Chủ Mẫu Trọng Sinh - Chương 2
Ta nói: “Trên đời không thiếu thầy dạy thêu hai mặt, đâu chỉ có Đậu Phượng Lan mới làm được.”
“Nhưng bức tranh con thêu chỉ có dì Lan mới làm được. Là độc nhất vô nhị mới khiến Thái hậu vui lòng.” Con gái ta nói.
“Con là con gái của ta, cho dù con tặng một mảnh vải vụn cho Thái hậu thì người cũng sẽ vui mừng. Nhưng nếu con không phải thì Thái hậu nương nương cũng chẳng ngạc nhiên lắm về tay nghề của con đâu. Trong cung thiếu tú nương sao?” Ta nói.
Con gái ta giận dữ khóc rống: “Nương, người không thể hạ thấp dì Lan như vậy.”
Ta mỉm cười nói: “Lúc dì ấy đề cao bản thân thì con không nhìn ra, bây giờ ta nói mấy câu công bằng lại nói ta coi thường nàng?”
Con trai ngu, con gái ngốc, thật giống như ta của kiếp trước.
Tình cảm đã đến đây thì cứ tuỳ duyên đi.
Ta vỗ nhẹ vào tay áo.
Sau khi hoà ly, ta sẽ nhờ tổng quản chăm sóc bọn trẻ, để lại cho chúng chút tiền đủ sống đến khi trưởng thành và kết hôn.
Phải làm tròn bổn phận của một người mẹ, dù sao thì chúng cũng do ta sinh ra.
Còn lại thì ta chẳng trông cậy gì nữa.
Khi ta rời nhà, bọn trẻ đã sáu tuổi và lẽ ra chúng phải hiểu chuyện.
Lúc ấy ta cũng để lại người chăm sóc chúng.
Nhưng khi ta quay về, tất cả người hầu bên cạnh chúng đều bị thay đổi.
Mẹ chồng ta đã thay họ. Những người cạnh ta và người bên mẹ chồng có xung đột lợi ích với nhau nên tất nhiên mẹ chồng sẽ không chứa chấp họ.
Tình cảm của bọn trẻ đối với ta cũng dần thay đổi.
Nhưng không sao cả, ta đã không còn bướng bỉnh nữa.
Đó là số phận đã định sẵn, ta không ép buộc.
4
Ta đang chờ cơ hội để hoà ly.
Ta biết cơ hội này sẽ đến sớm thôi, giống như kiếp trước.
Vào ngày đầu tiên của tháng 9, đã ba tháng kể từ khi ta về phủ Quốc công.
Mẹ chồng ta phải ra ngoài từ sáng sớm và nói sẽ đi chùa lễ Phật.
Bà ấy không kêu ta và bọn nhỏ đi cùng, chỉ có Ngụy Húc đưa bà ấy đi.
Sau khi họ đi ra ngoài, ta liền gọi hai đứa con của mình đến rồi nói với chúng: “Ta sẽ đưa các con đến một nơi.”
Con gái hơi sợ ta.
Bà nó nói ta điên, ghen đến nỗi phát khùng, thế mà con gái ta cũng nghe theo.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Con trai ta hỏi với giọng ủ rũ.
“Đi bái Phật.” Ta mỉm cười nói.
“Bà và phụ thân vừa mới rời đi thì người cũng đi, người muốn làm gì? Con không đi, người quỷ kế đa đoan.” Con trai ta nói.
Cô con gái thì lưỡng lự.
“Không chỉ có ta, Công chúa An Ninh cũng đi. Ta muốn giới thiệu con với tiểu Quận vương bên nhà Công chúa An Ninh, nghe nói con rất muốn học múa thương với hắn.” Ta nói.
Công chúa An Ninh là chị họ, hơn ta bốn tuổi.
Con trai của nàng là một chàng trai trẻ rất tài năng, được một võ sư giỏi dạy sử dụng trường thương, đánh rất đẹp, còn giành được giải Võ Trạng Nguyên.
Cái danh Võ Trạng Nguyên vừa làm nên tên tuổi cho tiểu Quận vương cũng vừa hạ thấp đi giá trị của người khác.
Con trai ta vẫn luôn muốn kết bạn với tiểu Quận vương nhưng đáng tiếc ta không có ở nhà, Công chúa An Ninh tất nhiên sẽ không rảnh đi nói chuyện với nó.
“Tụng Tụng, con có muốn gặp Công chúa An Ninh không? Nàng rất được Thái hậu yêu mến.” Ta nói.
Con gái ta dần buông lỏng.
Sau khi do dự một lúc, con trai ta cũng gật đầu.
Sau khi gặp được Công chúa An Ninh, chúng ta lên chiếc xe ngựa rộng lớn của phủ Công chúa.
Con trai ta gặp được tiểu Quận vương mà nó sùng bái nên rất vui mừng.
Xe ngựa quay đầu hướng về phía thôn trang.
Công chúa An Ninh hỏi ta: “Hoa Dương, chúng ta đi đâu vậy?”
“Ở thôn này có nhà của ta, chúng ta ghé qua một chút, muội có việc.” Ta mỉm cười nói.
Công chúa An Ninh liếc nhìn ta: “Có chuyện gì vậy?”
Ta mỉm cười dựa vào người nàng: “Tỷ ơi, tỷ làm muội đau lắm đấy.”
Công chúa An Ninh trìu mến vuốt tóc ta: “Bọn nhỏ đều lớn cả rồi mà muội còn làm nũng nữa.”
Con gái ta thấy ta thân thiết với Công chúa An Ninh nên rất hâm mộ, con trai thì nhìn ta gần như không thể tin được.
Có lẽ nó nghĩ ta đã không còn chút địa vị nào trong hoàng gia.
Những lời này đều là Ngụy Húc và Đậu Phượng Lan nói với nó.
Xe ngựa đi tới thôn trang, nhóm chúng ta xuống xe rồi đi thẳng vào trong sân.
Ta mở cửa thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp bụng hơi phình ra đang nắm tay mẹ chồng ta nói chuyện phiếm, Ngụy Húc đang ở bên cạnh đỡ nàng.
Lúc này, tất cả mọi người đều sốc ngoại trừ ta.
Tất nhiên, ta cũng giả vờ ngạc nhiên, vội tiến lên vài bước: “Nương, Quốc công, chuyện gì thế này?”
Khi ta sắp chạm vào bụng Đậu Phượng Lan.
Ngụy Húc theo bản năng chặn lại.
Ta cũng thuận thế mà ngã xuống đất. Ta kêu lên, mảnh sứ vỡ chuẩn bị sẵn trong tay áo rơi vào lòng bàn tay, đâm xuyên qua da thịt.
Công chúa An Ninh vội vàng chạy tới đỡ ta: “Quốc công, ngươi thật to gan, dám đánh thê tử của mình trước mặt ta? Trong mắt ngươi còn có bệ hạ, còn có Thái hậu nương nương không?”
Ta không chịu nổi nên vội vàng chạy ra ngoài.
Công chúa An Ninh đuổi theo ta còn con trai của nàng ngăn cản Ngụy Húc chạy theo sau.
Trên xe ngựa, tay ta rỉ máu.
Mảnh sứ vỡ đâm vào da thịt, ta hạ quyết tâm rút nó ra, máu tươi phụt ra như suối.
“Lần này ta giúp muội, muội nợ ta một ân tình.” Công chúa An Ninh nói.
“Tỷ, cả đời này muội sẽ không quên đại ân của tỷ đâu.” Ta nói.
An Ninh: “Nếu muội hoà ly thì muội thua rồi. Nếu ta là muội, ta sẽ chơi tới cùng với bọn họ xem ai chết trước ai. Muội quá hèn nhát.”
Ta mỉm cười cay đắng.
Phụ nữ bình thường sẽ nghĩ như vậy.
Nếu ngươi phụ ta, ta nhất định phải cá chết lưới rách với ngươi.
Nhưng ta đã chết một lần
Lần này ta thà sống còn hơn.
Ta không muốn Thái hậu, người duy nhất quan tâm đến ta phải bật khóc mỗi khi nói về ta, nói rằng lúc trước vì bà ấy lơ là bổn phận, không thể ngăn ta cải nam trang.
Cả đời bà ấy quả cảm như vậy nhưng điểm yếu duy nhất lại chính là ta.
Ta chết làm người thân đau đớn còn kẻ thù thì vui mừng.
5
Kiếp trước, lúc ta về nhà làm ầm ĩ, Ngụy gia cũng đưa Đậu Phượng Lan đi.
Chuyện nàng ở thôn trang, ta biết chứ. Chuyện nàng mang thai cũng là do nàng cố ý nhờ người khác nói cho ta.
Ngày đầu tiên của tháng 9, Ngụy Húc lấy cớ cùng mẹ chồng đi dâng hương để đi thăm Đậu Phượng Lan, ta cũng biết chuyện đó.
Ta bí mật đi theo sau.
Khi nhìn thấy bụng bầu của Đậu Phượng Lan, ta tức giận đến mức muốn lôi ngay đôi cẩu nam nữ này đến gặp Thái hậu.
Trong tình thế cấp bách, mẹ chồng đã giả vờ té ngã, tình cờ lúc đó trên mặt đất có một mảnh sứ đâm thẳng vào tay bà ấy.
Ngụy Húc nói ta cố ý làm tổn thương mẹ chồng.
Ở triều đại này, con dâu làm tổn thương mẹ chồng sẽ bị xử phạt. Ngụy Húc và mẹ chồng đến gặp Thái hậu, nói rằng họ sẵn sàng cho qua chuyện này chỉ mong ta đừng gây thêm rắc rối.
Thái hậu lại bảo ta hoà ly.
Ta vẫn từ chối và muốn đấu với bọn họ. Lúc đó ta tức giận đến đỉnh điểm, hận không thể cắn chết hết cả lũ.
Nên biết rằng, một người tức giận thì đầu óc không minh mẫn, chắc chắn không thể thắng nổi một trận chiến nào cả.
Kiếp này ta nhờ Công chúa An Ninh chơi cùng ta, để các con ta nhìn ra sự thật, ta cũng tranh thủ “mượn” thủ đoạn của mẹ chồng.
“Vì thiếp thất mà đánh vợ cả. Vợ cả bị đánh đến hỏng cả tay.”
Những ngày qua, Ngự sử đài đều dâng tấu về màn trình diễn của Ngụy Húc.
Ở kiếp trước, đứa con của Đậu Phượng Lan cuối cùng cũng được sinh ra ở bên ngoài, sau đó dùng danh nghĩa con nuôi để trở về.
Đậu Phượng Lan chưa bao giờ là thiếp, cũng không phải là ngoại thất. Chờ ta chết rồi thì Ngụy Húc cưới nàng, mà triều đại này cũng có không được nâng thiếp cũng không được cưới ngoại thất về làm vợ cả.
Nếu không Ngụy Húc sẽ phải vào nhà giam.
Ngụy Húc và mẹ chồng ta không cho Đậu Phượng Lan làm thiếp, không phải nghĩ cho ta mà là cho nàng.
Đáng lẽ ngay từ đầu ta phải hiểu rằng những người như vậy không đáng để đấu đá làm gì.
Ngự sử đài luận tội trong hai tháng, kết quả Hoàng đế không thể chịu đựng được nữa và chủ động hỏi ý ta.
Lúc này, ta đã rời khỏi phủ Quốc công, dọn về nơi ở cũ của Thục vương.
Phủ của ta vẫn được giữ gìn nhờ vài người hầu già coi sóc.
Ngụy Húc đến cầu xin ta.
Hắn phong độ dịu dàng, anh tuấn bất phàm, ta vừa nhìn đã yêu.
Nhưng bây giờ hắn đã sụt cân rất nhiều, gò má nhô cao nhìn gai góc hơn.
“A Chỉ, nàng có thể đừng gây chuyện nữa được không?”
Hắn nói: “Ta nạp Lan Nhi làm thiếp rồi giao cho nàng khế ước bán mình của nàng ấy, được không? Chúng ta vẫn là người một nhà.”
“Đây là cách ngươi xin lỗi ta sao? Nàng có làm thiếp hay không, có sinh nghiệt tử hay không thì liên quan gì đến ta chứ?”
“Vậy cuối cùng nàng muốn gì?”
“Tất nhiên là hoà ly rồi. Tất cả của hồi môn của ta đều phải mang đi.” Ta nói.
“Nàng không nghĩ đến con cái sao? Sưởng Nhi và Tụng Nhi mới tròn mười tuổi, sắp đến lúc nghị thân. Nàng náo loạn như vậy thì ai dám gả?” Ngụy Húc nói.
“Ngụy Húc, ngươi thật nhanh mồm dẻo miệng! Người tìm thiếp thất bên ngoài là ngươi, người làm tổn thương ta cũng là ngươi.”
“Lúc ngươi ngủ với Đậu Phượng Lan, ngươi có nghĩ đến tương lai của bọn nhỏ không? Ta ép ngươi lên giường với nàng ta sao?”
Ngụy Húc: “Nàng chỉ đang ngụy biện mà thôi! Đàn ông tam thê tứ thiếp…”
“Ta không cấm ngươi lấy thiếp. Thân là chủ nhân phủ Quốc công, việc nạp thiếp không phải chỉ cần ngươi đồng ý là được, ngươi còn cần sự chấp thuận của ta nữa, đúng không? Ngươi đã báo trước cho ta sao?” Ta hỏi.
“Rốt cuộc nàng tính làm loạn thế nào nữa?”
Hắn thở không nổi, ép hỏi ta: “Mẫu thân đang bệnh.”
“Bà ấy sinh ra một đứa con trai vô dụng như vậy, đương nhiên là phải bệnh rồi.” Ta nói.
“Nàng không được nói năng lỗ mãng về mẫu thân như vậy!” Hắn giận dữ nói.
“Lại nói mẫu thân của ngươi, ta không tôn trọng bà ấy khi nào? Ta đang mắng chính là ngươi đấy, Ngụy Húc.” Ta nói.
Ngụy Húc và ta chia tay không mấy vui vẻ.
Mọi người trong nhà họ Ngụy đều đến tìm ta.
Khi mẹ chồng đến, vừa nói hai ba câu đã bị ta hỏi đến cứng họng: “Tại sao lại đưa chìa khóa nhà cho Đậu Phượng Lan, tại sao lại giúp nàng hối lộ con ta?”
Con trai và con gái cũng đến gặp ta, ta liền lôi cái giá của người mẹ ra: “Các ngươi không giúp ta, xem như là bất hiếu, chi bằng cắt đứt quan hệ đi.”
Người cuối cùng đến gặp ta là Đậu Phượng Lan.
Bụng nàng đã xẹp đi.
“Phu nhân, nô đã bỏ đứa con trong bụng rồi. Đều do nô đáng chết, không biết chừng mực. Mong người tha cho nhà Quốc công, từ nay nô sẽ về quê, không bao giờ đến trước mặt mọi người nữa.” Nàng khóc lóc nói.
6
Ta lặng lẽ nhìn Đậu Phượng Lan.
Nàng có khuôn mặt trái xoan và đôi mắt quả hạnh, trông ngây thơ vô tội nhưng lại có khả năng thao túng trái tim người khác một cách phi thường, có tâm trí kiên định và có mục tiêu rõ ràng.
Nàng muốn trở thành nữ chủ nhân của phủ Quốc công.
Ở kiếp trước, mãi sau này ta mới biết nàng và Ngụy Húc đã yêu nhau hồi còn trẻ.
Mẹ chồng e ngại nhà nàng nghèo nên ép gả Đậu Phượng Lan đi thật xa.
Trong lòng Ngụy Húc sinh ra một cái gai.
Không phải là hắn không thích ta.
Ta được Thái hậu chiều chuộng, được nhiều công tử con nhà gia thế ngưỡng mộ. Tính ta lại hiền hoà ngây thơ. Một người có vẻ đẹp như vậy, thử hỏi ai mà không thích?
Ngụy Húc xem như cũng có chút tình nghĩa với ta. Nhưng trong khi hắn yêu đương sâu đậm với ta thì lại nghĩ đến Đậu Phượng Lan.
Vì Đậu Phượng Lan mà hắn ghét mẫu thân hắn, dẫn đến mối quan hệ hai mẹ con rất tệ.
Thật nực cười khi ta vừa mới thành thân còn cố gắng xoa dịu mối quan hệ mẹ con nhà họ.
Đậu Phượng Lan mất chồng nên luôn thủ tiết. Sau khi Ngụy Húc nghe được thì vui mừng khôn xiết, cầu xin mẹ chồng tìm mọi cách để đưa nàng về kinh thành.
Lúc ta bị trúng tên, Ngụy Húc nhân cơ hội một mũi tên bắn trúng hai con chim, thuyết phục ta đi về phía nam dưỡng bệnh.
Sau khi ta rời kinh thành, để giành lại trái tim của con trai mà mẹ chồng đã đưa Đậu Phượng Lan về nhà với lý do tìm thầy cho cháu gái.
Đậu Phượng Lan không có được cuộc sống không viên mãn với nhà phu quân cũ, phải trải qua nỗi đau khi sống không có quyền lực.
Lần này nàng quay lại chỉ với một mục đích duy nhất là cưới Ngụy Húc.
Không phải là thiếp, cũng không phải ngoại thất.
Bây giờ, vì lợi ích mà nàng phải phá thai. Nàng không ngần ngại làm tổn thương cơ thể mình đến mức sau này, sợ sau này sẽ không có con nữa.
Nếu ta tàn ác bằng một nửa nàng thì ta đã không bị giết.
“Đậu cô nương, ta không thể tha thứ cho Ngụy Húc.” Ta nói.