Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 15
Đến khi Khâu Ninh Nhi trừng mắt tắt thở, ta mới hiểu ra.
Hóa ra, Văn Tố Tố đã cẩn trọng chăm sóc cho Tiêu Hựu Nhiên như thể chăm một báu vật, như thể Tiêu Hựu Nhiên là tín vật quan trọng đảm bảo hôn ước của nàng với Lạc vương, sợ rằng chỉ cần một chút sơ suất thôi cũng sẽ phá hủy hạnh phúc cả đời của mình.
Cuối cùng, Văn Tố Tố cũng đạt nguyện vọng, khoác lên mình chiếc giá y đỏ rực trở thành Lạc vương phi.
Ngày đó, mười dặm hồng trang, trống chiêng rộn rã, khiến bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh thành phải ngưỡng mộ.
Nhưng sự vắng mặt của Hoàng thượng và Thái hậu lại khiến ta không khỏi lo lắng.
Kết cục là, Văn Tố Tố đã chet trong đêm đại hôn của mình.
Lúc đó ta mới nhớ lại, Lạc vương từng nhờ ta đến phủ tướng quân lấy phương thuốc mà đại biểu tỷ của Tiêu Hựu Nhiên từng dùng.
Nghe nói Lạc vương còn nhiều lần triệu tập thái y đã chẩn trị cho đại biểu tỷ của nàng để mật đàm.
Thì ra, Lạc vương đã sớm điều tra ra rằng, cái chet của đại biểu tỷ và việc Tiêu Hựu Nhiên vào cung đều là do một tay Văn Tố Tố đứng sau dàn xếp.
Dù ta sinh ra trong hoàng tộc, từ nhỏ đã hiểu rõ lòng người hiểm ác, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy run sợ.
Dẫu vậy, ta không muốn để Tiêu Hựu Nhiên biết những chuyện này. Nhưng Lạc vương đã kể rõ mọi việc cho nàng.
Lạc vương nói rằng, phương Bắc đang có loạn, có thể ngài sẽ phải ra trận.
Từ nay về sau, Tiêu Hựu Nhiên chỉ có thể tự mình đối diện với sự lạnh lẽo trong thâm cung.
Ta cẩn trọng nói với Lạc vương: “Hoàng thượng luôn bảo vệ nàng ấy.”
Lạc vương cười nhẹ, thanh thản: “Ta biết, nếu Hoàng thượng không giữ được nàng ấy, thì làm sao ta có thể yên tâm mà bảo vệ phương Bắc cho ngài.”
Nụ cười ấy dần trở nên u ám: “Nhưng dù Hoàng thượng có yêu nàng đến đâu, cũng không thể chống lại sự lạnh lẽo trong lòng nàng.”
Đó là câu cuối cùng Lạc vương nói với ta, người biểu muội này. Sau đó, ngài ấy thật sự đã ra đi đến phương Bắc, và không bao giờ trở về nữa.
Có lẽ bởi vì ngài ấy đã tin tưởng vào tình cảm chân thành của Hoàng thượng dành cho Tiêu Hựu Nhiên, nên đã chọn cách lặng lẽ rút lui.
Đến trung thu năm ta mười tám tuổi, Hoàng thượng cuối cùng đã chủ hôn cho ta và Tiêu Ngôn.
Trong đêm tân hôn, ta hỏi Tiêu Ngôn: “Từ nay chàng không cần phải cho ta mượn mấy cuốn sách chàng yêu quý nữa, chắc hẳn thấy rất nhẹ nhõm.”
Tiêu Ngôn ôm ta vào lòng, chỉ đáp: “Cả đời này, thứ ta trân quý nhất chưa bao giờ là mấy cuốn sách.”
Trở về vòng tay ấm áp, vững chắc của chàng, ta cảm thấy mình hạnh phúc đến mức không dám tin, như đang sống trong một giấc mơ.
Xuất thân như chúng ta, hôn nhân vốn chẳng bao giờ do mình làm chủ.
Trước đây, ta luôn ngưỡng mộ Lạc vương và Tiêu Hựu Nhiên, cặp thần tiên quyến lữ, luôn lo lắng rằng mình không biết sẽ bị chỉ hôn cho tên công tử bột nhà nào.
Tệ nhất có khi lại phải gả đi hòa thân nơi ngoại bang. Nhưng cuối cùng, bốn tỷ muội chúng ta, chỉ có ta là được gả cho ý trung nhân.
Ta vẫn xem Văn Tố Tố là người bạn tốt nhất thời niên thiếu của mình, vì ta dần hiểu rằng, Văn Tố Tố không phải chưa từng đối đãi chân thành với chúng ta.
Chỉ là, khi đứng trước những lựa chọn, nàng đã từ bỏ chúng ta mà thôi. Bị từ bỏ thì bị từ bỏ thôi, chẳng có gì đáng để oán giận.
Tiêu Hựu Nhiên nói, từ sau khi thành thân, ta sống hạnh phúc, tâm tư cũng trở nên khoáng đạt, thấu hiểu hơn.
Ta cũng hiểu ra rằng, nàng ấy ngây thơ như vậy là bởi luôn được yêu thương bao bọc. Người mãi được bao bọc trong tình yêu thì làm sao hiểu được sự độc ác của thế gian.
Ta lại nghĩ đến Lạc vương, người lớn lên trong thâm cung hiểm ác, nguy hiểm còn hơn ta gấp bội, nhưng vẫn giữ được trái tim trong sáng.
Có lẽ Thái hậu và Hoàng thượng đã bỏ không ít công sức để bảo vệ ngài.
Cuối cùng, Lạc vương đã giành được chiến thắng tuyệt đối ở phương Bắc, nhưng cũng mãi mãi nằm lại nơi đó.
Hoàng thượng lại triệu ta vào cung. Người luôn mong rằng trong những thời điểm như thế này, ta có thể ở bên Tiêu Hựu Nhiên.
Nhưng nàng chẳng hề có phản ứng dữ dội gì, chỉ nói rằng Lạc vương đã sớm không cần nàng nữa, giờ thì nàng cũng chẳng cần Lạc vương.
Ta nghe mà lòng đau đớn, khuyên nàng rằng chi bằng cứ coi như Lạc vương đã hy sinh nơi chiến trường phương Bắc, tất cả đều đã kết thúc, để nàng có thể bắt đầu lại một cuộc đời mới.
Tiêu Hựu Nhiên khẽ lắc đầu: “Nếu chàng ấy thực sự đã chet, ta cũng chắc chắn không thể sống nổi.”
Ta buồn bã ôm lấy nàng, nghĩ rằng thế cũng tốt.
Nếu biết rằng cả hai vẫn còn sống ở hai nơi xa xôi, có lẽ hai người sẽ còn kéo dài được chút hơi tàn của cuộc đời.
Mối quan hệ giữa Tiêu Hựu Nhiên và Hoàng thượng dần dần trở nên hòa hoãn hơn, nhưng nàng mãi mãi là kẻ bị động trong cuộc tình này.
Ta chẳng biết nói gì hơn, nên nhân lúc có cơ hội, thử hỏi dò Hoàng thượng đôi lời.
Nhưng Hoàng thượng chỉ nghiêm nghị ngăn ta không được dùng tâm tư của thiếu nữ để suy đoán ý nghĩ của ngài, và cả tâm tư của một thiếu phụ cũng không thể.
Cuối cùng, vào một thời điểm ta không hay biết, Tiêu Hựu Nhiên đã chấp nhận Hoàng thượng và trở thành Hoàng hậu.
Nhưng ta luôn hiểu được tình cảm sâu nặng của Hoàng thượng, việc cảm hóa một người thiện lương và trọng tình như Tiêu Hựu Nhiên, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Sau đó, ta mang thai và hạ sinh tiểu nữ Niệm Niệm. Tên của Niệm Niệm là do Hoàng thượng đặt.
Khi ta cùng Tiêu Hựu Nhiên bàn bạc về việc đặt tên, Hoàng thượng đã chen lời, ta nghe xong liền thích ngay.
Nhưng Tiêu Hựu Nhiên nhất quyết không chịu, muốn giữ cái tên ấy cho con gái của nàng. Hoàng thượng chỉ biết cười, hứa hẹn sẽ nghĩ ra cái tên khác nếu nàng sinh con gái.
Đáng tiếc, Hoàng thượng không còn cơ hội nào để thể hiện tài năng đặt tên cho con gái của mình nữa.
Tiêu Hựu Nhiên liên tục sinh hạ hai người con trai, và sau đó thường viện đủ lý do để ta đưa Niệm Niệm vào cung bầu bạn cùng nàng.
Dưới sự dạy dỗ của Tiêu Hựu Nhiên, Niệm Niệm từ nhỏ đã trở thành một người tinh thông nữ công.
Tiêu Hựu Nhiên vô cùng yêu quý Niệm Niệm, thường nói đùa rằng muốn con bé làm con dâu của mình.
Ta cứ nghĩ nàng nói chơi, nào ngờ nàng lại thật lòng muốn gả Niệm Niệm cho Thừa An. Điều này ta tuyệt đối không đồng ý.
Từ mẹ ta đến ta, hai thế hệ đã phải mất bao nhiêu công sức mới có thể thoát khỏi chốn cung đình, làm sao ta có thể để con gái yêu của mình lại rơi vào vòng luẩn quẩn ấy?
Ta liền xắn tay áo chuẩn bị vào cung làm ầm một trận, nhưng khi ta đến, liền thấy Thừa An và Niệm Niệm đứng bên nhau trong ngự hoa viên, thưởng thức những đóa mẫu đơn.
Khung cảnh ấy giống hệt như hình ảnh một đôi thần tiên quyến lữ mà ta từng thấy thuở niên thiếu.
Quay đầu lại, Tiêu Hựu Nhiên cũng đứng từ xa nhìn, rồi cười nhẹ nhàng nói với ta: “Ngươi nhìn xem, hai đứa thật xứng đôi phải không?”
Vậy là ta không còn gì để phản đối, đành thuận theo mà chấp nhận hôn sự này.
Không lâu sau, tin tức Lạc vương qua đời nơi biên cương phía Bắc truyền về kinh thành.
Ta nhớ lại những lời Tiêu Hựu Nhiên từng nói với ta nhiều năm trước: “Nếu chàng ấy chet, ta chắc chắn cũng không thể sống nổi.”
Và nàng thật sự đã gục ngã.
Ta từng nghĩ rằng, với tình cảm bao năm của Hoàng thượng, trái tim Tiêu Hựu Nhiên hẳn đã được sưởi ấm, nhưng rồi lại nhớ tới lời Lạc vương nói về sự lạnh lẽo trong lòng nàng, thứ chỉ có họ mới thấu hiểu.
Nàng quả thật đã quá khổ tâm.
Nàng không muốn phụ lòng ai, nhưng cuối cùng lại không thể làm thành toàn với bất cứ ai.
Ta đã ở bên cạnh nàng đến phút cuối cùng của cuộc đời.
Trước khi lâm chung, nàng dặn dò Hoàng thượng phải sống thật tốt, đừng như nàng dại dột, đừng để lại những hậu quả đau lòng cho con cái.
Nàng hiểu rằng Hoàng thượng từ thuở niên thiếu đã phải chịu quá nhiều gánh nặng, luôn bị số phận đẩy đưa, bất đắc dĩ phải làm những việc khó lòng chối từ, cả đời chưa từng tự mình quyết định.
Hoàng thượng đồng ý.
Ngài luôn nói “được” với nàng, bất kể nàng nói điều gì.
Thậm chí khi nàng nói: “Kiếp sau ta không muốn gặp lại người nữa,” Hoàng thượng vẫn đáp “được.”
Câu cuối cùng Tiêu Hựu Nhiên nói với Hoàng thượng là: “Cảm ơn người, vì đã khiến ta không bao giờ hối hận khi trở thành thê tử của người trong kiếp này.”
Tiêu Hựu Nhiên đã ra đi, và ta càng thêm căm ghét chốn hoàng cung này.
Ba người bạn tốt của ta, từng người một, đều bị cung đình tàn nhẫn cướp đi những năm tháng tươi đẹp nhất.
Dần dần, ta không còn bước chân vào cung nữa, chỉ dặn Niệm Niệm phải hiếu thuận với nhạc phụ của mình.
Nhưng lời dặn ấy cũng chẳng còn ý nghĩa, vì Thừa An và Niệm Niệm đã đi chu du khắp thiên hạ, mỗi năm chỉ trở về kinh thành vào ngày giỗ của Tiêu Hựu Nhiên và Khâu Ninh Nhi.
Cả ba đứa con của chúng đều sinh ra nơi đất khách, đến khi đến tuổi học hành mới trở về kinh thành an cư.
Mỗi năm, ta đều đến thăm mộ của Tiêu Hựu Nhiên, Khâu Ninh Nhi và Văn Tố Tố.
Hoàng thượng không lập thêm một Hoàng hậu nào nữa.
Ta nghĩ rằng, Hoàng thượng một lòng với Tiêu Hựu Nhiên như thế, chắc chắn mỗi năm sẽ tổ chức đại lễ tưởng niệm, nhưng ngài thậm chí hiếm khi tới viếng mộ nàng.
Ta cũng chẳng muốn đoán mò nữa, vì Hoàng thượng luôn cấm ta suy đoán tâm ý của ngài.
Ta dần dần già đi, con gái ta sinh cháu ngoại, cháu ngoại lại sinh chắt.
Ta sống đến bảy mươi ba tuổi, có lẽ là vị quận chúa sống thọ nhất kể từ khi khai quốc.
Còn Hoàng thượng, chắc chắn là vị Hoàng đế sống thọ nhất.
Ngài sống lâu hơn ta, và cuối cùng, ta cũng không biết ngài đã sống bao nhiêu năm.
Ngay cả Thừa An và Niệm Niệm cũng đã già, và Hoàng thượng phải chọn người nối ngôi trong hàng con cháu của mình.
Ngày ta ra đi, Hoàng thượng cũng đến tiễn ta.
Đã bao năm không gặp, ta gần như không nhận ra ngài, nhưng khi ngài gọi ta “Hoa An,” ta lập tức nhớ lại.
Kể từ khi phu quân ta mất, không còn ai gọi ta bằng cái tên ấy nữa.
Hoàng thượng nói: “Hoa An, nếu muội gặp được bọn họ ở phía bên kia, phiền muội báo mộng cho trẫm. Nếu nàng ấy có hỏi, hãy nói với nàng rằng trẫm luôn nghe lời nàng, đã bảo vệ con cái thật tốt, và cũng bảo vệ bách tính thật tốt… Nếu nàng ấy không hỏi, thì muội chỉ cần báo mộng cho trẫm là đủ.”
Ta cúi đầu nhận lời, rồi lần cuối cùng thử đoán tâm tư của Hoàng thượng: “Chỉ phiền muội báo mộng,” bởi bao năm qua, ngài không dám quấy rầy họ, không dám dùng thân phận Hoàng đế để cúng tế, sợ rằng danh xưng Hoàng hậu lại trói buộc linh hồn nàng ấy.
Ngài không dám mong nàng vẫn còn nhớ tới mình, vì xưa nay đế vương nào có xứng đáng với hai chữ “tình yêu.”
Nhưng chỉ khi nhắm mắt lại, ta mới hiểu, đời người không có kiếp sau.
Một kiếp này chính là cả kiếp luân hồi.
Một lần bỏ lỡ trong kiếp này, chính là mãi mãi bỏ lỡ.
Một lần gặp gỡ trong kiếp này, chính là mãi mãi gặp gỡ.