Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 14
Ta là nữ nhi của cô mẫu của Hoàng thượng, cũng chính là biểu muội của ngài, tước hiệu là Hoa An Quận chúa.
Nhưng ta và Hoàng thượng vốn không thân thiết lắm, nên ta quyết định nói chuyện khác trước.
Ta có ba người tỷ muội thân thiết nhất, đó là Văn Tố Tố, nữ nhi của Văn thái y; Khâu Ninh Nhi, tiểu thư phủ Bình Viễn Bá; và Tiêu Hựu Nhiên, tiểu thư phủ Thượng thư.
Chúng ta từ nhỏ cùng học ở nữ học, cùng nghịch ngợm quấy phá, rồi cũng cùng nhau chịu phạt chép sách. Chính vì vậy mà tình bạn của chúng ta trở nên vô cùng khăng khít.
Trong ba người, ta thích nhất là Tiêu Hựu Nhiên. Ta biết Văn Tố Tố và Khâu Ninh Nhi cũng nghĩ như vậy, bởi Tiêu Hựu Nhiên lúc ấy là cô nương xinh đẹp nhất kinh thành, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn gần gũi.
Trời cao dường như đã ban tặng cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Nàng có gia thế cao quý, chỉ đứng sau hoàng thất, có cha mẹ yêu thương hết mực, và còn có ca ca, tỷ tỷ luôn quan tâm che chở.
Nàng lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, vì thế tính cách nàng luôn dịu dàng, kiên định, tựa như một vầng thái dương ấm áp.
Do vậy, khi biết Lạc vương có tình cảm với nàng, ta cũng không quá ngạc nhiên.
Không có ai phù hợp với nàng hơn Lạc vương, và cũng không có ai phù hợp với Lạc vương hơn nàng.
Cả hai đều đẹp đẽ, tươi sáng, chỉ cần đứng cạnh nhau cũng đã khiến người ta cảm thấy thật mỹ mãn.
Trong lòng ta, Lạc vương cũng là một nam nhân vô cùng hoàn hảo. Tất nhiên, trong lòng ta còn có một người khác, nhưng chuyện đó để sau hẵng nói.
Rồi có một ngày, biểu ca ta, tức là Hoàng thượng bỗng chủ động triệu kiến ta, hỏi ta về Tiêu Hựu Nhiên.
Khi ta nói đó chính là cô nương mặc váy đỏ trong yến tiệc Trung Thu năm ngoái, lần đầu tiên ta thấy một nụ cười thoáng qua trên gương mặt của Hoàng thượng.
Ngài là một vị Hoàng đế đăng cơ khi còn rất trẻ, lúc nào cũng trầm ổn nghiêm nghị, khiến người khác quên mất rằng ngài thực chất vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Nhưng lần này, ngài rốt cuộc đã để lộ ra những ảo mộng tươi đẹp của một chàng trai trẻ về tình yêu lý tưởng, và đặt niềm hy vọng ấy lên Lạc vương cùng Tiêu Hựu Nhiên.
Từ một vị Hoàng đế anh minh, ngài bỗng hóa thành một người huynh trưởng yêu chiều hết mực.
Ngài để mặc Lạc vương tổ chức hết lễ hội đèn này đến lễ hội đèn khác trong kinh thành, còn chọn đất xây phủ đệ cho Lạc Vương, chuẩn bị phong tước hôn lễ.
Nhưng ngay khi tất cả mọi người đang mong chờ mối lương duyên tốt đẹp ấy, thì tin dữ từ phủ tướng quân truyền đến: đại biểu tỷ của Tiêu Hựu Nhiên qua đời.
Với sự nhạy cảm chính trị vốn có của hoàng gia, ta ngày càng cảm thấy bất an.
Hoàng thượng lại một lần nữa triệu kiến ta, hỏi: “Nếu nhập cung, liệu có phải sẽ lấy m//ạng của Hựu Nhiên không?”
Trên mặt ngài hiện lên một vẻ đau khổ tuyệt vọng. Ta hiểu rằng ngài đã suy tính đến mức cùng kiệt, không còn kế sách nào khả thi nữa.
Lòng ta không đành, liền đáp: “Với tính cách thấu tình đạt lý của nàng, có lẽ chỉ lấy đi nửa cái m//ạng thôi.”
Thế là Tiêu Hựu Nhiên mang theo nửa cái m//ạng còn lại tiến cung. May thay, nàng vẫn còn Khâu Ninh Nhi bầu bạn. Ta cũng thỉnh thoảng có thể vào cung thăm nàng.
Nhiều lúc ta sẽ ghé qua phủ tướng quân thăm hỏi mẹ nàng, bởi đó là điều nàng đã nhờ cậy trước khi nhập cung.
Một lần khi xe ngựa gần đến cửa phủ Tiêu gia, vì người phu xe sơ ý không kiểm tra kỹ nên bánh xe bất ngờ bong ra.
Khi ta sắp ngã khỏi xe, có một bàn tay vững chắc đã đỡ ta vào trong lòng. Người đó chính là Tiêu nhị thiếu gia, Tiêu Ngôn.
Ta trấn tĩnh lại, cung kính hành lễ tạ ơn. Tiêu Ngôn là một người nho nhã, học rộng hiểu nhiều, cư xử lễ độ, không hề để bụng sự va chạm ngoài ý muốn này.
Nhưng từ đó trở đi, ta không thể nào quên được cảm giác căng thẳng nhưng an toàn khi ngã vào lòng huynh ấy.
Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, ta quyết định sẽ dần dần tiến gần huynh ấy hơn. Ta bèn nghĩ ra kế sách là mượn sách từ huynh ấy.
Tiêu Hựu Nhiên từng nói Tiêu nhị thiếu gia không phải là người chỉ biết đọc sách suông, huynh ấy còn sưu tầm rất nhiều sách sử và thoại bản.
Lần sau khi ta đến Tiêu phủ, ta đã chủ động ngỏ lời mượn sách.
Tiêu Ngôn rất rộng lượng, mở cửa thư các cho ta tự chọn, còn nói nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi huynh ấy bất cứ lúc nào.
Từ đó, ta thường kéo Văn Tố Tố cùng đến, mang theo sách, vắt óc nghĩ ra những câu hỏi khó khăn, rồi nhân cơ hội trả sách mà đến hỏi Tiêu Ngôn, hòng thể hiện sự thông minh, lanh lợi và khác biệt của mình.
Nhưng dù câu hỏi có kỳ lạ đến đâu, Tiêu Ngôn cũng chỉ mỉm cười, từ tốn giải đáp cho ta.
Sau này, Tiêu Hựu Nhiên kể rằng, Tiêu nhị thiếu gia vốn quý sách như sinh m//ạng, phần lớn sách không bao giờ cho mượn, ngay cả nàng cũng chỉ có thể đến thư các mà đọc.
Khi đó ta mới hiểu, Tiêu Ngôn thực sự không phải là một kẻ mọt sách bình thường.
Ta cứ thế chìm đắm trong mối tình của mình, mượn sách, mượn chữ, trả sách, trả chữ, mỗi tháng đều có cớ để gặp Tiêu Ngôn hai ba lần.
Huynh ấy vẫn luôn mỉm cười với ta, nói chuyện đôi ba câu, không bao giờ đi quá giới hạn, nhưng ta biết, chúng ta đều đang âm thầm chờ đợi định mệnh an bài.
Không lâu sau, từ trong cung đột nhiên truyền ra tin tức. Tiêu Hựu Nhiên, người chỉ sau nửa năm tiến cung đã được phong làm Minh Chiêu nghi, bị tước bỏ tước vị và đày vào lãnh cung.
Trong cung nói nàng thất lễ trước mặt Hoàng thượng, nhưng khi ta tự mình vào cung mới biết, nàng đã để Khâu Ninh Nhi, người đang mang thai, trèo lên vai mình để nhìn trộm Bình Viễn Bá.
Đáng đời nàng, cuối cùng còn bị Khâu Ninh Nhi ngã đè g//ãy hai xương sườn. Mặc dù từ nhỏ chúng ta vẫn thường làm những chuyện như vậy, nhưng ta cũng hiểu rằng trong cung mà hành động như thế thì thật là không chuẩn mực.
Khâu Ninh Nhi nhờ mang long thai mà được xử lý khoan hồng, nhưng dù vậy, ta vẫn không kiềm được mà mắng nàng một trận thật nặng.
Ninh Nhi khóc ròng, thốt lên rằng nàng hối hận hơn ai hết, rồi tự an ủi rằng Hoàng thượng chắc sẽ không làm khó Tiêu Hựu Nhiên quá mức, vì khi Hựu Nhiên ngất đi vì đau, Hoàng thượng đã cho người dùng chính long liễn của mình mà đưa nàng vào lãnh cung.
Chuyện một phi tần bị phế mà ngồi trên long liễn để bị đưa đi quả thật chưa từng nghe thấy.
Khâu Ninh Nhi phân tích rằng Hoàng thượng làm vậy là vì hôm đó Lạc vương cũng có mặt ở triều đình, đứng bên ngoài nhìn vào.
Hoàng thượng không thể không nghĩ đến cảm xúc của Lạc vương.
Ta nhớ lại lời Hoàng thượng từng hỏi ta: “Nếu vào cung, liệu có lấy đi tính m//ạng của Hựu Nhiên không?”
Từ khi hỏi như vậy, rõ ràng là Hoàng thượng đã quyết giữ m//ạng cho nàng ấy, lòng ta cũng được an ủi đôi chút.
Lạc vương dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó với Hoàng thượng, vẫn bình thản luyện binh ở đại doanh phía đông ngoại ô.
Sau đó, thậm chí còn dẫn quân đi Giang Bắc diễn tập mà không chút bận lòng.
Nếu ngay cả Lạc vương, người coi Hựu Nhiên quan trọng hơn cả sinh m//ạng, cũng giữ được bình tĩnh như thế, ta lại càng chẳng có gì phải lo lắng.
Sau này, nghe mẹ nói rằng từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ, lãnh cung đã được cải tạo, luôn tràn ngập ánh sáng mặt trời, không còn là nơi u ám, tà khí nữa.
Thế nhưng, sau ba tháng, Hoàng thượng vẫn chưa có ý định thả Tiêu Hựu Nhiên ra. Mẹ nàng đã nhiều lần đến trước mặt ta khóc lóc, cầu xin.
Cuối cùng, ta quyết định vào cung gặp Hoàng thượng để xin cho nàng.
Dù đại ca của Tiêu gia luôn là huynh đệ thân thiết của Hoàng thượng, nhưng giữa những nam tử với nhau có nhiều điều khó mà nói ra, còn ta, với tư cách là biểu muội, biết đâu lại có thể giúp được đôi chút.
Khi ta đến Dưỡng Tâm điện, Hoàng thượng chưa về, ta được dẫn vào trong đợi.
Trên án thư, ta thấy một khay đựng chiếc áo ngủ mới may, nhìn qua đã nhận ra ngay là tay nghề của Tiêu Hựu Nhiên.
Cung nhân quen thuộc với ta kể rằng, chiếc áo này đã để trên bàn mấy ngày rồi, Hoàng thượng không mặc, cũng không cho cất đi, chỉ thỉnh thoảng ngồi nhìn, rồi thất thần.
Ta cũng ngây người ra ngắm nhìn chiếc áo ấy một lúc thì Hoàng thượng trở về.
Ta nhanh chóng trình bày mục đích đến, hỏi người khi nào sẽ cho Tiêu Hựu Nhiên ra khỏi lãnh cung.
Hoàng thượng đáp: “Ở lại lãnh cung có gì không tốt? Không lo ăn lo mặc, lại có tỷ muội bên cạnh bầu bạn, ban đêm còn có thể ngắm sao. Huống hồ hoàng cung vốn đã là nhà giam, ra khỏi lãnh cung hay không thì cũng có gì khác biệt?”
Ta hiểu ý Hoàng thượng, giữ nàng ở lãnh cung sẽ tránh việc nàng phải đối diện với những mưu toan trong cung, Hoàng thượng cũng không phải rơi vào tình cảnh khó xử giữa nàng và Lạc vương.
Đây có lẽ cũng là cách người bảo toàn tình huynh đệ giữa hai người họ.
Thế nhưng… chiếc áo kia…
Ta ngập ngừng lên tiếng: “Nhưng rõ ràng huynh vẫn rất nhớ nàng ấy.”
“Vậy thì sao?” Hoàng thượng không có ý định giấu giếm trước mặt ta, nói tiếp: “Cục diện hôm nay đã là sắp xếp tốt nhất cho cả ba người chúng ta.”
Ta lấy hết dũng khí: “Lạc vương và nàng đã không còn duyên phận, huynh hoàn toàn có thể tự mình bảo vệ nàng ấy.”
Hoàng thượng cười nhạt: “Muội muốn ta tự dối lòng, còn nàng giả vờ ngoan ngoãn, rồi để Lạc vương đứng bên nhìn sao?”
Ta trở nên gấp gáp hơn: “Vậy nên, huynh không thực sự muốn nàng ở lãnh cung, mà là muốn nhốt trái tim mình, vì huynh đã yêu nàng rồi. Yêu đến mức sợ rằng chỉ cần nhìn thấy nàng thêm một lần nữa, huynh sẽ không thể tự thoát ra được…”
Hoàng thượng từ tốn ngắt lời ta: “Hoa An, tự xưa đến nay đế vương không xứng với hai chữ ‘tình yêu’. Muội không cần phải dùng suy nghĩ của thiếu nữ mà đoán lòng trẫm nữa, hãy để những suy nghĩ đó dành cho Tiêu Ngôn đi, trẫm đã hứa sẽ tác thành cho hai người rồi.”
“Vậy sao huynh không tác thành cho chính mình?”
Hoàng thượng phẩy tay, không muốn nói thêm nữa, ra hiệu cho ta lui ra.
Nhưng trước khi rời đi, ta không kiềm lòng được, hỏi một câu cuối: “Rốt cuộc, từ khi nào huynh bắt đầu…”
Ngón tay Hoàng thượng khẽ lướt qua chiếc áo trên án thư: “Một người như nàng ấy, một khi đến gần thì khó lòng không động tâm.”
Ta ngẩng lên, thấy nụ cười cay đắng trên gương mặt Hoàng thượng: “Lạc vương là vậy, trẫm cũng không ngoại lệ.”
Quyết định của Hoàng thượng không ai có thể lay chuyển, ta chỉ là một biểu muội, người có thể dung thứ cho sự vô lễ của ta, nhưng không thể vì sự thất vọng của ta mà thay đổi lòng mình.
Cho đến khi lãnh cung xuất hiện dịch đậu mùa, Tiêu Hựu Nhiên vì ở lại chăm sóc Tề Chiêu dung mà kiên quyết không chịu rời đi.
Hoàng thượng gọi ta vào cung khuyên nàng, nhưng ta hiểu rõ bản tính trọng tình trọng nghĩa của nàng, chỉ biết lắc đầu bất lực.
Cuối cùng, Hoàng thượng có lẽ đã quá lo lắng, bất chấp sự can ngăn của mọi người, không màng an nguy của bản thân, tự mình đến đón nàng nhưng vẫn thất bại.
Ngài ấy còn bị Thái hậu trách mắng suốt nửa canh giờ, làm vỡ bốn cái chén.
Có đôi khi, ta nghĩ, nếu là Lạc vương, hẳn sẽ không chút do dự mà ở bên Tiêu Hựu Nhiên, mãi mãi che chở và bảo vệ nàng.
Nhưng Tiêu Ngôn nói: “Hoàng thượng không giống chúng ta. Gánh nặng trên vai người quá lớn, buộc người phải kìm nén bản thân, không bao giờ có thể tùy ý hành động.”
Ta nhận ra ẩn ý trong lời nói, quay lại hỏi: “Chúng ta?”
Tiêu Ngôn đáp: “Đúng vậy, chúng ta. Ta có thể nghe theo trái tim mình mà đến đây gặp nàng.”
Đây là lần đầu tiên chàng nói những lời thẳng thắn như vậy. Mặt ta nóng bừng, đành vội vàng chuyển đề tài, hỏi chàng làm thế nào để xử lý chuyện của Tiêu Hựu Nhiên.
Tiêu Ngôn khẽ cười chua chát: “Muội ấy cố chấp như vậy, chẳng qua là tin tưởng rằng ta và đại ca nhất định sẽ thay muội ấy kính dưỡng cha mẹ. Muội ấy hiểu ta, mà ta cũng hiểu muội ấy. Bây giờ, muội ấy một lòng cầu chet, ai có thể ngăn cản được đây?”
Sau khi Tề Chiêu dung qua đời, cuối cùng Tiêu Hựu Nhiên cũng như nguyện mà ngã gục.
Vốn dĩ Lạc vương đang ở Giang Bắc diễn binh, luôn bị che giấu tin tức về dịch đậu mùa trong lãnh cung, nhưng đến lúc này thì không thể giấu được nữa. Lạc vương một mình cưỡi ngựa xuyên đêm phi về kinh thành.
Nghe nói Lạc vương đã phát đ//iên, vừa về tới nơi liền lao thẳng vào lãnh cung, không đếm xỉa gì, ôm lấy Tiêu Hựu Nhiên đang hôn mê mà định đưa nàng đi.
Thái hậu có đ//ập vỡ bao nhiêu chén đĩa trong sân cũng không thể ngăn được, cuối cùng phải dùng tính m//ạng uy hiếp mới khiến Lạc vương chịu thả người xuống.
Ngày hôm sau, Văn Tố Tố đột ngột tìm ta, van nài ta sắp xếp cho nàng gặp Lạc vương một lần, nói rằng nàng có thể cứu Tiêu Hựu Nhiên.
Ta đương nhiên không muốn nàng mạo hiểm như vậy, nhưng Văn Tố Tố chỉ cúi đầu nói: “Nếu có thể cứu sống nàng ấy, ta dù chet cũng cam tâm tình nguyện.”
Ta sắp xếp để Văn Tố Tố và Lạc vương gặp nhau tại Nghênh Phượng lâu. Họ kín đáo trò chuyện trong khoảng thời gian một nén hương, sau đó Lạc vương đưa Văn Tố Tố vào cung.
Suốt cả đời, ta không thể hiểu được, liệu việc ta sắp xếp cho họ gặp nhau hôm ấy là đúng hay sai.
Văn Tố Tố đã cứu sống Tiêu Hựu Nhiên, nhưng lại dùng việc đó để ép Lạc vương phải cưới mình.
Điều ta không thể tha thứ là, khi Khâu Ninh Nhi bị băng huyết khó sinh, ta không biết làm gì khác ngoài phái người đi gọi Văn Tố Tố từ lãnh cung, nhưng nàng mãi vẫn không đến.