Chủ Mẫu Nan Mưu - Chương 6
10.
Ta không ăn không uống, nằm trên giường đến ngày thứ ba. Không ngờ lại là Ngô Hồng Tụ đến tìm ta.
Nàng còn chưa thấy ta nằm bên trong, câu đầu tiên đã buông lời mắng mỏ: “Chủ tử nhà ngươi chet rồi à?”
“Ăn nói cái kiểu gì đấy! Phu nhân nhà chúng ta không khỏe!” Xuân Minh phì một tiếng, hắt nước xuống đất: “Giữ mồm giữ miệng chút đi, sáng sớm đã có phân nghẹn đến miệng à?”
Nghe Xuân Minh mắng như thế, Ngô Hồng Tụ nhất thời sững sờ: “Tuyết Nhung con tiện tỳ đó có phải người trong phòng các ngươi không?”
“Sao? Ta cũng đang muốn mắng nó đây, đi lấy ít chỉ đến giờ còn chưa về!”
“Lấy chỉ lấy ở tận giường của Hầu gia rồi, e là không đầy một canh giờ sợ sẽ không về.”
Ta gắng gượng ngồi dậy: “Muội muội, sao thế?”
Ngô Hồng Tụ bị ta bất ngờ dọa sợ, ngẩn người một lúc, vừa định mắng thì lại nhìn thấy gương mặt tiều tụy của ta.
“…Ngươi, ngươi gặp ma à?”
“Phì! Ngươi mới gặp ma! Phu nhân nhà ta chỉ lười không muốn đôi co với ngươi thôi!”
“Chắc trong lòng có quỷ thì đúng hơn.”
Ngô Hồng Tụ cười lạnh một tiếng: “Người của ngươi, Tuyết Nhung, đã leo lên giường Hầu gia rồi, ta tốt bụng nhắc ngươi một câu. Nàng ta cùng cái người gọi là Tuyết Cầu với Từ di nương đang chuẩn bị đến chỗ lão phu nhân tố cáo ngươi kìa.”
Tố cáo ta điều gì trước mặt lão phu nhân? Ta gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng suýt ngã xuống đất.
Ngô Hồng Tụ theo phản xạ định đỡ ta, nhưng Đông Tình đã nhanh hơn một bước.
Nàng hơi lúng túng, rút khăn tay từ thắt lưng ra để che giấu sự bối rối: “Ta cũng chẳng giúp ngươi đâu, chỉ là thích xem náo nhiệt thôi, ngươi tự lo cho bản thân đi.”
Xuân Minh và Đông Tình không biết chuyện gì đã xảy ra giữa ta và Triệu Vân Ngạn. Chỉ là ta không nói, họ cũng không hỏi, mỗi ngày chỉ khuyên ta cố gắng vượt qua.
“Tiểu thư nên rửa mặt chải đầu trước đã,” Đông Tình khuyên nhủ: “Nếu lời của Ngô di nương là thật, lát nữa lão phu nhân truyền gọi chúng ta, ít ra tiểu thư cũng phải trông tươi tắn, không phải tiểu thư vẫn luôn nói không thể để người ngoài thấy mình yếu đuối sao.”
Ta miễn cưỡng gật đầu, để Đông Tình trang điểm cho ta, bất chợt nhìn thấy hoa thủy tiên trên màn giường, chỉ cảm thấy chướng mắt:
“Thu dọn hết đi.”
“Sao vậy?”
“Không thích nữa, sau này đừng mang ra dùng nữa.” Ta vẫn cảm thấy đầu mình nặng trĩu: “Nếu có ai hỏi, cứ nói… không nỡ dùng.”
Sau bữa trưa, bên chỗ Triệu lão phu nhân sai người truyền lời. Trong phòng Thọ Khang Đường đã có Từ di nương và Ngô Hồng Tụ ngồi sẵn, Tuyết Đoàn và Tuyết Nhung đang quỳ dưới đất, Triệu Vân Ngạn không có mặt.
Khi ta đến, Triệu lão phu nhân không hề che giấu cơn giận của mình. Chỉ là lần này, ta biết bà không giả vờ.
“Không biết mẹ có chuyện gì muốn hỏi?”
“Ngươi quỳ xuống.” Triệu Lão phu nhân không nhìn ta, nhưng lại muốn ta quỳ.
“Tuyết Nhung, ngươi nói đi.”
“Nô tỳ vào đêm Nguyên Tiêu nhìn thấy đại phu nhân với một nam nhân kéo qua kéo lại trong góc.”
Tuyết Nhung nhanh chóng quỳ xuống: “Sau đó ba ngày, đại phu nhân cứ trốn trong Lan Trúc Hiên, thần sắc hoảng hốt, không muốn gặp ai.”
Từ di nương nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Nhưng liệu ngươi có nhìn nhầm người không? Đêm đó đại phu nhân đã nói không cho các ngươi theo sau, chưa biết chừng là ngươi nhìn nhầm rồi.”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt của lão phu nhân càng trở nên khó coi.
“Tuyết Đoàn, Tuyết Nhung nói ngươi đi cùng nàng, ngươi cũng thấy sao?”
Tuyết Đoàn ngây người, vội quỳ xuống, nhưng không dám nhìn Từ di nương: “Nô tỳ… nô tỳ không thấy, lúc đó nô tỳ cũng không biết đi đâu, chỉ theo đại phu nhân một đoạn, nhưng quả thực bên cạnh đại phu nhân không có ai, chứ đừng nói là nam nhân. Đại phu nhân bị oan.”
Ta không hiểu vì sao Tuyết Đoàn lại nói dối để giúp ta.
“Nô tỳ có bằng chứng.”
Tuyết Nhung lấy ra chiếc váy Nguyệt Hoa:
“Đại phu nhân sau khi trở về, váy này đã bị bẩn. Đại phu nhân dặn nô tỳ giặt, nhưng nô tỳ thật sự không dám hủy bằng chứng, nên đã lén giữ lại.”
Đông Tình và Xuân Minh thoáng sững sờ khi nhìn thấy chiếc váy, điều này không qua khỏi mắt lão phu nhân.
“Lý Trinh Nhi, ngươi có gì để nói không?”
Không phải là không có lời để nói. Chỉ là không muốn nói.
Ta vừa định mở miệng, nhưng nhận ra mình đã quỳ quá lâu, không còn chút sức lực. Mắt ta tối sầm lại, rồi ngã xuống.
Khi tỉnh dậy, ta đang ở trong Lan Trúc Hiên, xung quanh là một đám người.
Triệu Vân Ngạn nắm chặt tay ta, trên mặt đầy vẻ hân hoan: “Mẹ nhẹ dạ, nghe lời bọn tiện tỳ xúi giục vài câu, liền vô cớ nghi ngờ Trinh Nhi.”
“Là mẹ không hiểu được những trò bồng bột của đám trẻ các con!”
Triệu lão phu nhân nói vài câu, cũng không tiện nhắc lại chuyện kia: “Trinh Nhi không sai, chung quy là do con không đúng.”
“Phải, phải, đều là lỗi của con. Trinh Nhi vừa thật thà vừa ít nói, nếu mẹ mà nhẫn tâm phạt nàng, thì đứa cháu đích tôn này chẳng lẽ không cần nữa sao?”
Cháu đích tôn?
Ta cố mở mắt, Triệu Vân Ngạn vội đỡ ta ngồi dậy: “Cẩn thận một chút, Trinh Nhi, bây giờ nàng đã mang thai rồi, đại phu nói đã gần một tháng.”
Mang thai? Ta sao?
“Đại phu nói nàng mấy ngày nay không ăn uống gì, cơ thể suy nhược, để Xuân Minh mang chút thức ăn lên.”
Hắn đích thân đút cho ta vài muỗng tổ yến.
Lúc này, ta đã dần hiểu ra mọi chuyện.
Hậu viện nào có quá nhiều những thủ đoạn tinh vi và âm mưu xảo quyệt, giống như loài thú săn mồi, cần phải có đủ kiên nhẫn. Phần lớn thời gian chỉ là chờ đối phương mắc sai lầm, rồi bắt lấy sai lầm đó, đè đối phương xuống, khiến họ không thể trở mình.
“Tuyết Nhung, ngươi qua đây.” Ta lạnh mặt: “Nếu ngươi đã khẳng định ta lôi lôi kéo kéo với nam nhân, sao lúc đó không ra tay cứu, mà phải đợi sau này bôi nhọ ta?”
“Nô tỳ sợ, sợ đại phu nhân sau này sẽ tính sổ, nô tỳ cũng nghĩ có thể mình nhìn nhầm…”
“Không cần giải thích.” Ta đặt bát cháo xuống, tựa vào vai Triệu Vân Ngạn, đột nhiên nhìn thấy hoa thủy tiên thêu trên vạt áo của Tuyết Nhung, ta bỗng cảm thấy buồn nôn: “Nhị lang, ta không muốn thấy nàng ta nữa, đuổi đi đi.”
Triệu Vân Ngạn nắm lấy tay ta: “Để Chu ma ma bán nàng ta đến kỹ viện, không cần để nàng ta phải trả tiền bán mình, bẩn quá.”
Tuyết Nhung quỳ trên đất, dập đầu liên tục, khẩn cầu Từ di nương: “Chủ tử, xin người cứu nô tỳ! Nghĩ đến tình nghĩa nô tỳ đã từng hầu hạ người…”
Từ di nương cúi đầu vuốt ve chuỗi hạt tương tư đỏ thắm trên cổ tay, nhíu mày: “Vân Ngạn ca ca, Vãn Ý đau ngực quá.”
Triệu Vân Ngạn không kiên nhẫn, phất tay ra hiệu cho nàng tự quay về Yến Hà Các nghỉ ngơi.
“Tuyết Đoàn, ngươi vẫn theo Xuân Minh đi.”
Nói xong những điều này, ta đã mệt đến nỗi không thở nổi nữa. Bất chợt ta nhìn thấy bóng lưng của Từ Vãn Ý, ta ghé sát tai Triệu Vân Ngạn, thở dài: “Nhị lang, có người muốn hại ta.”
“Nàng cứ yên tâm dưỡng thai, Tuyết Nhung ta đã xử lý rồi.”
Ta đang nói về ai, Triệu Vân Ngạn trong lòng hiểu rõ. Nhưng hắn sẽ không truy cứu.
Bởi vì Từ Vãn Ý không muốn hại hắn, bởi vì Từ Vãn Ý bắt gian cũng là để giúp hắn.
Nghĩ đến đây, ta không kìm được mà bật cười.
Một kẻ tệ hại như thế, ta khinh thường hắn, vậy mà ta lại hiểu rõ hắn.
11.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, thời tiết dần ấm áp hơn, đã là tháng Năm.
Triệu Vân Ngạn dường như cảm nhận được sự xa cách của ta, nhưng hắn cho rằng đó là do ta đang mang thai, tâm trạng không tốt.
Hắn thường xuyên qua chỗ Từ Vãn Ý, hoặc sang chỗ Ngô Hồng Tụ. Hôm ấy, Ngô Hồng Tụ đến báo cho ta chuyện về Tuyết Nhung, ta thấy khá bất ngờ.
Dù nàng nói rằng chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi. Từ khi biết ta mang thai, mẹ ta và Triệu lão phu nhân bắt đầu bận rộn.
Chưa biết là con trai hay con gái, họ đã làm sẵn hai bộ quần áo nhỏ.
Lễ bắt đồ (trẻ con đầy tuổi có lễ để trẻ nhặt đồ đoán việc), khóa bình an, tượng Quan Âm đưa con, đệm nhỏ được khai quang từ chùa Thiện Duyên chất thành một ngọn núi nhỏ.
Ta bảo Đông Tình chọn vài bộ quần áo nhỏ và trang sức bình an, sau đó cùng Xuân Minh mang đến Thính Tuyết Các..
Vì ta đoán với tính cách như Ngô Hồng Tụ, chưa chắc nàng biết làm nữ công gia chánh.
Có lẽ cũng không có người thân bên nhà mẹ đẻ chuẩn bị cho nàng những thứ này.
“Nô tỳ ghét nàng ta, còn ghét hơn cả Từ Vãn Ý,l.” Xuân Minh vừa đi vừa tức giận nói.
Khi đến Thính Tuyết Các, ta mới phát hiện nơi này còn lạnh lẽo hơn ta tưởng. Nàng và Triệu Vân Ngạn cứ mãi cãi nhau rồi lại làm lành, dù nàng chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ sinh nở.
Ta đoán không sai, Ngô Hồng Tụ đang vật lộn với một mớ kim chỉ. Thấy ta đến, nàng vội vàng giấu nó ra sau lưng.
Thật ra, nàng không cần phải tự tay làm, vì trong phủ vẫn có thợ thêu chuyên làm những việc này. Nhưng người làm mẹ, ai cũng muốn tự tay làm điều gì đó cho con.
“Ngươi đến đây làm gì?” Nàng nhìn ta đầy cảnh giác.
“Người tốt lại bị nghĩ là kẻ ác, phu nhân nhà ta đương nhiên là đến đưa đồ cho ngươi!” Xuân Minh liền đáp lại.
Ngô Hồng Tụ không tin ta, nhưng cũng không tỏ thái độ đối đầu: “Cứ để đó, cảm ơn.”
“Chuyện Tuyết Nhung, cũng cảm ơn ngươi.” Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không nhờ ngươi báo trước, ta cũng không kịp phòng bị.”
Ngô Hồng Tụ nghe ta cảm ơn, có phần ngượng ngùng: “…Cũng phải cảm ơn ngươi đã khuyên Hầu gia.”
Xuân Minh chớp chớp mắt, không hiểu sao bầu không khí bỗng trở nên tế nhị.