Chưa Muộn - Chương 3
11
Trong đồn cảnh sát.
Mặt Cố Trầm Dã bị tôi cào xước nhiều vết, cậu ta và đồng bọn ngồi ôm đầu ở góc.
Tôi thì tóc tai rối bù, ôm lấy mẹ.
Mẹ đội chiếc mũ bóng chày lệch sang một bên, ôm tôi đầy vẻ bí hiểm.
Cảnh tượng này rất khôi hài.
Anh cảnh sát ghi lời khai, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Vậy, thưa cô, đây là lý do hai người đ//ánh nhau? Tuổi không còn trẻ nữa, sao lại không trưởng thành như thế chứ, đánh nhau là điều không được khuyến khích, cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Hơn nữa con gái cô vừa thi đậu điểm cao như vậy, nữ thủ khoa duy nhất của thành phố, chuyện này rất vinh dự, cô không sợ làm hỏng danh tiếng của con bé? Gây ảnh hưởng đến việc vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?”
Mẹ tôi trông rất ngượng ngùng, lén nhìn tôi vài lần, muốn nói nhưng lại thôi.
Tôi nghe vậy, vung tay mạnh mẽ, dũng cảm nói.
“Không vào được Thanh Hoa Bắc Đại thì thôi. Tôi không quan tâm, cậu ta xúc phạm mẹ tôi trước, tôi sẽ cào n//át mặt cậu ta!”
Nếu không có mẹ.
Sao tôi có thể nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Cố Trầm Dã?
Không ngạc nhiên khi mẹ nói tôi sẽ hối hận suốt đời.
Nếu không có chuyện này, có lẽ tôi đã đồng ý lời tỏ tình của Cố Trầm Dã.
Không chừng, Cố Trầm Dã chính là kẻ buôn người sẽ bắt cóc tôi!
Tôi lập tức tố cáo.
“Còn nữa, tôi nghi ngờ cậu ta là kẻ buôn người, một năm sau sẽ bắt cóc tôi! Chúng tôi hoàn toàn là tự vệ.”
Cố Trầm Dã bên cạnh đầy vẻ bàng hoàng.
[?]
“Tôi cmn lúc nào muốn bắt cóc cô?”
Anh cảnh sát lập tức quát.
“Đã vào đồn rồi, im lặng đi!”
Cố Trầm Dã không dám nói nữa, tiếp tục ngồi ôm đầu.
Mẹ kéo tay tôi, nói nhỏ vào tai.
“Con đừng nhắc chuyện buôn người, chuyện mẹ trọng sinh, ngoài con ra ai tin?”
Cũng đúng, tôi hơi vội vàng rồi.
Anh cảnh sát rõ ràng cũng không tin lời tôi, thấy chúng tôi nhận lỗi tốt nên nói:
“Được rồi, tụ tập đánh nhau, may là không nghiêm trọng, các người muốn bị tạm giam hay giải quyết riêng, tự quyết định đi.”
“Rồi, cô đưa chứng minh thư của mình ra.”
Mẹ tôi lập tức nói: “5xxxx……”
“Là chứng minh thư của cô, không phải của con gái cô.”
Mẹ ngây ra một lúc, mặt đỏ bừng.
“Tôi già rồi, không nhớ số chứng minh thư.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, rõ ràng bà sợ hãi rồi.
Tôi cảm động, mẹ không nhớ số chứng minh thư của mình, nhưng nhớ số của tôi.
Đây là tình yêu bao la của mẹ sao.
Tôi bảo mẹ đừng lo, rồi gọi điện cho bố mang chứng minh thư đến.
Khi bố đến nơi.
Ông tức đến mức đầu tóc dựng đứng.
Cuối cùng cũng giải quyết riêng, bố tôi trả tiền thuốc men cho Cố Trầm Dã.
Chuyện này cậu ta đã sai, đòi được một khoản cũng không muốn truy cứu nữa.
Cộng thêm tiền bảo lãnh, mất hết một vạn tệ.
Tôi đau lòng không chịu nổi.
Bố tôi sắp phá sản rồi, giờ nhà đang khó khăn, số tiền này tiêu đi thật đau xót.
Bố vỗ vai tôi.
“Không sao, thua người không thua thế, chuyện này nó đáng bị đ/ánh.”
Trước khi rời khỏi đồn, bố còn trừng mắt nhìn Cố Trầm Dã từ trong đồn đi ra.
“Thằng hèn, còn muốn dựa vào con gái tao để vào Thanh Hoa? Mày mơ đi! Lần sau còn dám dụ dỗ con gái tao, không đơn giản như hôm nay đâu.”
Cố Trầm Dã lại đầy vẻ khó hiểu.
Tôi cũng phì vào cậu ta một cái, thêm một câu.
“Cậu mơ à, tôi đậu rồi, nhưng tôi không vào Thanh Hoa Bắc Đại, tôi sẽ chọc tức cậu cho xem.”
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi đầy u ám.
12
Tôi lên chiếc Audi A6 của bố.
Giơ ngón giữa về phía Cố Trầm Dã bên lề đường.
Mẹ tôi không nói gì, chỉ nhìn tôi đờ đẫn.
Tôi lại cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Tưởng rằng khi biết nam thần mà mình thầm yêu lại là người như vậy, tôi sẽ có chút khó chịu.
Nhưng không phải.
Tôi hào hứng ôm lấy mẹ.
“Mẹ, hôm nay mẹ thật dũng mãnh, mẹ là tấm gương sáng cho con, mẹ nhanh nói cho con biết, con có phải đã thoát khỏi một kiếp nạn không? Kẻ buôn người định bắt cóc con có phải là Cố Trầm Dã không?”
Mẹ tôi hoàn hồn, nhìn tôi cười gượng.
“Gần như vậy, cậu ta là kẻ trung gian, năm đó con đã bị cậu ta lừa, cậu ta cũng vào Thanh Hoa cùng con, cậu ta chỉ nhắm vào tiền của nhà mình, sau này bố con phá sản, học bổng Thanh Hoa của con cũng bị cậu ta lừa hết, khi không còn giá trị lợi dụng, tên khốn đó liền bán con đi.”
Ra là vậy.
Rất phù hợp với logic của nhân vật.
Cậu ta là loại người không biết xấu hổ, dựa vào điểm số của người khác để vào Thanh Hoa, làm những việc như vậy cũng không có gì lạ.
Bố tôi vừa lái xe vừa nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu.
“Vợ ơi, chuyện em trọng sinh là thật sao? Anh thật sự sẽ phá sản à?”
Mẹ tôi lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, sẽ phá sản, nên nhà mình phải giảm chi tiêu!”
Bố tôi im lặng, tôi nghĩ ông không chấp nhận nổi sự thật.
Đang định an ủi ông, thì ông quay đầu xe lại.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đến trung tâm xổ số, mua hết số vé trúng giải sắp tới!”
Mẹ tôi: “Em chưa bao giờ chơi xổ số, làm sao nhớ nổi số trúng giải?”
“Cũng đúng, vậy thì… khu đất nào sẽ tăng giá? Anh sẽ bán hết cổ phần công ty, chúng ta mua vài căn nhà.”
“Thôi đi, trong năm năm tới bất động sản không có cơ hội, nhiều người sẽ mắc kẹt với nhà cửa.”
Mẹ khuyên nhủ chân thành.
Bố tôi hoàn toàn từ bỏ ý định.
“Thôi, vậy chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn, con gái dù sao cũng đậu thủ khoa, giờ tên khốn kia cũng đã bị xử lý, con bé sẽ không bị bọn buôn người bắt cóc nữa, chắc có thể yên tâm mà vào Thanh Hoa Bắc Đại rồi.”
“Không được, Lâm Uyển Uyển không thể vào Thanh Hoa, cũng không thể vào Bắc Đại.”
Không biết vì sao, mẹ tôi rất cố chấp về chuyện này.
Tôi hỏi lý do.
Mẹ suy nghĩ rồi nói: “Thực ra mẹ đã trọng sinh ba lần rồi, lần đầu con vào Thanh Hoa nhưng bị bắt cóc, lần thứ hai con vào Bắc Đại nhưng vẫn bị bắt cóc, lần thứ ba con vào trường 985, xin lỗi, vẫn bị bắt cóc. Nên mẹ đã suy ra, những trường đại học danh tiếng đó con không thể vào, đây có lẽ là một hiệu ứng tiêu cực, muốn an toàn thì học trường hạng hai là tốt nhất.”
Tôi thấy mẹ mình thật giỏi, từ tương lai trọng sinh trở về, các thuật ngữ trên mạng mẹ dùng rất thành thạo.
“Được, trường hạng hai thì trường hạng hai, con nghe lời mẹ.”
Tôi hoàn toàn tin lời mẹ.
Bà là mẹ tôi, làm sao hại tôi được?
Tương lai quan trọng, nhưng an toàn mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng tôi không ngờ.
Những việc xảy ra tiếp theo làm tôi ngạc nhiên, thậm chí nghi ngờ nghiêm trọng.
Mẹ tôi có thực sự trọng sinh không.
Hay nói cách khác, bà có thực sự là mẹ tôi không?
13
Vì trường phát hiện ra một thủ khoa như tôi lại điền nguyện vọng vào trường hạng hai.
Mọi người đều cảm thấy tôi bị ma ám, lần lượt đến nhà tôi khuyên bố mẹ tôi.
Thậm chí người của phòng tuyển sinh Thanh Hoa Bắc Đại cũng trực tiếp đến tận nhà.
Họ còn đề nghị nếu tôi đăng ký học ở trường họ, sẽ có học bổng 500.000 tệ, cùng nhiều khoản trợ cấp, ăn ở miễn phí.
Trường trung học nơi tôi học cũng để kỷ niệm việc tôi nâng cao tỷ lệ đậu đại học của họ, cũng tuyên bố sẽ thưởng cho tôi 300.000 tệ.
Tính ra chỉ cần học là có thể kiếm được hơn một triệu tệ!
Nhưng tôi khéo léo bày tỏ muốn học ở trường hạng hai trong thành phố.
Những người đến nhà tôi ngay lập tức nghĩ rằng chúng tôi đ//iên rồi.
Còn 7 ngày nữa là đến thời hạn điền nguyện vọng, họ đều khuyên chúng tôi suy nghĩ kỹ lại.
Tôi lập tức hỏi mẹ, công ty của bố phá sản lỗ bao nhiêu tiền, nếu không được, tôi sẽ đăng ký Thanh Hoa Bắc Đại, dùng học bổng để giúp bố mẹ.
Mẹ tôi mặt không cảm xúc.
“Hai mươi triệu.”
“Vậy thôi, bán con đi cũng không đủ.”
Có lẽ vì lời tiên tri trọng sinh của mẹ.
Bố tôi đã từ chối một dự án sắp nhận.
Đồng thời bán hết cổ phần của mình.
Chỉ đợi dự án công trình hiện tại hoàn thành, sẽ giải thể công ty.
Lúc đó sẽ chuyển sang ngành khác, như livestream, bán trái cây trên mạng.
Đáng tiếc, khi dự án cuối cùng này đang trong giai đoạn hoàn thiện thì xảy ra sự cố.
Bố tôi bỏ bữa trưa, trời nắng nóng chạy đến công trường.
Trước khi đi, mẹ còn dặn ông cẩn thận, đừng liều lĩnh.
Mẹ cũng thúc giục tôi nhanh chóng nộp đơn nguyện vọng.
Buổi chiều mẹ còn có hẹn.
Nhưng khi tôi chuẩn bị đi đến trường.
Bất ngờ gặp cậu em họ của mẹ, tức là cậu họ của tôi đang đậu xe mua trái cây bên đường.
Cậu ấy hồi nhỏ thường qua lại nhà tôi.
Rất thân thiết, gia đình làm ở Sở Giáo dục thành phố, cậu cũng rất tài giỏi, mấy năm trước nghe nói đã trở thành hiệu trưởng của một trường đại học.
Nhưng nghe nói không phải là đại học trọng điểm, chỉ là trường hạng hai, nhưng cũng rất đáng nể.
Trường hạng hai?
Tôi đột nhiên nghĩ đến đây, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đang định tiến tới chào hỏi.
Thì nghe thấy cậu đang nói chuyện với chủ cửa hàng trái cây.
Nhà tôi sống trong khu này đã hơn mười năm, hàng xóm láng giềng đều là người quen.
Chủ cửa hàng trái cây đang xem Douyin, vừa đúng lúc xem đến video phỏng vấn tôi ngày công bố kết quả thi.
“Con gái nhà anh chị giỏi quá, Uyển Uyển tôi nhìn nó lớn lên từ nhỏ, không ngờ lại giỏi giang như vậy, thi đỗ thủ khoa, lần này định vào Thanh Hoa hay Bắc Đại?”
Cậu tôi hút thuốc, vẻ mặt đầy tự hào.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi là gia đình có truyền thống học hành, nhưng cháu gái tôi không vào Thanh Hoa Bắc Đại, sẽ học trường của tôi, năm sau trường chúng tôi dự định tiến lên trường hạng nhất, có thủ khoa tham gia, chắc chắn sẽ có nhiều học sinh xuất sắc đăng ký học.”
“Vậy cháu gái anh chị chẳng phải là bảng hiệu sống sao?! Ha ha, năm sau tôi cũng sẽ bảo con trai tôi thi vào trường của anh.”
Nghe đến đây, lòng tôi chợt lạnh.
Tôi lập tức mở điện thoại tra cứu trường hạng hai trong danh sách nguyện vọng của mình, rồi tìm kiếm thông tin về trường này.
Phát hiện hiệu trưởng thật sự là cậu họ của tôi.
Đây là trùng hợp, hay là sắp đặt?