Chưa Muộn - Chương 1
1
Tôi cầm tờ nguyện vọng đã được mẹ sửa lại, tay không ngừng run lên.
“Mẹ, mẹ nghiêm túc đấy à? Con gái mẹ có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại mà, sao lại điền vào một trường đại học hạng hai?”
Lúc này tôi như sét đánh ngang tai, trong đầu hiện lên đủ loại cha mẹ độc ác, bày ra các chiêu trò để ngăn con gái mình vào trường danh tiếng.
Ví dụ như tham ô tiền học bổng của con, hay như muốn cho em trai trong nhà được học trường tốt, không muốn thấy con gái mình thành công.
Nhưng không đúng!
Nhà tôi gia đình khá giả, tôi lại là con một, không có em trai.
Dù mẹ tôi có trọng nam khinh nữ, thì cũng không có con trai để mà thiên vị chứ!
Hơn nữa từ sáng tới giờ bà cứ thần thần bí bí.
Lúc này mẹ tôi đang ngồi bên cạnh, cầm hạt dưa, lén lút nhìn tôi.
“Con gái à, nghe lời mẹ đi, mẹ không hại con đâu, mẹ nói thật đấy, Thanh Hoa này con không thể học được, học là đời con tiêu tùng đấy.”
Mẹ tôi sợ tôi không tin, còn dậm chân.
“Nói thật nhé, mẹ là trọng sinh quay lại, biết rõ tương lai của con! Con nghe lời mẹ là không sai đâu!”
Tôi lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, lòng đầy nghi ngờ.
“Vậy con đăng ký Bắc Đại nhé?”
“Bắc Đại cũng không được, con học chưa xong, đã mải yêu rồi chạy theo người ta về quê gặp bố mẹ, kết quả là bị bọn buôn người bắt cóc, cả đời ăn cám, sau này vì không sinh được con, bị gia đình nhà chồng ghét bỏ đến chết, cuối cùng buồn bã mà qua đời.”
Kịch bản này không khớp với cái trên.
Lúc nãy chẳng phải nói tôi sinh năm đứa con cho người ta sao, đoạn sau sao lại thành không sinh được con?
Hệ thống sinh sản của tôi có thể dao động tùy theo lựa chọn của tôi à?
Mẹ tôi rốt cuộc đã trọng sinh mấy lần rồi?
“Con có thù oán gì với bọn buôn người à? Chúng chuyên bắt cóc con sao?”
Tôi nêu ra thắc mắc.
Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng.
“Ai biết cái bọn chết tiệt ấy sao cứ nhằm vào con? Dù sao thì Thanh Hoa Bắc Đại con đừng có vào, nghe mẹ đi, trường hạng hai trong thành phố gần nhà, có chuyện gì bố mẹ cũng giúp được con.”
Tôi nghi ngờ có âm mưu gì đó ở đây.
Nhưng mẹ tôi là người rất đàng hoàng, trừ khi bị điên, không thì không nói những lời linh tinh thế này.
Vậy nên tôi liền gọi điện thoại.
“Alo, là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn phải không? Tôi nghi ngờ mẹ tôi bị tâm thần.”
2.
Mẹ tôi lao tới giật tắt cuộc gọi của tôi.
“Lâm Uyên Uyên, con không tin mẹ đúng không? Mẹ thật sự là trọng sinh trở về, con có một người bạn trai qua mạng tên Cố Trầm Dã, bạn thân nhất của con tên A Phúc, con lén mẹ dành dụm ba nghìn tệ, chuẩn bị thi xong sẽ cùng Cố Trầm Dã đi du lịch Tam Á!”
Tôi kinh hãi nhìn mẹ.
Bà cũng kinh hãi nhìn tôi.
Chuyện tôi hẹn hò qua mạng bị mẹ phát hiện rồi sao?
Bà biết tôi muốn đi du lịch với cậu ấy nên mới sửa nguyện vọng của tôi, chỉ để ngăn tôi yêu đương?
Sự kiểm soát này thật quá đáng!
Nó còn điên rồ hơn việc bà nói mình trọng sinh trở về.
Nhưng tôi phát hiện ra một điều còn điên rồ hơn.
Vì những điều bà nói đều đúng.
Cố Trầm Dã là học bá của trường chúng tôi, chúng tôi quen nhau trên diễn đàn cựu sinh viên, tôi thật ra biết tên cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết tôi là ai.
Tôi dần dần có tình cảm với cậu ấy, nhưng chỉ ở mức thầm yêu.
Chuyện này mẹ có thể kiểm tra điện thoại của tôi, biết được tên của Cố Trầm Dã, tên của bạn thân tôi có thể đã nghe tôi nói qua.
Nhưng chuyện tôi lén dành dụm tiền để mời Cố Trầm Dã đi du lịch Tam Á.
Tôi chưa nói với ai, thậm chí chính Cố Trầm Dã cũng không biết!
Đây chỉ là suy nghĩ của tôi, chưa hề có kế hoạch thực hiện.
Trừ khi mẹ tôi có khả năng đọc tâm trí, hoặc bà thật sự đã trọng sinh trở về!
Thấy tôi bình tĩnh lại. Mẹ tôi vỗ vai tôi. Nói rất chân thành.
“Giờ thì con tin mẹ trọng sinh rồi chứ?”
“Con tin rồi, nhưng nếu con vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại thật sự sẽ có tương lai thê thảm như vậy sao?”
Mắt mẹ tôi lóe lên một giọt nước mắt.
“Chính là thê thảm như vậy.”
Tôi ngập ngừng, đưa ra một giả thiết.
“Có khi nào không phải Thanh Hoa Bắc Đại không tốt, mà là đầu óc con không tốt.”
Chứ sao lại có thể hết lần này đến lần khác bị bắt cóc?
3
Tôi bị một lý do hoang đường thuyết phục.
Khiến bố tôi nhận được tin liền vội vàng chạy về nhà.
Cơ hội để tổ chức tiệc linh đình khoe khoang con gái đỗ thủ khoa của ông ấy hoàn toàn tan biến.
Ông tức giận đến phát điên, chỉ vào mẹ tôi mà mắng.
“Bà bị mỡ lợn che mắt rồi sao.”
Mẹ tôi không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
“Ba tháng nữa, ngành xây dựng sẽ gặp khủng hoảng, nhiều nhà đầu tư sẽ rút vốn khỏi công ty ông, ông sẽ mang một món nợ lớn, cuối cùng chỉ có thể lái xe con, ra ngoài chạy Grab kiếm sống.”
Bố tôi ngẩn ngơ gãi đầu.
Nhìn tôi nói.
“Con đã gọi bệnh viện tâm thần chưa?”
Tôi đau khổ nhìn bố.
“Mẹ trọng sinh rồi, bà ấy nói đều là sự thật, bố một tháng nữa có lẽ thật sự sẽ phá sản, con mà vào Thanh Hoa Bắc Đại, chắc chắn sẽ bị bọn buôn người bắt cóc.”
“Điên rồi, hai mẹ con bà vui quá hóa điên rồi sao? Thần trí không rõ ràng nữa?”
Bố tôi nhất quyết không tin chuyện mẹ trọng sinh.
Lôi bà đến bệnh viện kiểm tra.
Trước khi đi mẹ còn hét lên với tôi.
“Con nhất định phải cẩn thận, hôm nay là ngày quan trọng nhất của con, Cố Trầm Dã chính là khắc tinh của con, đừng bị cậu ta lừa!”
Bố tôi bịt miệng mẹ lại, kéo bà đến bệnh viện.
Còn tiện tay đưa cho tôi một nghìn tệ, bảo tôi mời bạn bè ăn uống.
Tôi lặng lẽ lấy tiền, thu dọn đồ về trường.
4
Chuyện này khiến tôi khá bối rối.
Tôi lơ đãng trở lại trường.
Điện thoại liên tiếp nhận được vài cuộc gọi từ số lạ.
Tôi vừa bắt máy quả nhiên là người từ phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa và Bắc Đại gọi đến.
Họ hỏi tôi đã chọn nguyện vọng chưa? Nếu đăng ký vào trường của họ, sẽ có học bổng hậu hĩnh.
Tôi kiên quyết từ chối sự cám dỗ của học bổng.
Nhìn tờ nguyện vọng đã điền vào trường hạng hai, tôi cảm thấy phân vân.
Lúc này bạn thân A Phúc cười toe toét tiến lại gần.
“Nữ thủ khoa, sao mà trông lo lắng thế? Đang suy nghĩ xem chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại à?”
Tôi đau khổ nhìn cô ấy.
Tôi có thể nói với cô ấy rằng, Thanh Hoa và Bắc Đại, tôi không thể vào trường nào không?
Đều là ngõ cụt cả!
Mẹ tôi nói hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Rốt cuộc là chuyện gì?
A Phúc thấy tôi không trả lời, liền nháy mắt nói với tôi.
“Tớ chuẩn bị cho cậu một bất ngờ để ăn mừng cậu đỗ thủ khoa đó, đừng xúc động quá nhé.”
Nói rồi cô ấy kéo tôi đến vườn hoa tầng một của trường, nói là mời tôi ăn kem.
Tôi còn chưa kịp nói gì, người đã chạy mất.
Tôi đang ngẩn ngơ thì một bóng dáng cao gầy, thanh mảnh bước tới, gọi tên tôi.
“Lâm Uyển Uyển?”
Nam sinh trước mặt thanh nhã tuấn tú, da trắng.
Dù mặc đồng phục cũng không che giấu được khí chất của cậu ấy.
Thì ra là Cố Trầm Dã.
Tôi lập tức đỏ mặt như mông khỉ, Cố Trầm Dã học khoa tự nhiên, tôi học khoa xã hội, không cùng tầng.
Nhưng thi thoảng cũng có gặp.
Tôi thầm yêu cậu ấy, trên mạng gửi tin nhắn cho cậu, nhưng chưa bao giờ để lộ ảnh của mình.
Nên cậu ấy hoàn toàn không biết là tôi.
Một con chó nhỏ tội nghiệp.
“Chúc mừng cậu, thủ khoa kỳ thi đại học, cậu còn định lừa tôi đến bao giờ?”
Cố Trầm Dã nhìn tôi cười như không cười, biểu cảm không mấy thân thiện.
Tôi đầu óc trống rỗng, cậu ấy phát hiện rồi?
Đối tượng hẹn hò qua mạng của cậu ấy là tôi?
“Cậu nói gì? Chúng ta hình như không quen thân lắm.”
Tôi quay người định chuồn, nhưng cậu ấy liền túm lấy tay tôi.
“Cậu là Thỏ Trắng Lội Nước đúng không?”
Thỏ Trắng Lội Nước là tên mạng của tôi.
Xấu hổ chet mất, tôi bị lộ rồi!
Chẳng trách mẹ nói hôm nay là ngày quan trọng nhất của tôi, hóa ra đã dự đoán được tôi sẽ bị lộ hôm nay!
“À, thực ra tôi có thể giải thích.”
“Không cần giải thích, bạn thân cậu đã nói hết với tôi rồi, trước đây cậu nói cậu không ở thành phố này, cũng không muốn gặp mặt, nói là muốn tập trung thi đại học, giờ kết quả thi đại học đã có rồi, nữ thủ khoa, cậu còn gì muốn nói không?”
Cố Trầm Dã cười nhạt, trông không còn giận nữa.
“Tôi… tôi xin lỗi cậu, tôi đã lừa cậu, nhưng tôi không cố ý, cậu muốn giận thì cứ giận đi, tôi chịu được mà!”
5
Tôi tưởng Cố Trầm Dã sẽ thất vọng khi thấy tôi.
Cũng đúng, năm nay tôi vì áp lực học hành mà trán đầy mụn, gương mặt vốn thanh tú giờ thật không dám nhìn.
Đó cũng là lý do tôi sợ gặp Cố Trầm Dã.
Nhưng cậu ấy lại xoa đầu tôi, vẻ mặt cưng chiều.
“Cậu ngoài đời trông cũng dễ thương đấy, không ngờ thành tích thi đại học của cậu tốt như vậy, chắc sẽ đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại nhỉ? Sao lại không muốn gặp tôi? Giờ kỳ thi đã kết thúc rồi, cậu cũng không còn gánh nặng gì nữa, tối nay có tiệc cảm ơn thầy cô, tôi có thể mời cậu đi cùng được không?”
Không đợi tôi trả lời, cậu ấy đã giật điện thoại của tôi, nhập số điện thoại của mình vào.
“Tối nay sáu giờ, tôi chờ cậu ở cổng trường.”
Không!
Tôi còn chưa sẵn sàng!
Cố Trầm Dã mỉm cười bỏ đi.
Trong lòng tôi như bị một niềm vui lớn đập trúng.
Nhưng chưa kịp vui mừng vài giây.
Tin nhắn của mẹ tôi đã đến.
“Lâm Uyên Uyên, Cố Trầm Dã có phải đã mời con đi dự tiệc cảm ơn thầy cô không? Con đừng đi, con sẽ hối hận cả đời đấy!”
Nếu mẹ tôi không phải trọng sinh, thì bà đã cài máy nghe lén lên người tôi.
Không thì sao có thể biết từng hành động của tôi.
Giờ tôi đã tin chắc mẹ tôi trọng sinh rồi.
Nhưng tại sao không thể đi tiệc cảm ơn thầy cô với Cố Trầm Dã?
Tối nay rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?