Chủ Mẫu Nan Mưu - Chương 9
14
Có lẽ ta may mắn.
Nỗi đau trong lòng dường như đã khiến cơn đau khi sinh trở nên bớt đau đớn hơn. Gương mặt của Thuận ma ma và mẹ ta chập chờn đan xen vào nhau trong cơn mê mệt.
Khi đau đớn lên đến cực điểm, ta muốn nói điều gì đó, nhưng phải nói gì đây?
Nói rằng ta không muốn Ngô Hồng Tụ chet? Nói rằng ta đau lắm? Nói rằng con ta là trai hay gái?
Rồi ta nghe thấy một tiếng khóc vang lên, và chính ta cũng nghe thấy mình thốt ra một tiếng rất nhỏ: “Mẹ, con muốn về nhà.”
Đó là một cô bé rất đáng yêu, hay cười. Điều khiến ta bất ngờ là Triệu lão phu nhân và Triệu Vân Ngạn không hề tỏ ra không vui, họ bận rộn cưng nựng con bé.
Vì con bé quá ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chỉ khi lão phu nhân và Triệu Vân Ngạn bế, con bé mới cười. Ngay cả các nhũ mẫu cũng không dỗ được.
Sự thiên vị này khiến lão phu nhân và Triệu Vân Ngạn mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui.
Con bé được đặt tên là Triệu Ninh Tiêu – tiêu lan ngọc chất, ninh tĩnh đạm bạc.
“Là con gái cũng không sao, chúng ta còn trẻ mà.”
Ta chưa kịp tạ lỗi, Triệu Vân Ngạn đã vội tha lỗi cho ta.
“Nguyệt Nô, ta thật sự rất vui, ngay cả khi Niệm Vân ra đời, ta cũng chưa từng vui thế này.”
Việc hắn yêu thích Ninh Tiêu là tốt, nhưng có nhất thiết phải lôi kéo một đứa trẻ vô tội khác vào không?
Sau khi Ngô Hồng Tụ chet, hắn đau buồn không nguôi, thường ngồi rất lâu ở Thính Tuyết Các và không cho ai động vào bất cứ thứ gì bên trong.
Hắn đã viết rất nhiều bài từ tiễn biệt và oán hận của khuê nữ đưa cho ta xem, từng chữ thấm đẫm nỗi đau, trĩu nặng sự ai oán.
Câu chuyện khiến ta nhớ đến một giai thoại hài hước: có một nho sinh rất giỏi viết từ khúc tiễn biệt người vợ quá cố, từng câu chữ khiến ai nghe cũng phải rơi nước mắt.
Một vị hương thân nghe danh đến thăm, nhưng lại phát hiện ra nho sinh ấy thậm chí chưa từng cưới vợ.
Triệu Vân Ngạn, với vẻ mặt thành khẩn và đầy tình cảm như thế, nhưng hắn không hề nhận ra rằng cây tì bà ở Thính Tuyết Các đã biến mất.
Hắn cẩn thận chép lại những bài từ tiếc thương của mình, còn tự đặt cho mình biệt danh “Thính Tuyết Cư Sĩ” (ẩn sĩ nghe tuyết), nói rằng nếu một ngày nào đó những bài từ này được in, hắn sẽ ký dưới biệt danh đó.
Nghĩ cũng thật buồn cười, ta càng ngày càng hiểu hắn hơn. Tình yêu của hắn, thực chất chỉ là một sự tự yêu bản thân đầy ích kỷ.
Chiếc vòng cổ bằng vàng mà Ngô Hồng Tụ đã làm với năm đĩnh vàng, ta lo lão phu nhân nghi ngờ nên đã nhờ làm thêm hai cái giống hệt, một lớn một nhỏ, cái lớn tặng cho Niệm Vân, cái nhỏ tặng cho Ninh Tiêu.
Ba đứa trẻ đeo cùng một kiểu, không ai có thể nhận ra sự khác biệt.
Từ Vãn Ý đến vào buổi tối, dẫn theo Niệm Vân.
Khi họ đứng dựa vào cửa nhìn vào trong, ta đang chép kinh cho Ngô Hồng Tụ.
Từ Vãn Ý nhìn thấy ta chép kinh, ánh mắt tỏ ra hiểu rõ mọi chuyện: “Ngô di nương không tôn kính tỷ, chet cũng là do tự chuốc lấy.”
Ta đặt bút xuống, bình thản nhìn nàng: “Ngươi đến đây, chỉ để nói với ta điều này sao?”
Ta không biết Từ Vãn Ý nghĩ gì. Có phải nàng cho rằng ta đã bày mưu tính kế hại chet Ngô Hồng Tụ, rồi giờ đây lại giả vờ đau buồn như mèo khóc chuột? Hay là nàng nhìn thấy bản thân mình trong ta và bắt đầu lo sợ chính mình sẽ gặp kết cục tương tự?
Ta rất ghét Từ Vãn Ý, vì cái chet của Ngọc Đường và Ngọc Vinh, và vì nàng cố tình tung tin để kích động Ngô Hồng Tụ.
Bất chợt, nàng quỳ xuống, kéo theo Niệm Vân, dập đầu mạnh trước mặt ta: “Đại phu nhân, xin thương xót cho ta. Bên cạnh ta chỉ còn mình Niệm Vân, đại phu đã nói ta không thể có con nữa.”
Ta không hiểu ý nàng, ta chưa từng có ý định c//ướp Niệm Vân khỏi nàng.
“Đứa trẻ này đã sáu tuổi rồi, lão phu nhân nói rằng từ giờ bà sẽ không lo việc dạy dỗ nó nữa, nên ta mới đến cầu xin đại phu nhân.”
“Ta thấy chiếc vòng cổ mà đại phu nhân tặng cho Niệm Vân, biết rằng đại phu nhân là người có lòng nhân hậu.”
“Nếu đại phu nhân chịu giáo dưỡng con bé, tương lai, tương lai nhất định nó sẽ được gả vào một gia đình tốt.”
Từ Vãn Ý nói đến đây, đã đẩy Niệm Vân tới trước mặt ta: “Mau, mau gọi mẹ đi.”
Niệm Vân không thân thiết với ta, nó mới chỉ sáu tuổi, đang cố gắng hiểu tại sao mẹ mình đột nhiên không cho gọi nàng là mẹ nữa.
Con bé không thể hiểu nổi, nên khóc òa lên.
Khi Triệu Vân Ngạn đến, hắn nhìn thấy Từ Vãn Ý ôm Niệm Vân, hai mẹ con khóc thảm thiết.
Sắc mặt Triệu Vân Ngạn lạnh lùng: “Đưa Niệm Vân về đi, khóc lóc thế này còn ra thể thống gì.”
Từ Vãn Ý đau đớn đến mức ôm lấy ngực, có lẽ là căn bệnh đau tim cũ của nàng tái phát.
Triệu Vân Ngạn, trong cơn bực dọc, không để ý đến điều đó, chỉ bảo nàng đừng đến làm phiền ta nữa. Hắn nói rằng trong triều đang loạn lạc, giám sát viên triều đình như sống trong cảnh sợ hãi, lo sợ từng hành động sai trái, và không muốn cả nhà họ Triệu bị kéo vào rắc rối.
Sau này ta nghe nói, có vẻ cha của Từ Vãn Ý đã chọn sai phe, bị giáng chức và sắp bị lưu đày đến Lãnh Nam, không được phép trở lại kinh thành suốt đời.
Còn chi tiết cụ thể hơn, ta cũng không rõ. Triệu Vân Ngạn xoa xoa trán, rồi rất tự nhiên gối đầu lên đầu gối của ta: “Chỉ có ở bên cạnh nàng, ta mới thấy thoải mái.”
Hắn đã khóc đến đau lòng, uống rượu say vì cái chet của Ngô Hồng Tụ, và ta cũng ở đó, rơi nước mắt cùng hắn.
Trên bàn là loại trà bạc hà và hoa nhài mà hắn thích uống, cùng với hương mực nhẹ nhàng từ lúc ta chép kinh.
Triệu Vân Ngạn đã uống rượu, giờ đây không khí trong phòng trở nên nóng, và mùi rượu cũng dần tỏa ra.
“Trinh Nhi, ta luôn cảm thấy mình không nhìn thấu được nàng.” Hắn uống say, nắm lấy tay áo ta.
“Nàng có vẻ như rất yêu ta, nhưng lại như chẳng hề quan tâm đến ta chút nào.”
“Trinh Nhi, nàng nhìn ta đi.”
“Từ khi Hồng Tụ ra đi… không, từ ngày Nguyên Tiêu ấy, ta đã cảm thấy nàng…”
“Ta đã cảm thấy nàng như đang chìm trong làn sương mờ, giống như có một lớp màn ngăn cách giữa chúng ta.”
Hắn mơ màng, gối đầu trên đầu gối ta, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
“Nếu ta gặp nàng sớm hơn một chút, sớm hơn một chút nữa thì tốt rồi.”
“Trinh Nhi… ta yêu nàng lắm, nàng cũng yêu ta có được không…”
Lời cầu xin tình yêu này vừa như van nài, vừa như một mệnh lệnh.
Mỗi khi trong lòng ta nảy sinh chút cảm xúc gần gũi với hắn, lại có những hình ảnh của những th//i th//ể đẫm m//áu hiện lên trước mắt, khiến ta sợ hãi.
Đêm tân hôn, dưới ánh nến lung linh lẽ ra phải là đôi gương mặt ửng đỏ vì e thẹn. Nhưng thay vào đó, chỉ là đôi mắt sưng đỏ vì khóc của người cũ và cơ thể đầy vết thương của người mới.
Ta khẽ vuốt lại mái tóc mai của hắn, để hắn an tâm mà ngủ. Nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, trong lòng ta lại nghĩ.
“Ngươi không xứng đáng.”
“Ngươi thực sự không xứng đáng.”
“Ngươi không xứng đáng nhận được tình yêu thương chân thành của bất kì nữ nhân nào.”
“Ngươi muốn thê tử ngươi hiểu thơ từ, ca phú, nhưng lại không muốn nàng hiểu quá sâu, để nàng khỏi nhìn thấu sự tầm thường của ngươi.”
“Ngươi muốn thê tử ngươi biết cách hưởng thú vui phòng the, nhưng lại đòi hỏi nàng phải tam trinh cửu liệt, làm kẻ trinh tiết trong vai trò người tình.”
“Điều khiến ta buồn nhất là, việc cưới ngươi không phải là điều ta có thể quyết định. Cho dù có gả cho một pho tượng bằng đất hay gỗ, ta cũng chỉ còn cách ở lại bên hắn, dùng cả cuộc đời còn lại để chạm khắc và tô màu lên hắn, để khuôn mặt của bức tượng không đến nỗi quá đáng ghét.”
15
Trời đột ngột trở lạnh, và vụ án của cha Từ Vãn Ý đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng được đưa ra xét xử.
Cha của nàng may mắn mà cũng không may. May mắn là Hoàng thượng đã tha tội, nhưng không may là ông đã nhiễm dịch bệnh trong thời gian bị giam giữ và xét xử.
Nhà họ Từ vẫn còn một chút của cải, nên Từ Vãn Ý không cần phải lo chuyện chu cấp.
Triệu Vân Ngạn biết rằng Từ Vãn Ý thường lén về thăm cha, nhưng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Cho đến khi dịch bệnh ở kinh thành bắt đầu trở nên nghiêm trọng, trong nhà họ Triệu có người hầu bị sốt và ho, Triệu Vân Ngạn mới nhận ra tình hình nguy cấp.
Triệu phủ bắt đầu đốt ngải và đun giấm, những người hầu phát bệnh bị đuổi ra ngoài. Ba đứa trẻ được nuôi dưỡng trong Thọ Khang Đường, ngoài việc đưa cơm và dọn dẹp, không ai được ra vào.
Yến Hà Các bị cách ly riêng biệt vì Từ Vãn Ý đã bị sốt. Nàng vừa mới trở về từ nhà cha mình, và cha nàng đã qua đời vì bệnh dịch.
Triệu Vân Ngạn vô cùng lo sợ vì tối hôm qua hắn vừa ngủ bên cạnh Từ Vãn Ý.
Hắn trở về, ra lệnh cho người hầu đốt phòng thật nóng và tắm rửa kỹ lưỡng toàn thân. Cảm thấy vẫn chưa đủ, đêm ấy hắn đến ngủ ở phòng ta.
Hắn sợ hãi, và nghĩ rằng chỉ khi ở cạnh ta hắn mới thấy yên tâm. Những người nhiễm bệnh, ban đầu là sốt, ho, sau đó ho ra m//áu, cuối cùng thì thuốc men vô phương cứu chữa.
Thật ra, ta không sợ lắm, thậm chí còn nghĩ nếu Triệu Vân Ngạn mắc bệnh mà chet, thì thật hay. Nếu hắn chet trước ta, dù chỉ sớm hơn ba ngày, ta cũng sẽ có ba ngày được vui vẻ.
Điều duy nhất khiến ta bận tâm là Ninh Tiêu và Văn Dịch. Nghĩ đến đó, ta giật mình sợ hãi trước ý nghĩ của chính mình, rồi bật cười khẽ.
Từ Vãn Ý mắc bệnh sớm, nhưng hồi phục cũng nhanh. Người kế tiếp đổ bệnh là Triệu lão phu nhân, sau đó là Triệu Vân Ngạn và ta.
Khi Triệu Vân Ngạn bệnh, hắn dọn qua Yến Hà Các ở. Vì lo sợ người hầu có thể mang bệnh, Từ Vãn Ý bỏ hết trang sức, quỳ bên giường hắn, không rời nửa bước để chăm sóc.
Sự dịu dàng chu đáo của Từ Vãn Ý khiến Triệu Vân Ngạn cảm thấy hối hận, hắn ân hận vì đã đối xử quá tệ với Niệm Vân thời gian trước.
Từ Vãn Ý chăm sóc rất tận tâm, nhưng bệnh của Triệu Vân Ngạn hồi phục chậm hơn ta, thậm chí còn nặng thêm.
Hắn không còn ho nữa, nhưng bắt đầu nôn ra m//áu, sau đó tình trạng nghiêm trọng hơn khi hắn bắt đầu tiểu ra m//áu.
Lão phu nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, còn ta sau khi khỏe lại thì bận rộn chăm sóc ba đứa trẻ, không có thời gian để lo cho hắn.
Cho đến khi Triệu phủ gọi ngự y đến.
Ngự y chẩn đoán là trúng đ//ộc, nhưng tạm thời chưa biết là loại đ//ộc gì.
Do dịch bệnh bùng phát, dược liệu khan hiếm, mọi loại thuốc trong phủ đều được ghi chép nghiêm ngặt, ngay cả khi lấy thuốc ngoài hiệu thuốc, cũng phải ghi ba lần, chưa kể những loại đ//ộc vốn dĩ khó tìm.
Ngự y châm cứu và cho uống vàng lỏng, Triệu Vân Ngạn nôn thốc tháo đến mức trời đất quay cuồng, sau đó cho ngậm một miếng nhân sâm dưới lưỡi, hắn mới lấy lại được chút sức lực.
Ngự y lau mồ hôi, dặn ta nhất định phải hỏi rõ ra được đó là loại đ//ộc gì thì mới có thể kê thuốc giải, cũng để đề phòng hậu họa.
Tại Yến Hà Các, Từ Vãn Ý lặng lẽ quỳ trước một bức tranh mưa bụi, gương mặt dịu dàng, yên tĩnh tựa như một bức tượng Quan Âm bằng ngọc.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào Yến Hà Các, và ta nhận ra rằng nó rất giống với Lan Trúc Hiên. Trang trí ở đây giản dị, không quá xa hoa, trên kệ sách chất đầy những cuốn sách tựa như đá Thái Hồ, các trang sách hơi nhăn và ố vàng, cho thấy chúng không phải chỉ để làm cảnh mà thường xuyên được đọc.
Ta nhận ra nhiều cuốn sách quý của các danh gia, chắc hẳn nàng đã tốn nhiều công sức để sưu tầm.
Ta không phải là một Quan Âm từ bi cứu thế, nhưng trong khoảnh khắc đó, ta tự hỏi rằng nếu ta gặp Từ Vãn Ý sớm hơn thì sao.
Liệu ta có thể nói chuyện với nàng nhiều hơn, liệu ta có thể, giống như với Ngô Hồng Tụ, hóa giải mọi ân oán với nàng không?
“…Tại sao?”
Triệu Vân Ngạn mặt tái xanh, không thể tin rằng Từ Vãn Ý dịu dàng, ngoan ngoãn lại có thể hạ đ//ộc hắn.
Dù có một chiếc bát sứ vỡ đập vào trán nàng, m//áu chảy ròng ròng, Từ Vãn Ý vẫn không nói gì. Nàng càng im lặng, Triệu Vân Ngạn càng hoảng sợ.
“Tiện nhân! Rốt cuộc là đ//ộc gì? Nói đi! Đồ tiện nhân!”
Không biết đã bao lâu trôi qua, nàng mới ngẩng đầu lên và cất lời, vẫn cười: “…Thì ra ngươi cũng biết sợ.”