Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 13
Đại hoàng tử biết trong bụng ta có một sinh mệnh nhỏ, cũng thích tò mò sờ sờ bụng ta. Có lần nó hỏi ta: “Mẫu hậu, người có con ruột, có phải sẽ không thích con và đệ đệ nữa hay không?”
Đại hoàng tử thẳng thắn nói với ta, ta rất thích, nói cho nó biết: “Mẫu hậu sẽ tận lực không thiên vị, có được không? Nhưng mẫu hậu cũng là lần đầu tiên làm mẹ của các con, con là huynh trưởng, nếu như mẫu hậu làm không tốt thì con hãy nói cho mẫu hậu biết, nhé?”
Đại hoàng tử trịnh trọng gật đầu: “Nhi thần sẽ giám sát mẫu hậu, chờ đệ đệ sinh ra, mẫu hậu không thể thiên vị đệ đệ, cũng không thể không yêu đệ đệ.”
“Chờ một chút, tại sao lại là đệ đệ, mẫu hậu muốn một tiểu công chúa ngoan ngoãn, con có biết mẫu hậu vì hai tiểu tử thúi các con mà hao tổn bao nhiêu tâm tư không? Hãy đổi lại đi!”
Đại hoàng tử hét to chạy đi: “Không cần, con muốn đệ đệ, đệ đệ chơi vui, muội muội không chơi vui.”
…
Nếu như thời gian có thể quay ngược, ta nhất định phải ép Đại hoàng tử thu hồi lời nói.
Trong vòng ba năm ta liên tiếp sinh hai đứa con trai, mỗi ngày bị bốn tên tiểu tử thúi làm cho đầu đau như muốn nứt ra, may mắn Hoàng đế rất để tâm đến việc học của Đại hoàng tử, nếu không ta sẽ khóc không ra nước mắt.
Mỗi ngày ta đều thèm muốn tiểu công chúa của người khác, cái gì cũng không làm cho con trai mình, chỉ làm váy nhỏ và giày thêu nhỏ đưa cho Đại công chúa.
Hoàng đế thấy ta đáng thương, liền nói: “Nếu không đừng uống thuốc nữa., chúng ta lại sinh thêm một công chúa.”
Ta lập tức sợ hãi đ//iên cuồng lắc đầu, lỡ đâu lại lòi ra một tiểu tử, ta sẽ không thể sống nổi.
Chuyện ta và Hoàng đế thường làm nhất vẫn là ngồi dưới dưới đèn, hắn đọc sách, ta thêu hoa.
Hoàng đế có lúc sẽ nói: “Kiếp sau trẫm chỉ nguyện làm một thư sinh nghèo, nàng là một tiểu tú nương, chúng ta làm một đôi vợ chồng bình thường, cũng giống như vậy, ta đọc sách, nàng thêu hoa.”
“Thư sinh nghèo?” Ta nghiêng đầu cười nói: “Vậy thiếp thêu hoa nuôi người nha.”
Hoàng đế cũng cười, sau đó cầm tay ta: “Thế nào cũng được, chỉ cần trẫm gặp nàng trước.”
…
Thái hậu thích Thừa An nhất, bởi vì nó càng ngày càng giống Lạc vương. Chỉ có thể nói may mắn Thừa An không phải con ruột của ta, nếu không thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lúc Thừa An mười ba tuổi đã trưởng thành thành một thiếu niên sáng ngời tiên y nộ mã, ta bảo nó đến Tây Nam thăm Bình Viễn bá, nó lại nhân cơ hội đi du ngoạn suốt hai năm mới trở về.
Ngày Thừa An trở về, cháu gái Tiêu Niệm Niệm của ta đang ở trong cung cùng ta thêu thùa.
Niệm Niệm là con gái duy nhất của nhị ca và Hoa An quận chúa, giống như ta khi còn bé, cũng si mê thêu thùa, tuy rằng mới mười ba tuổi đã thêu rất đẹp.
Thừa An thao thao bất tuyệt nói về kiến thức du ngoạn thiên hạ của mình, cuối cùng nói đến Bắc Địa. Nó nói Lạc vương vẫn đóng quân ở bắc địa, bách tính ở đó hiện có cuộc sống thịnh vượng và ổn định.
Nó nói Lạc vương có một thanh bảo kiếm gọi là Du Mễ kiếm, chung linh dục tú, đã giet vô số địch, chỉ vì k//iếm này là dùng dầu đèn cùng gạo đổi, cho nên mới có một cái tên chất phác như vậy.
Nó nói hàng năm ở miền Bắc Tết Trùng Dương đều tổ chức một hội chợ triển lãm thêu thùa thiên hạ. Nó nói trong vương phủ của Lạc vương ở bắc địa trồng đầy hoa, nói xong Thừa An hỏi ta: “Mẫu hậu, người đoán xem là hoa gì?”
Ta đang ngẩn người, chần chờ nói: “Mẫu đơn.”
Thừa An cười nói: “Không đúng, là hồng mai, Lạc vương thúc nói thế gian chỉ có hồng mai ngạo sương đấu tuyết là đẹp nhất. Nhi thần cũng cảm thấy hồng mai trong tuyết là đẹp nhất, đẹp như mẫu hậu vậy.”
Ta càng thêm ngơ ngẩn, lại nghe Niệm Niệm lắc tay nói: “Cô mẫu, con cũng muốn đến hội chợ thêu Thiên Hạ.”
Thừa An cười dịu dàng nhìn Niệm Niệm mặc váy đỏ: “Muội gả cho ta, ta dẫn muội đi.”
Niệm Niệm cười ngẩng đầu lên nói: “Được!”
Thừa An cười càng thêm tươi: “Vậy ta dẫn muội đi xem một bức <> của Ngô Sơn Cư mà Lạc vương thúc vô cùng trân quý, nghe nói là bảo vật trấn phủ, ta nhìn không rõ, nếu muội đi nhất định có thể xem hiểu.”
Ta cuối cùng vẫn không nhịn được rơi lệ, bộ thêu đồ kia của ta vốn không đáng để hắn trân quý như vậy.
Chim nhạn là loài chim trung trinh nhưng cả đời này ta đã yêu hai nam nhân.
…
Lạc vương chưa đến bốn mươi tuổi đã chet bệnh, có lẽ ở miền bắc quá lạnh lẽo, nên dù chỉ còn lại một nửa niềm vui cuối cùng cũng không thể chống đỡ hắn đi được xa hơn.
Hoàng đế cho Thừa An làm con thừa tự của Lạc vương, ta làm chủ gả Niệm Niệm cho Thừa An.
…
Chưa đầy nửa năm, ta cũng ngã bệnh. Ta đã ra đi trong vòng tay của Hoàng đế.
Hoàng đế ôm ta, nói: “Trẫm biết, nàng cuối cùng cũng phải đi tìm đệ ấy.”
Ta nhìn ngân hà rực rỡ ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt lại: “Kiếp sau ta không muốn gặp người nữa.”
Hoàng đế nói: “Được.”
Còn nói: “Cảm ơn nàng đời này đã thành toàn cho ta.”
…
Trong sử sách nói, ta sinh ra trong thư hương thế gia của Chung Minh Đỉnh Thực, thiện nữ hồng, mười sáu tuổi vào cung, mười tám tuổi lập hậu, có bốn người con, cùng Hoàng đế phu thê tình thâm, lại phúc trạch hậu cung, mặc dù tuổi thọ có khuyết, lại coi như cả đời vui vẻ thuận lợi.
Chỉ là, có một chút tiếc nuối.