Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 17
Ta mới biết rằng điều kiện ở đó không quá tệ, Minh Chiêu nghi lại là người lạc quan, mỗi ngày nàng trò chuyện, thưởng hoa và làm đồ thủ công cùng Tề Chiêu dung, cuộc sống khá thanh thản.
Ta nghĩ với tình cảm mà Hoàng thượng dành cho Minh Chiêu nghi, sao có thể nhẫn tâm để nàng chịu khổ ở lãnh cung được chứ?
Ngoài việc đưa đồ, ta thường lén ngồi lên mái nhà canh chừng Minh Chiêu nghi. Ở lãnh cung, nàng vẫn giữ thói quen mỗi đêm ngắm sao.
Những khi trời âm u, nàng lặng lẽ thở dài. Nàng nói với Tề Chiêu dung rằng, ánh mắt của người nàng yêu khi nhìn nàng, có những nụ cười lấp lánh như bầu trời sao rực rỡ.
Ta chưa từng thấy Vương gia cười khi nhìn Minh Chiêu nghi, chỉ thấy nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt người.
Nghĩ đến điều đó, có lẽ để Vương gia và Minh Chiêu nghi không bao giờ gặp lại nhau trong kiếp này cũng là điều tốt.
Không thấy nỗi buồn của nhau, họ vẫn sẽ tưởng rằng đối phương mãi là bầu trời sao và mặt trời nhỏ trong ký ức.
Ta đã tận tâm canh giữ Minh Chiêu nghi hơn ba tháng trong lãnh cung, nhưng rồi lại một lần nữa thất trách.
Tề Chiêu dung mắc bệnh đậu mùa, Minh Chiêu nghi dứt khoát không chịu rời khỏi lãnh cung để tránh dịch, ai khuyên cũng không nghe, ngay cả thánh chỉ của Hoàng thượng cũng vô ích.
Ta biết nếu Vương gia có mặt, chắc chắn sẽ thuyết phục được nàng. Vì vậy, ta quyết định rời cung, báo tin cho Vương gia đang ở Giang Bắc diễn binh, nhưng trước khi kịp xuất cung đã bị người của Thái hậu ngăn lại.
Thái hậu nói rằng, ta dù sao vẫn là người của bà, bà không cho phép ta đưa con trai bà trở về để mạo hiểm.
Thế là ta bị giam trong Ninh Thọ cung.
Người canh giữ ta là ba tỷ muội đã cùng ta lớn lên và tập luyện từ nhỏ. Họ nhắc ta phải nhận rõ trách nhiệm của mình, không được vượt quá giới hạn, không được để tình cảm chi phối, vì chủ nhân hôm nay có thể muốn ta bảo vệ người này, nhưng ngày mai lại có thể muốn ta giết người đó.
Lúc đó ta mới sực tỉnh, Thái hậu dường như từng có ý định trừ khử Minh Chiêu nghi. Với sự cứng rắn và quyết đoán của bà, chỉ khi Minh Chiêu nghi chết đi, hai người con của bà mới có thể hoàn toàn thoát khỏi vũng lầy tình cảm này.
Các tỷ muội nói, may mà có Vương gia kiềm chế, Minh Chiêu nghi ngoan ngoãn, Hoàng thượng lại sủng ái, nên Thái hậu mới dần từ bỏ ý định đó.
Thì ra, việc Vương gia liên tục nhượng bộ và sự sủng ái vô hạn của Hoàng đế dành cho Minh Chiêu nghi đều là để bảo vệ nàng.
Nhưng ta quá hiểu Thái hậu. Bao năm qua, vì giang sơn xã tắc, bà luôn đặt đại nghĩa lên trên tình thân. Nếu lần này Minh Chiêu nghi thực sự nhiễm đậu mùa, Thái hậu chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để kết thúc tất cả. Dù Hoàng đế có lòng, liệu ngài có đủ sức đối đầu với Thái hậu để bảo vệ Minh Chiêu nghi hay không?
Ta nhất định phải đi tìm Vương gia.
Quả nhiên, ta vẫn là người xuất sắc nhất trong tất cả. Chỉ cần ta quyết tâm, không ai có thể ngăn cản. Khi ta thoát ra khỏi Ninh Thọ cung, đã nghe tin Tề Chiêu dung qua đời, còn Minh Chiêu nghi đã nhiễm đậu mùa. Ta thoát khỏi hoàng cung, cướp lấy một con ngựa và lao thẳng về Giang Bắc.
Khi Vương gia nghe tin Minh Chiêu nghi nhiễm đậu mùa, người lập tức hoảng loạn, tức tốc trở về kinh thành trong đêm.
Vì bị thương nặng trong lúc chạy trốn khỏi cung, cộng với đường xá xa xôi, ta đành ở lại Giang Bắc để dưỡng thương.
Vài ngày sau, Vương gia trở lại Giang Bắc. Ta lo lắng hỏi thăm tình hình của Minh Chiêu nghi, nhưng Vương gia không trả lời, chỉ hỏi ngược lại ta: “Tại sao ngươi lại sẵn sàng phản bội Thái hậu vì Minh Chiêu nghi?”
Ta cúi đầu: “Với các người, ta chỉ là một công cụ, hoặc để bảo vệ ai đó, hoặc để giết chết ai đó. Chỉ có nàng ấy thực lòng tin tưởng ta, thật lòng đối xử tốt với ta.”
“Ngươi biết, thứ nàng ấy tin tưởng chỉ là thân phận giả của ngươi.”
“Thì đã sao? Dù sao ngài vẫn luôn bảo vệ ta, nếu không ta sẽ nói rằng ngài đã ra lệnh cho ta theo dõi Minh Chiêu nghi.”
Vương gia khẽ cười: “Ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi không? Không phải vì võ công của ngươi giỏi nhất, mà vì ngươi vẫn còn tin vào lòng tốt trên thế gian này.”
Ta ngẩn người: “Nhưng võ công của ta vẫn là giỏi nhất, phải không?”
Vương gia cười gật đầu, rồi nói tiếp: “Hãy trở về hoàng cung và trông coi nàng ấy thêm một thời gian nữa, sau đó về doanh trại phục vụ. Thái hậu đã không còn dung chứa ngươi nữa rồi.”
Khi ta lén quay lại lãnh cung, trước giường bệnh của Minh Chiêu nghi xuất hiện một nữ tử lạ mặt. Ta biết nàng chính là Văn Tố Tố, con gái của Văn Thái y, người mà Minh Chiêu nghi thường nhắc đến cùng với Khâu Mỹ Nhân và Hoa An Quận chúa.
Mỗi khi bị đau đầu hay mệt mỏi, Minh Chiêu nghi đều nói: “Giá như Tố Tố ở đây thì tốt biết mấy.”
Nhưng Vương gia nghi ngờ rằng chính Văn Tố Tố là kẻ đã hại chết biểu tỷ của Minh Chiêu nghi, lo lắng nàng sẽ mưu hại Minh Chiêu nghi. Vì ta có chút kiến thức về dược lý nên được giao nhiệm vụ giám sát nàng.
Văn Tố Tố dường như rất tận tâm với Minh Chiêu nghi, ngày đêm không rời, chăm sóc kỹ lưỡng như thể Minh Chiêu nghi là báu vật.
Ta bắt đầu cảm thấy có lẽ Vương gia đã lo lắng quá mức, thậm chí cho rằng ngay cả Vương gia cũng chưa chắc chăm sóc cẩn thận đến vậy.
Cuối cùng, Minh Chiêu nghi hoàn toàn hồi phục và được phong làm Minh phi. Ta cũng hoàn thành nhiệm vụ và trở về phủ Vương gia, tiếp tục làm thị vệ thân cận.
Nhưng lúc này ta mới biết, Vương gia đã hứa với Văn Tố Tố rằng nếu nàng cứu sống Minh phi, người sẽ cưới nàng ta làm chính thê.
Có thể như vậy sao?
Ta tức giận tìm Vương gia: “Sao ngài không nói sớm? Ta có thể dùng tính mạng của Minh phi để ép ngài cưới ta làm Vương phi cả vạn lần!”
“Ngay cả ngươi cũng muốn làm Vương phi sao?” Ánh mắt Vương gia lạnh lùng đến kỳ lạ. “Chỉ cần làm Vương phi, ngươi thậm chí có thể chết một cách cam lòng ư?”
Ta cảm thấy tình hình không ổn, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ thật sự là Văn Tố Tố…”
“Chỉ vì một cô nương ngưỡng mộ ta một cách thái quá, mà nàng ấy đã bị đẩy vào vực thẳm.”
Ánh mắt Vương gia đầy hối hận và tự trách.
“Nếu ta bớt phô trương, chỉ làm một vương gia vô danh, nếu ta bớt thể hiện tình cảm, âm thầm đợi đến khi nàng ấy đủ tuổi rồi mới đến cầu thân… Thì ra, chính ta đã tự tay đẩy nàng ấy vào hố sâu này.”
Ta không biết phải an ủi Vương gia thế nào, chỉ lạnh lùng nói: “Ta sẽ đi giết Văn Tố Tố ngay bây giờ.”
Vương gia lắc đầu: “Nàng ta là ân nhân cứu mạng của Nhiên Nhiên, ta sẽ giữ lời cưới nàng ta.”
Nhưng trong mắt người là một sự lạnh lẽo còn đáng sợ hơn. “Và cũng sẽ bắt nàng ta phải trả giá.”
Đêm tân hôn của Vương gia, ta mang bình rượu hợp cẩn có pha độc dược vào tân phòng, rồi chỉ rót cho Văn Tố Tố một chén.
Văn Tố Tố nhạy bén ngửi ra mùi rượu lạ, lập tức tái mặt. Ta trao cho nàng một nụ cười rực rỡ nhất đời, rồi quay lưng bước ra ngoài.
Nửa khắc sau, Vương gia cũng bước ra, dường như không muốn ở lại trong đó thêm một khắc nào nữa.
Văn Tố Tố loạng choạng bước ra, dựa vào khung cửa, trên khóe miệng còn vương vết máu chưa khô:
“Chàng nghĩ ta chưa từng muốn giết nàng để dứt khoát cắt đứt mối lương duyên của các người sao?” Văn Tố Tố cười thê lương.
“Nhưng nàng là người bạn tốt nhất của ta. Nếu không vì chàng, ta đã đem hết sự chúc phúc của mình cho nàng xuất giá, đã làm mẹ đỡ đầu cho con nàng, đã ở bên nàng đến khi chúng ta cùng thành những bà lão già cỗi mà ai ai cũng chán ghét… Tất cả là do chàng, chàng đã hủy hoại tất cả!”
“Văn cô nương,” Vương gia lạnh lùng xoay người.
“Đến tận hôm nay, ngươi có từng nghĩ rằng, nếu ngươi và Nhiên Nhiên đổi chỗ cho nhau, nàng ấy sẽ chọn thế nào không?”
Văn Tố Tố ngẩn ra một lúc, giọng nàng bỗng trở nên khàn khàn, đầy thê lương và cay độc: “Ta không hối hận! Trên đời này chỉ có mình ta thấy được dáng chàng mặc hỷ phục đỏ thẫm dưới ánh nến hồng. Cũng chỉ có mình ta được thờ cúng với danh phận Vương phi của chàng. Chàng càng si tình không lấy ai khác cả đời, người đời càng nghĩ chàng là vì thương nhớ ta, Văn Tố Tố. Còn người chàng yêu nhất, nàng sẽ chết trong vòng tay của một kẻ khác, và sau khi chết, sẽ chung giường chung mộ với kẻ đó…”
Vương gia chỉ lặng lẽ nhìn Văn Tố Tố, mặc nàng điên cuồng nói.
Ta đã không kìm được, tay nắm chặt ám khí Thất Tinh Tiêu, nhưng rồi thấy Văn Tố Tố dựa vào khung cửa từ từ ngã xuống, miệng vẫn thều thào lời cuối cùng:
“Nhiên Nhiên, cuối cùng là ta có lỗi với ngươi…”