Chủ Mẫu Trọng Sinh - Chương 3
Đậu Phượng Lan ngước khuôn mặt tái nhợt lên nói: “Phu nhân, nô đáng chết, nô lạy người.”
“Ngươi có đập vỡ đầu cũng sẽ không được thông cảm đâu. Đây là phủ của ta, tất cả mọi người đều thuộc về ta. Cho dù ngươi có chết ở đây, cũng sẽ không có ai đồng cảm.”
Đậu Phượng Lan cắn môi: “Phu nhân, người muốn nô phải làm thế nào? Chỉ cần có thể cứu vãn nô đều dốc hết sức.”
“Ngươi có thể quay ngược thời gian được không?” Ta hỏi nàng.
“Phu nhân…”
Nếu thời gian không thể quay ngược thì mọi đền bù đều vô nghĩa. Ta đã đi sai đường và bây giờ chỉ muốn quay lại đúng hướng.
“Ngươi bỏ đứa bé rồi thì Ngụy Húc sẽ không ghi hận ta à? Nếu ta quay lại vào lúc này thì cả nhà sẽ xem ta là kẻ thù.”
“Ta vào hang ổ giặc, đến khi chết cũng không có nơi nào để giải oan.”
“Đậu cô nương, trong mắt ngươi ta là người ngu ngốc đến vậy sao? Việc ngươi đang làm đơn giản chỉ là lấy lùi làm tiến, khiến Ngụy Húc và bà bà càng thêm thương hại ngươi.” Ta nói.
Đôi má Đậu Phượng Lan khẽ run lên.
“Cho nên, ngươi chịu khổ vô ích rồi, ta sẽ không thay đổi chủ ý, ta nhất định sẽ hoà ly.” Ta nói.
Ta nói thêm: “Ngươi thật độc ác, thậm chí còn sẵn sàng giết chết con của mình. Hãy nhìn hai người kia đi, vừa ngốc lại vừa thâm độc, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ để họ yên.”
Đậu Phượng Lan nắm chặt nắm đấm.
Ta tiếp tục nói: “Ngươi diễn đến đây là được rồi, để lại chút đáng thương mà qua diễn cho Ngụy Húc và bà bà xem đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa.”
Ta gọi hai ma ma thô lỗ đến, cẩn thận đưa nàng ta về phủ Quốc công, không được đánh đập gây gổ với nàng.
Đồng thời, ta nhờ người ra ngoài mua chuộc người kể chuyện trong quán trà, để gã dùng tên giả kể câu chuyện về tình yêu và hận thù giữa Ngụy Húc và Đậu Phượng Lan, cũng như người vợ tội nghiệp và ngây thơ trong câu chuyện, chính là Quận chúa Hoa Dương ta.
Tiếng xấu của Quốc công lan xa.
Mọi người đều mắng Ngụy Húc là kẻ “bạc tình bạc nghĩa”.
Người đời nói rằng ta chặn một mũi tên cho hắn mà phải mất bốn năm mới bình phục vết thương. Người đời cũng khen ngợi lòng trung thành là anh dũng của phụ thân ta, vẻ đẹp giản dị của ta và cả đống của hồi môn hào phóng.
Sau nhiều tháng ầm ĩ gà bay chó chạy, Ngụy Húc không thể chịu nổi nữa nên phải hoà ly với ta, trả lại toàn bộ số hồi môn.
“Hai đứa trẻ không thể ở với nàng được.” Hắn nói.
Ta cười: “Hai đứa con bất hiếu, ta đều giao cho ngươi hết.”
Ta không cần tình yêu nên không quan tâm đến có ai yêu mình hay không.
Ta chỉ muốn giữ cái mạng này mà thôi.
7
Ta đã học được tất cả những kỹ năng mà một người phụ nữ quyền thế nên học.
Trong đó quản lý tài sản là cơ bản nhất.
Của hồi môn của ta rất phong phú, trong cung vẫn còn một số tài sản cũ, ngoài ra ta đã bí mật làm ăn ở Giang Nam bốn năm, may mắn kiếm được tiền nhờ kinh doanh mua bán.
Ta giàu chảy mỡ trong sự cô đơn.
Ta đã tặng miễn phí những món đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ cực kỳ quý hiếm cho chị họ là Công chúa An Ninh.
Công chúa An Ninh thường xuyên mời ta đến phủ Công chúa làm khách và khen ngợi không dứt.
Các gia đình quý tộc ở kinh thành luôn sủng trên đạp dưới, thấy Thái hậu và Công chúa quý trọng ta nên đều gửi thiệp mời ta dự tiệc.
Ta cũng sẽ đi.
Sau khi hoà ly với ta, Ngụy Húc không cưới Đậu Phượng Lan.
Kiếp trước hắn hiến tế ta, phủ Quốc công thuận buồm xuôi nước lấy hết của hồi môn của ta, đủ để Ngụy Húc và Đậu Phượng Lan sống sung túc mấy năm.
Trong kiếp này, Ngụy Húc có rất nhiều điều phải cân nhắc.
Chuyện tình của hắn với Đậu Phượng Lan bị bại lộ, danh tiếng của người phụ nữ này cũng bị hủy hoại. Để nàng làm phu nhân Quốc công thì chẳng có gia đình quý tộc nào muốn lui tới.
Đừng nói mẫu thân hắn không đồng ý mà ngay bản thân Ngụy Húc cũng không muốn.
Hắn ích kỷ đến tột cùng.
Không thể nắm chắc chiến thắng, Đậu Phượng Lan không còn đoan trang và tao nhã như kiếp trước nữa.
Nàng bắt đầu tỏ ra tham lam và vội vàng.
Ngụy Húc ghét nhất những người phụ nữ sỏi đời, nhìn thấy vậy càng khiến hắn ghét nàng hơn.
Họ ghét nhau như chó với mèo.
Phủ Quốc công chướng khí mù mịt.
Ta không rảnh để ý đến họ, chỉ thường xuyên tiến cung làm bạn với Thái hậu nương nương.
Bỗng nhiên Vương Tiệp dư dẫn theo tiểu Hoàng tử nhà mình đến chơi với Thái hậu.
Ta thờ ơ với mọi người nhưng lại rất nồng nhiệt với Bát hoàng tử. Năm nay nó mười ba tuổi, ta mang bánh cho nó ăn rồi hỏi han bài tập về nhà.
Vì ta thích nó nên Thái hậu cũng nhiệt tình với mẹ con nhà họ hơn so với những phi tần người khác.
“Là nhớ Sưởng Nhi sao?” Thái hậu hỏi ta.
Bà ấy cho rằng vì Bát hoàng tử gần bằng tuổi con trai Ngụy Sưởng của ta nên ta mới đặc biệt coi trọng.
Ta lắc đầu: “Không. Sưởng Nhi trông rất giống Ngụy Húc, lạnh lùng và kiêu ngạo. Mối quan hệ của con với nó đã kết thúc vào ngày hoà ly. Con chỉ nghĩ rằng Bát hoàng tử thông minh, mạnh mẽ, tướng mạo lại rất đẹp.”
Thái hậu hơi giật mình.
Lần đầu tiên bà ấy nghiêm khắc cảnh cáo ta một chút: “Hoa Dương, trong cung cẩn thận lời nói và hành động. Đừng tham gia vào những tranh chấp giữa các Hoàng tử.”
“Thái hậu Nương nương, con chưa bao giờ làm điều gì khác thường, người cũng không cần đặc biệt ưu ái nó. Con chỉ lấy cớ ‘nhớ con trai’ để đến gần nó hơn mà thôi.” Ta nói.
Ta biết vài năm nữa Thái tử sẽ bị phế truất, Tam hoàng tử tranh giành ngai vàng đã lâu nên qua đời vì bệnh tật do sức khỏe yếu.
Trong số các Hoàng tử trưởng thành, những người còn lại có rất ít tiềm năng, nhìn sơ cũng thấy không thể làm Hoàng đế.
Ta làm quỷ hai mươi năm, nên ta biết hai mươi năm sau ở kinh thành sẽ có rất nhiều sự kiện lớn, tương lai Bát hoàng tử sẽ là Thái tử.
Ta đối xử tốt với mẹ con họ, không nói chuyện lợi ích hay đứng về phía nào mà chỉ xây dựng một tình bạn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng và thế cục cũng thay đổi đáng kể.
Bốn năm sau, quả nhiên Thái tử bị phế truất, hắn vướng vào tranh đấu gia tộc, những nhà gia thế đều muốn giết hắn. Còn Tam hoàng tử quả nhiên cũng bị bệnh như dự đoán.
Bát hoàng tử mười bảy tuổi được phong làm Thái tử.
Vị trí ở chính cung đã bị bỏ trống từ lâu, nhưng phụ thân và ca ca của Vương Tiệp dư lại lập công nên nàng được phong làm Hoàng hậu.
Ta đã trải qua rất nhiều mối quan hệ nóng lạnh trong cung, Vương Hoàng hậu không muốn gặp bất kỳ phu nhân nào, duy chỉ thích mỗi mình ta. Nàng ấy sẽ không bao giờ quên lòng tốt mà ta đã thể hiện với mẹ con nàng ấy lúc nghèo hèn.
Nàng ấy cũng có dã tâm giống như Thái hậu, nhưng trong tim lại có chút yếu lòng.
Giá trị của ta ngày càng cao hơn.
Thậm chí Hoàng đế còn muốn ban cho ta một cuộc hôn nhân khác, nói rằng nếu ta tái hôn và sinh con thì tương lai sẽ kế thừa vương vị của Thục Vương, được phong làm Quận vương.
Ta cứ quấn lấy Hoàng đế khóc lóc kể lể, dùng phụ thân quá cố của mình làm lá chắn để từ chối các cuộc hôn nhân.
Lúc này đứa con vô ơn Ngụy Sưởng mới đến tìm ta.
“Nương, đây là thiệp mời. Tháng sau con đính hôn.” Nó nói.
Kết hôn phải có sáu lễ, lễ đính hôn là khi nhà trai muốn mở tiệc chiêu đãi người thân của mình.
Ta nhận lấy thiệp mời, xem xét rồi bình tĩnh nói: “Không biết ta có rảnh không.”
Ta sẽ không đi đâu.
Đời này ta chưa bao giờ nghĩ tới việc trở lại phủ Quốc công thêm lần nữa.
Sắc mặt Ngụy Sưởng hơi thay đổi: “Nương, đã nhiều năm như vậy mà người vẫn không thể tha thứ cho chúng con sao? Chúng con chưa từng hại người.”
Ta nhìn nó.
Sau khi hoà ly, ta đã cố gắng sống tốt. Kiếm tiền, kết giao bạn bè, hiếu thuận với Thái hậu, rất hiếm khi nhìn lại quá khứ.
Cho đến khi lời nói của Ngụy Sưởng làm ta nhớ đến cái chết bi thảm của mình ở kiếp trước.
Cũng thật trùng hợp, kiếp trước của ta chết đúng vào hôm nay.
Tình cờ thay đó lại là ngày Ngụy Sưởng đến gặp ta, làm ta nhớ lại cái chết bi thảm của mình một cách sống động.
8.
Kiếp trước ta bước sai một bước thì ngàn bước sau cũng sai, và chết vào ngày đầu tiên của tháng 9 năm Vĩnh Xương thứ 32.
Kiếp trước cũng giống kiếp này, là một ngày nắng thu thật đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây, không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng.
Ta chết trong Huệ Ninh lâu của phủ Quốc công.
Kiếp trước sau khi trở về kinh thành, ta phát hiện ra mối tình giữa Ngụy Húc và Đậu Phượng Lan nên trong lòng vô cùng tức giận.
Kể từ giây phút đó, cơn giận xâm chiếm lấy ta.
Ta náo loạn ở phủ Quốc công đòi đuổi Đậu Phượng Lan đi, Ngụy Húc tức giận: “Nàng có biết nàng ấy là sư phụ của Tụng Tụng không? Đến cả ân sư của con mà nàng cũng không tha.”
“Nàng ấy là ân sư sao?” Ta hỏi Ngụy Húc.
Ngụy Húc: “Ta sẽ không cãi nhau với nàng, nàng là Quận chúa Hoa Dương cao quý, được Thái hậu chống lưng.”
Hắn nghĩ ta quá mạnh.
Sau khi Đậu Phượng Lan rời đi, con gái Tụng Tụng của ta rất thất vọng, nó đã khóc thầm nhiều lần và mong Đậu Phượng Lan quay lại.
Con trai Ngụy Sưởng của ta cũng rất khó chịu, nó thích ăn giò thuỷ tinh do Đậu Phượng Lan làm và không ai có thể làm được chúng ngon như nàng.
Mẹ chồng ta thì bí mật đến thăm Đậu Phượng Lan đang mang thai, ta theo bà ấy đến đó liền bị Ngụy Húc đổ cho tội danh “đánh mẹ chồng”, ngay cả Thái hậu cũng phải xoa dịu Ngụy gia để bảo vệ ta.
Ta trở về phủ Quốc công.
Ngụy Sưởng biết Đậu Phượng Lan đang dưỡng thai ở thôn trang nên cố ý tìm thuốc tốt mang đến cho nàng và ăn ở luôn bên ấy.
Thấy em gái buồn, nó còn dẫn luôn cả Tụng Tụng theo.
Ta nhanh chóng phát hiện ra sự phản bội của chúng và gọi cả hai đến: “Sưởng Nhi, ngươi quỳ xuống cho ta!”
Ngụy Sưởng không đồng ý: “Quận chúa Hoa Dương thật uy nghiêm!”
Nó noi gương phụ thân và luôn gán cho ta cái mác “dùng quyền thế để đàn áp người khác”.
Con gái ta thì yếu đuối hơn, nó quỳ thụp xuống: “Nương ơi, tất cả là lỗi của con. Người đừng giận anh nữa. Sau này con sẽ không đến thăm dì Lan đâu.”
Ngụy Sưởng tuổi còn nhỏ đã học theo phong cách của Ngụy Húc: “Từ giờ trở đi, cả gia đình chúng ta đều là nô tài của người, Quận chúa Hoa Dương!”
Ta tức giận đến run cả người, cầm lấy chiếc bình ném vào nó.
Vì từng bị thương nên ban đêm ta cứ ho suốt, nhiều lúc còn ho ra máu tươi.
Hai đứa nhỏ càng xa cách ta hơn.
Chúng nói với mọi người rằng ta bị điên.
Thái hậu gọi ta đến hỏi thăm, khuyên ta hoà ly nhưng ta không muốn mà chỉ quyết tâm đấu với bọn họ đến cùng.
Con trai Ngụy Sưởng đẩy ta ra xa. Nó đối xử với Đậu Phượng Lan như mẹ ruột và rất hiếu thảo với bà bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy ta nó đều châm chọc mỉa mai.
Con gái ta vì sợ mà cũng dần xa lánh.
Năm thứ hai sau khi trở về kinh thành, Đậu Phượng Lan đã sinh đẻ xong, đứa con của nàng để lại nuôi dưỡng trong thôn còn nàng thì quay lại phủ Quốc công.
Nàng cũng hệt như kiếp này vậy, nhìn mềm yếu nhưng quay đầu liền khiêu khích. Ta không nhịn được mà trừng phạt nàng, khiến Ngụy Húc càng thương hại Đậu Phượng Lan hơn, còn hai đứa con lại quay sang trách móc ta.
Mọi người bên ngoài đều nói ta điên.
Ngụy gia không nhốt ta nhưng bọn họ chèn ép ta từng chút một.
Người quản sự đắc lực nhất của ta đã chết, là chết thảm trước mặt ta. Con chó nhỏ ta nuôi cũng bị đập đá vào đầu. Ta phát điên muốn chạy đến tính sổ với đám người bọn họ.
Ta ăn không ngon ngủ không yên, căng như dây đàn.
Việc chuyển đến Huệ Ninh lâu tĩnh dưỡng là chủ ý của ta.
“Nương ơi, nương, người mau ra ngoài đi, cháy!” Con trai ta đứng bên ngoài hét lên.
Khói dày đặc cuồn cuộn, ta vội vàng mở cửa thì thấy Ngụy Sưởng đang đứng ở cửa.
Không biết cháy ở nơi nào.
Ta kéo nó: “Đi thôi, Sưởng Nhi, nhanh đi thôi!”
Nhưng nó đã đẩy ta.
Lúc bị đẩy xuống lầu ta còn nghe thấy nó nói: “Ta muốn nghị thân, vì một người mẹ điên khùng như bà mà ta không tìm được một cô nương tốt. Nương, hãy làm cho con trai chút chuyện tốt đi.”
Ta bị đẩy xuống cầu thang cao chót vót.
Huệ Ninh lâu bị lửa lớn thiêu trụi và ta cũng bị thiêu chết trên cầu thang.
Thái hậu Nương nương tức giận.
Tuy nhiên, Ngụy Sưởng dẫn theo em gái tiến cung, nói với Thái hậu: “Huệ Ninh lâu là do chính nương dọn vào, nương đã điên từ lâu rồi.”
“Thái hậu Nương nương, bà ấy không chỉ hành hạ chính mình mà còn hành hạ cả con.” Nó xắn tay áo rồi cho Thái hậu xem cánh tay đầy sẹo của mình.
Đó là vết thương do nó tự gây ra để đổ tội cho ta.
Con gái ta chỉ biết khóc.
Nó thật ngu ngốc, ngây thơ và bất tài, giống hệt ta.
Nước mắt Thái hậu lăn dài.
Ngụy gia luôn nói ta điên. Kẻ điên tự thiêu, chấm dứt nỗi thống khổ của Ngụy gia, mọi người đều thương hại Quốc công, nói rằng cuối cùng hắn cũng đã vượt qua và không còn phải chịu sự hành hạ của mụ điên nữa.
Và lời khai của con trai ta là vũ khí chí mạng nhất.
Tại sao nó lại ghét ta đến vậy?
Khi ta rời nhà, nó mới sáu tuổi và mới vỡ lòng được một năm.
Vừa vỡ lòng thì con gái Ngụy Tụng của ta đã hiểu biết, học một biết mười. Còn đứa con trai ham chơi, không chuyên tâm học hành nên quả thật ta có hơi nghiêm khắc với nó.
Vì điều này mà nó ghi hận ta, không ngần ngại cấu kết với người ngoài hãm hại ta, ép ta phát điên, thậm chí giúp nhà Ngụy gia giết ta ư?
Bây giờ nó đứng trước mặt ta, cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, không còn châm lửa đốt ta nữa mà nói: “Chúng ta không bao giờ làm tổn thương người.”
Hễ ta cứ lùi một bước thì người vẫn đầy thương tích.
Bọn họ không hề thay đổi chút nào, là ta đã thay đổi và tự cứu lấy chính mình.