nằm ở trong lòng người rời đi, con đã thỏa mãn rồi…… Lúc trước con luôn cho rằng mình sẽ chet ở chốn thâm cung không người hỏi thăm…… Nhưng giờ con thỏa mãn rồi……”
Lời cuối cùng tỷ ấy chảy nước mắt nói với ta: “Nhiên Nhiên, tỷ tỷ xin lỗi muội… Tỷ tỷ không thể bảo vệ hạnh phúc của muội, thật sự xin lỗi…”
Tang lễ thượng văn Tố Tố khóc rất th//ảm, nàng ấy vô cùng tự trách và hối hận, ta ôm nàng ấy, nàng ấy đã làm đủ nhiều rồi.
Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy đại biểu ca khóc, huynh ấy quỳ ở nơi đó, trong lòng ôm linh vị của đại biểu tỷ, bất động không lên tiếng, từng giọt nước mắt giống như hạt châu đứt dây rơi xuống đất.
Ngoại tổ mẫu và cữu mẫu đã khóc ngất đi mấy lần, mẹ cũng lấy khăn tay che mặt rơi lệ.
Ngược lại, ta có vẻ bình tĩnh nhất, như thể nước mắt ta đã chảy hết trong những tháng ngày biểu tỷ bị bệnh.
Ta thật sự vô dụng, lúc nên ra sức chỉ biết khóc, lúc nên khóc lại ngơ ngác nặn không ra nước mắt.
Đại biểu tỷ được ch//ôn c//ất ở Tây Sơn, phong thủy hợp lòng người.
Lúc trở về thành, Lạc vương lặng lẽ lên xe ngựa của ta, tất cả người nhà đều đắm chìm trong bi thương, hắn lo lắng ta trên đường không có người trông nom.
Trong lòng ta trống rỗng, không có sức nói chuyện.
Lạc vương nắm tay trái của ta, trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói: “Hoàng huynh nói mùa xuân năm nay sẽ khai phủ cho ta, sớm nhất sang năm là có thể tổ chức lễ thành hôn.”
Ta biết hắn trông cậy vào những lời này có thể mang đến cho ta một chút an ủi thậm chí vui sướng, nhưng ta chỉ vùi đầu ở trên vai phải của hắn rơi lệ.
Tỷ tỷ của ta đã chet, tất cả mọi người ngầm hiểu hoàng phi tương lai đã chet, nhưng thứ Hoàng đế quan tâm lại là hôn sự của đệ đệ hắn.
Ta biết, Hoàng đế bề bộn nhiều việc, thiên hạ đại sự, tam cung lục viện, đều cần hắn quan tâm.
Có thể cả đời này hắn cũng sẽ không nhớ tới nữ tử kia nữa, người từng vì hắn mà chuẩn bị tỉ mỉ cho bản thân mình cả đời.
Thanh minh qua đi, ta cùng ngoại tổ mẫu lại đến Giang Nam.