Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 16
Trong cung, ta là một người không tên không họ.
Nếu nhất định phải gọi, họ gọi ta là A Thất, bởi từ nhỏ ta đã xuất sắc nhất trong việc sử dụng ám khí Thất Tinh Tiêu.
Ta là cô nhi, từ năm bốn tuổi đã được Thái hậu, khi đó còn là Hoàng hậu, lựa chọn.
Cùng với sáu bé gái khác, ta được bí mật đào tạo suốt mười hai năm.
Ta là người xuất sắc nhất, được gửi đến bên cạnh Lạc vương, lấy danh nghĩa thị nữ để âm thầm bảo vệ người.
Trong cuộc tranh đấu chính trị khốc liệt không ngừng, ta là phòng tuyến cuối cùng mà Lạc vương có thể dựa vào.
Nhưng Lạc vương lại đưa ta vào cung, muốn ta bảo vệ một nữ tử quan trọng hơn cả tính m//ạng của người.
Ta mãi không hiểu, rốt cuộc nữ tử thế nào có thể mê hoặc Lạc vương đến mức khiến người bỏ qua cả sinh mệnh mình.
Chỉ khi gặp Tiêu Mỹ nhân, ta mới hay, có những người khiến lòng người rung động không chỉ bởi nhan sắc, mà còn bởi ánh sáng tỏa ra từ họ, giống như ngọn nến le lói trong đêm tối, phát ra thứ ấm áp dịu dàng, khiến người ta không thể không muốn giữ lấy ánh sáng cuối cùng ấy.
Nghe nói trước khi vào cung, Tiêu Mỹ nhân là người ấm áp, trong sáng như một vầng thái dương nhỏ, nhưng khi ta gặp nàng, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt như ánh nến trong đêm.
Dẫu vậy, trong bối cảnh bóng tối vô tận bao trùm, chỉ cần chút ánh sáng le lói ấy cũng đủ khiến người ta muốn đến gần.
Trong số các tú nữ tiến cung cùng đợt, Tiêu Mỹ nhân có địa vị cao nhất, nhưng lại chẳng hề được sủng ái.
Suốt hai tháng, Hoàng thượng chưa từng gặp nàng một lần.
Tiêu Mỹ nhân lại rất thản nhiên, ngày thường nàng hoặc là thêu thùa, hoặc giúp Châu Phi chăm con, hoặc đến Thanh Đàn cung tìm Hòa phi và Khâu Tài nhân trò chuyện, vui vẻ sống qua ngày.
Ta cũng mừng trong lòng, vì không thể tưởng tượng nổi nếu Tiêu Mỹ nhân trao thân cho Hoàng thượng, Lạc vương sẽ đau khổ đến thế nào.
Có một lần, tà váy của ta bị rách vì gai hoa tường vi. Tiêu Mỹ nhân lại đề nghị thêu lại giúp ta.
Ta hoảng hốt từ chối, nhưng nàng chỉ cười và nói: “Ngươi không biết sao, trong cung này chẳng ai khéo tay hơn ta đâu.”
Thật ra ta biết. Ta từng thấy những chiếc bao quạt, túi thơm, túi thêu mà Lạc vương cất giữ cẩn thận, cùng với bức thêu <> của Ngô Sơn Cư.
Đôi khi Lạc vương ngồi ngắm bức tranh ấy cả đêm không rời mắt. Nhưng rồi Hoàng đế cũng đến.
Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tiêu Mỹ nhân, ta đành nghiến răng, để nàng ở lại một mình trong phòng.
Suốt đêm đó, ta canh giữ bên ngoài. Với công lực của ta, chỉ cần tập trung tinh thần là có thể nghe rõ từng lời nói, từng hơi thở của họ.
Ta cố chấp đứng yên tại cửa, dù chính ta cũng không biết nếu nghe thấy chuyện gì không hay, ta sẽ làm gì.
May mắn thay, Hoàng đế không làm gì Tiêu Mỹ nhân.
Dẫu Tiêu Mỹ nhân là quốc sắc thiên hương, không nam nhân nào có thể cưỡng lại, nhưng ta biết Hoàng đế vốn vô tình tuyệt dục, không vì một thoáng say mê mà phá vỡ tình cảm với Lạc vương.
Ngày hôm sau, Tiêu Mỹ nhân trở thành Minh Tiệp dư.
Khi ta lén đến gặp Lạc vương, người đang múa kiếm, ánh kiếm lạnh lẽo tựa như hàn băng.
Ta biết Lạc vương đã nghe tin Tiêu Mỹ nhân được phong Minh Tiệp dư sau đêm thị tẩm, lòng người hẳn vô cùng đau khổ, nhưng người chỉ hỏi ta có gì cần đề phòng hay không, mọi việc có ổn không.
Ta đáp lời từng việc một, trước khi rời đi, không đành lòng, liền nhẹ nhàng báo với Lạc vương: “Minh Tiệp dư không hề cùng Hoàng đế bệ hạ…”
“Việc giữa họ không liên quan đến ngươi,” Lạc Vương cắt ngang lời ta, “ngươi chỉ cần bảo vệ tốt cho nàng là được.”
Ta cúi đầu nhận lệnh, lúc quay lại thấy Lạc vương vẫn đang cầm kiếm, vẻ mặt đăm chiêu.
“Việc giữa họ không liên quan đến ngươi.”
Nhìn bóng dáng Lạc vương lạnh lùng, ta bỗng hiểu rằng, câu nói ấy, có lẽ cũng là lời người tự nhắc nhở mình.
Khi Hoàng đế lần nữa đến tìm Minh Tiệp dư, ta vẫn cố chấp canh giữ bên ngoài, không dám coi thường sức quyến rũ của nàng đối với một nam nhân bình thường.
Đêm đó, có người vội vã đến báo rằng Quách Tu nghi sắp sinh, xin Hoàng đế tới ngay.
Người bên cạnh ngăn lại, nói rằng Hoàng đế và Minh Tiệp dư đã an giấc, không tiện quấy rầy. Nhưng ta lại rất vui lòng giúp truyền tin.
Dẫu vậy, Hoàng đế vẫn không rời đi, lòng ta không khỏi bất an, càng tập trung tinh thần để bảo vệ bên ngoài.
Đến nửa đêm, bỗng trong phòng có tiếng động. Ta lập tức cầm đèn bước vào, thấy Minh Tiệp dư ngã nhào xuống đất, vẫn say giấc như thể vừa rơi từ giường xuống.
Ta thở phào nhẹ nhõm, định đặt đèn xuống để đỡ nàng lên giường, thì Hoàng đế đã bước tới: “Để trẫm.”
Hoàng đế bế Minh Tiệp dư lên. Ta đưa đèn lại gần, phát hiện trên trán nàng đã có một vết u nhỏ. Hoàng đế nhíu mày: “Nàng ấy luôn ngủ không yên thế này sao?”
Ta đáp rằng, ban đêm thường phải sửa lại chăn cho nàng mấy lần.
Hoàng đế nhíu mày nói: “Trẫm biết rồi.” Rồi đặt nàng lên giường lớn, còn người thì nằm nghỉ trên ghế.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Hoàng đế khiến ta hối hận vô cùng, vì từ sau hôm đó, mỗi lần Hoàng đế đến, đêm nào cũng phải tự tay kiểm tra xem Minh Tiệp dư có đá chăn không, rồi lặng lẽ đắp lại cho nàng.
May mắn thay, Minh Tiệp dư vô tư, chưa bao giờ biết điều này. Nếu chẳng may nàng cảm động trước sự quan tâm của Hoàng đế mà thay lòng, ta chỉ còn cách đến trước mặt Lạc vương để tạ tội.
Không lâu sau, Minh Tiệp dư nghe nói Hoàng đế muốn gả Hoa An quận chúa cho đại công tử của Tiêu phủ, liền vội vàng đến Dưỡng Tâm điện để xin Hoàng đế gả Quận chúa cho nhị công tử. Ta đứng chờ bên ngoài điện, không ngờ tại nơi ấy lại gặp Lạc vương.
Vương gia nhìn thấy ta liền hiểu rõ Minh Tiệp dư đang ở bên trong, hơi thở người thoáng rối loạn, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Người hỏi những cung nhân khác rằng bây giờ có phải Hoàng thượng đang bận không, nếu thế thì người sẽ quay lại sau.
Rõ ràng chỉ cách người mình yêu một cánh cửa, nhưng ta không cam lòng để Vương gia ra đi như vậy.
Ta bước nhanh đến trước cửa, báo rằng Vương gia đã đến.
Vương gia khẽ lắc đầu, bất lực: “Bổn vương vẫn nên đi gặp Thái hậu trước.”
Lúc này từ bên trong truyền ra tiếng Hoàng thượng: “Bảo Vương gia đi gặp Thái hậu trước đi.”
Vương gia nhìn sâu vào bên trong qua cánh cửa, rồi quay người rời đi, bước chân dứt khoát như thể không hề lưu luyến.
Chỉ có một chiếc túi hương thêu hoa lan bên hông người đung đưa theo từng bước, làm tăng thêm vẻ quyết liệt.
Lâu sau, cửa điện mở ra, Minh Tiệp dư đã khóc đến đỏ mắt, nàng quay về Tân Chỉ cung, khẽ hỏi ta: “Ngươi đã gặp chàng… Chàng có buồn không?”
Ta thận trọng đáp: “Vương gia ư? Hình như có chút buồn…”
Rồi nhiều đêm liên tiếp, Minh Tiệp dư vùi mình trong chăn, lặng lẽ khóc đến mắt sưng húp, không dám ra ngoài.
May mắn thay, tính cách nàng khoáng đạt, chỉ buồn một thời gian ngắn rồi tự mình vực dậy, lại có thể vui vẻ trò chuyện cùng các phi tần khác, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm báo cáo với Vương gia.
Hoàng thượng đến thăm Minh Tiệp dư ngày càng thường xuyên, dù họ vẫn ngủ riêng, nhưng ánh mắt dịu dàng của Hoàng thượng khi nhìn nàng cúi đầu thêu thùa khiến ta ngày càng bất an.
Khi thực sự thích một người, tình cảm ấy không thể che giấu được. Huống chi, Hoàng thượng chỉ cố tình giấu đi tâm ý của mình với Minh Tiệp dư.
Ta âm thầm báo với Vương gia rằng Hoàng thượng có lẽ đã động lòng với Minh Tiệp dư.
Vương gia một lần nữa cảnh cáo ta, đừng nghĩ mình võ công cao cường mà làm càn, rồi vượt quá bổn phận can thiệp vào chuyện giữa Hoàng thượng và Minh Tiệp dư.
Người không cần ta giám sát Minh Tiệp dư, chỉ cần đảm bảo an toàn cho nàng ấy trong mọi lúc.
Ta cúi đầu đáp lời, nhưng bỗng nhận ra rằng, không biết từ khi nào mà trên người Vương gia đã không còn một món đồ nào do Minh Tiệp dư thêu tặng.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng thượng phong Minh Tiệp dư làm Chiêu nghi, một danh vị cao nhưng không có thực quyền.
Nếu cứ tiếp tục thế này, ta thậm chí tin rằng có ngày Hoàng thượng sẽ phong nàng làm Hoàng hậu trên danh nghĩa.
Có lẽ Hoàng thượng không thể thổ lộ tình cảm với nàng, chỉ có thể dùng danh vị để thể hiện sự sủng ái.
Dù chỉ là một cái danh, đó cũng là một sự an ủi.
Tuy nhiên, vài ngày sau, khi Minh Chiêu nghi giúp Khâu Mỹ nhân – người đang mang long thai – trèo lên tường cung để nhìn ra bên ngoài, ta thực sự kinh ngạc.
Ta hoàn toàn biết cách bảo vệ Minh Chiêu Nghi khỏi những tổn thương từ bên ngoài, nhưng ta hoàn toàn không biết cách ngăn nàng tự chuốc lấy nguy hiểm.
Khi Khâu Mỹ nhân ngã xuống, ta nhanh chóng định kéo Minh Chiêu nghi ra, nhưng nàng lại tự mình lao vào đỡ Khâu Mỹ nhân, sợ rằng long thai của Khâu Mỹ nhân sẽ gặp chuyện.
Kết quả, Minh Chiêu nghi bị g//ãy hai xương sườn, bị đày vào lãnh cung.
Ta cũng bị Quý phi phạt quỳ suốt một ngày một đêm, rồi phải ra doanh trại ngoài đông giao để chịu phạt thêm hai mươi roi quân côn.
Hai mươi roi cũng chỉ là vết thương ngoài da, ta thậm chí tự mình lén trở về hậu cung để dưỡng thương trong ngày.
Mọi người chỉ nghĩ ta bị phạt quỳ quá lâu nên sức yếu, chẳng ai hỏi han thêm, chỉ là lúc tự bôi thuốc có chút khó khăn mà thôi.
Khi vết thương đã lành, Vương gia sắp xếp cho ta nhiệm vụ mang đồ ăn và thuốc men đến lãnh cung.