Chung Bất Tự Thiếu Niên Du - Chương 11
Giữa tháng sáu, đại ca thành hôn, đại tẩu là cháu gái của Lễ bộ thượng thư Vương lão đại ta cùng Hòa phi ngàn chọn vạn tuyển, là một nữ tử dịu dàng, biết cách săn sóc.
Hai tháng sau, Hoa An quận chúa cuối cùng cũng như nguyện gả cho nhị ca của ta, sau đó khi nàng cùng đại bá mẫu tiến cung thăm ta, biểu hiện ngoan ngoãn thuận mắt, bộ dáng dịu ngoan tri lễ, ta nhịn không được bật cười, nàng liền trốn ở phía sau đại bá mẫu không ngừng nháy mắt với ta.
Vào thu, Hoàng đế càng nhíu mày sâu hơn, phía bắc thời tiết ngày càng lạnh, hắn lo lắng các tướng sĩ của mình không thể chịu đựng được với thời tiết cực đoan như vậy, thường bàn bạc với cha ta đến tận đêm khuya.
Vì thế, Thái hậu quyết định mang theo tứ phi đến Hoàng tự cầu phúc cho tướng sĩ Bắc địa.
Lúc ta đến Thanh Đàn cung tìm Hòa phi bàn bạc việc này, lại gặp Uyển Tiệp dư ở bên trong khóc, nói là nhận được tin tức, Quách Vi nghi, không, phải gọi là Quách Tài nhân sợ là sắp không xong rồi.
Quách Tài nhân vừa ra tháng đã bị phạt xuất cung, thân thể vốn đang yếu, lại luôn tâm cao khí ngạo, khó tránh khỏi phải chịu đả kích lớn, điều kiện của hoàng tự so ra vẫn kém hậu cung, một mùa đông qua đi bên trong đã tổn hại hơn phân nửa, hơn nữa nàng mỗi ngày không ngừng lo lắng cho nhị công chúa, khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn.
Uyển Tiệp dư nói: “Ta mặc dù từ nhỏ luôn đối phó với nàng, nhưng dù sao cũng là người một nhà, ngày xưa lúc nàng làm yêu ta cũng từng khuyên nàng, nàng chỉ cho là ta ghen tị, không chịu nghe ta, hiện giờ mới rơi vào kết cục như vậy. Kỳ thật Hoàng đế đi cùng nàng thì sao, chẳng lẽ ai còn có thể nói thêm hai câu với Hoàng đế hay sao?”
Ta cùng Hòa phi thương lượng, có thể xin Quý phi lúc đi Hoàng tự mang theo Nhị công chúa hay không, để Quách Tài nhân nhìn con bé một cái.
Sau khi đề cập việc này, Quý phi nói: “Cũng được, để cho nàng ta thấy rõ ràng, ta cũng không bạc đãi nữ nhi của nàng.”
Nghi thức cầu phúc tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc, chúng ta theo Thái hậu về cung trước, Quý phi thì đúng hẹn ôm Nhị công chúa đi thăm Quách Tài nhân, cũng không biết đã nói những gì, chỉ nghe nói sau đó Quách Tài nhân ra đi rất thanh thản.
Vào tháng chạp, rốt cục cũng có tin chiến thắng truyền về, Lạc vương đại thắng, quân địch toàn tuyến lui binh.
Hòn đá treo lơ lửng trong tim Hoàng đế hơn nửa năm cuối cùng cũng được hạ xuống, buổi tối hôm đó hắn không thức đêm phê tấu tấu chương nữa, sớm đến Chức Vân cung bồi ta, lúc ta thêu thùa, hắn còn rất có hứng thú đọc thoại bản cho ta cả đêm.
Năm sau khi đại quân ban sư hồi triều, đại biểu ca đã trở lại, Bình Viễn bá đã trở lại, nhưng Lạc vương vẫn chưa trở về.
Lạc vương sẽ không trở lại nữa, hắn nói muốn ở lại phía bắc đóng quân, bảo vệ bắc cảnh an định vì Hoàng đế.
Ta không khóc nữa, ngày đó ở trên tường thành, hắn đã nói lời tạm biệt với ta.
Hắn không cần ta nữa.
Ta cũng không cần hắn nữa.
Hoàng đế muốn phong hầu cho Bình Viễn bá, Bình Viễn bá chỉ có một mình Khâu Ninh Nhi, không có con nối nghiệp nên từ chối, chỉ xin được cáo lão hồi hương, an dưỡng tuổi già. Ta đáp ứng với Bình Viễn bá, chờ Thừa An trưởng thành, sẽ gọi Thừa An đến thăm bọn họ, để cho bọn họ yên lòng. Bình Viễn bá rưng rưng cảm ơn ta.
Đại biểu ca thì làm phò mã, huynh ấy cưới Hán Phong công chúa.
Hoàng đế dẫn ta đi dự tiệc cưới của đại biểu ca. Công chúa không bị hiến tế cho ác long phun lửa, mà được gả cho dũng sĩ vượt mọi chông gai, ta rất vui mừng, đêm hôm đó lôi kéo Hoa An quận chúa uống say mèm, cuối cùng nôn mửa khắp người Hoàng đế trong xe ngựa.
Nhìn Hoàng đế cau mày cởi áo khoác, ta cao hứng nói cho hắn biết, ta là cố ý. Hoàng đế bất đắc dĩ cuốn áo khoác sang một bên, chỉ nói: “Trẫm biết, nàng sẽ hận trẫm cả đời.”
…
Hòa phi hằng ngày khuyên ta đừng tranh đấu nữa, nên sớm tiếp nhận Hoàng đế.
Ta cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không cảm nhận được Hoàng đế đối tốt với ta? Hoàng đế từ nhỏ cũng đã nâng Lạc vương lên tận trời, nhưng một khi sự việc liên quan đến giang sơn xã tắc, hắn lại tự tay bóp chet hạnh phúc của Lạc vương.
Hoàng đế đối với ta đã đủ tốt, hắn cho ta làm phi, lại cho ta nhi tử, ta đã rất thỏa mãn, ta không muốn yêu cầu xa vời thêm gì nữa.
Đầu tháng tư, dưới sự chăm sóc nghiêm khắc của Quý phi, Hầu Mỹ nhân cuối cùng gió êm sóng lặng thuận lợi vượt qua thời gian mang thai, sinh hạ Tam công chúa, tấn phong làm Sung dung.
Năm nay hỉ sự không ngừng, Quý phi liền thương nghị cùng Hoàng đế, tổ chức lễ đầy tháng cho Tam công chúa náo nhiệt một chút. Ngay cả Thái hậu bởi vì Lạc vương không trở về mà vẫn rầu rĩ không vui, cũng tham dự cung yến.
Trên cung yến chỗ ngồi của ta tiếp giáp với Châu phi, Thừa An hơn một tuổi đã tự đi được rồi, không ngừng chạy tới tìm Đại hoàng tử, ôm lấy đùi Đại hoàng tử rồi ngẩng đầu cười ngây ngô. Ta bế thằng bé về vài lần, nhưng thằng bé vẫn ầm ĩ đòi Đại hoàng tử, cuối cùng ta không thể không nổi giận, Thừa An mới ngoan ngoãn rúc vào lòng ta ăn.
Đại hoàng tử lại bị lửa giận của ta dọa sợ, cẩn thận nói: “Mỹ nhân nương nương, người đừng hung dữ với đệ đệ.”
Đại hoàng tử năm tuổi, vẫn còn gọi ta là “Mỹ nhân nương nương”, Châu phi đã chỉnh nó một trận rồi, nhưng nó vẫn cố chấp gọi như vậy.
Ta đành phải nhẹ nhàng an ủi Đại hoàng tử: “Không sao đâu, đệ đệ của con mạnh mẽ lắm.”
Lúc này có một đội vũ nữ áo đỏ đi vào, nhẹ nhàng nhảy múa, Thừa An từ nhỏ thích nhất là nhìn người mặc áo đỏ, vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt, thỉnh thoảng còn vui vẻ chỉ vào các nàng cười ngây ngô.
Ta đang dỗ dành Thừa An, trước mắt bỗng chốc hiện lên một ánh sáng, một vũ nữ gần ta nhất không biết lấy d//ao găm từ đâu ra, đ//âm thẳng vào ta.
Ta né tránh không kịp, chỉ có thể theo bản năng dùng thân thể của mình bảo vệ Thừa An, trốn về phía sau.
Lại không nghĩ tới, Hoàng đế, người ngồi trước Châu phi, lại lao đến ôm lấy chúng ta đầu tiên.
May mà Hoàng đế thân thủ nhanh nhẹn, con d//ao chỉ c//ắt rách ống tay áo của hắn.
Thích khách lập tức bị bắt, ta ôm Thừa An ở trong lòng Hoàng đế vẫn chưa hoàn hồn, Hoàng đế ôm chặt ta, không ngừng an ủi: “Không sao, không sao nữa rồi.”
Cho đến khi Thái hậu đi tới, Hoàng đế mới buông tay. Thái hậu hỏi ta: “Nhị hoàng tử không sao chứ?”
Ta lắc đầu nói không sao.
Thái hậu lại liếc mắt nhìn ống tay áo bị cắt rách của Hoàng đế, sau đó ở trước mắt bao người hung hăng đạp Hoàng đế một cái: “Ngươi thật hồ đồ!”
Ta biết, bà ấy là mắng Hoàng đế lại không màng sống chet mà lao đến cứu chúng ta. Hoàng đế gánh vác trọng trách giang sơn xã tắc, sao có thể vì mẹ con chúng ta mà bỏ m//ạng?
Hoàng đế lại không để ý đến lời quở trách của Thái hậu, chỉ đưa tay vén mái tóc rối bù của ta ra sau tai, dịu dàng nói: “Nàng đưa Thừa An về Chức Vân cung trước đi.”
Ngay khoảnh khắc nhìn vào mắt Hoàng đế ta bỗng nhiên hiểu ra, ở trong lòng Hoàng đế có lẽ ta không quan trọng bằng giang sơn xã tắc, nhưng nhất định quan trọng hơn so với tính m//ạng hắn.
Châu phi cùng Hòa phi đưa ta trở về Chức Vân cung, Thừa An bị dọa sợ, ta cùng nhũ mẫu dỗ nửa ngày cuối cùng nó mới ngủ được.
Xử lý xong chuyện thích khách, Hoàng đế đến Chức Vân cung thăm Thừa An, thấy nó đã ngủ mới yên tâm. Ta đã sớm nghỉ ngơi trên giường mềm, Hoàng đế nửa nằm trên giường vẫn đọc sách dưới ánh nến.
Ta ngẩn người nhìn trần nhà, hồi tưởng lại chuyện ngoài ý muốn trong yến hội, tuy rằng lòng còn sợ hãi nhưng vừa nghĩ tới lúc Hoàng đế phi thân tới ôm lấy ta, lại mơ hồ cảm thấy an tâm.
Hắn là người có thể bảo vệ mẹ con ta. Ta vén chăn lên, đi tới bên giường Hoàng đế, Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ta: “Thế nào, nàng còn sợ sao?”
Ta không nói gì, rút sách trong tay Hoàng đế ra, cúi người hôn lên môi hắn. Hắn yêu ta, ta cũng nguyện ý trao thân mình cho hắn.
Hoàng đế sửng sốt một chút, sau đó đưa tay ôm ta lên giường, nặng nề đè lên, hắn hôn ta thật lâu và sâu, ta chỉ có thể ôm chặt hắn, vài lần ta cảm thấy như mình sắp ngất đi.
Cuối cùng hắn ngừng hôn ta, vùi đầu vào cổ ta, thở nặng nề. Cảm nhận được dục vọng của hắn, thân thể ta cực kỳ khẩn trương.
Hoàng đế lại không có động tác gì nữa, chỉ ngẩng đầu hỏi ta: “Nàng thật sự đã sẵn sàng làm thê tử của ta sao?”
Đôi mắt dịu dàng của hắn cách ta rất gần, trong đôi mắt nâu của hắn ta nhìn thấy mình nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng đế nở nụ cười chân thành, hắn ôm chặt ta, ghé sát vào tai ta nói một câu: “Cám ơn nàng.”
Đêm đó Hoàng đế cũng không vội vã muốn ta, chỉ ôm ta vào lòng ngủ một đêm.
Cả đêm ta bị hắn ôm chặt, không thể động đậy, thắt lưng đau nhức cả đêm, không khỏi đồng cảm với chăn và gối đầu mỗi đêm bị ta ôm ngủ.
Liên tiếp mấy ngày, Hoàng đế mỗi đêm đều tới tìm ta, nhưng vẫn như cũ chỉ là ôm ta vào trong ngực hôn rồi lại hôn.
Ta đỏ mặt vài lần và nói với hắn rằng ta đã sẵn sàng. Hoàng đế chỉ cười rồi hôn ta, nói cho ta biết, đừng nóng vội. Khiến ta tức giận đến mức quay mặt đi, ta không vội.
Dần dần có tin đồn truyền đến, nói người hành thích ta cùng Thừa An là do huynh trưởng của Châu phi sai khiến, bởi vì ở tiền triều không được trọng dụng nên hắn phải diệt trừ Nhị hoàng tử và Đại hoàng tử thì cháu trai của hắn mới có thể làm Thái tử, sau này hắn có thể làm quốc cữu.
Nhưng ta không tin Châu phi sẽ hại ta.