Chủ Mẫu Nan Mưu - Chương 5
9.
Lễ Nguyên Tiêu là một dịp lớn. Triệu Vân Ngạn muốn đưa chúng ta ra ngoài dạo cầu và xem đèn. Ngô Hồng Tụ bụng đã lớn, sợ người qua lại xô đẩy, nên không ra ngoài.
Qua năm mới, công việc của Từ Vãn Ý cũng ít đi, gần đây Triệu Vân Ngạn ít đến chỗ nàng.
Nguyên Tiêu cũng là sinh nhật của Từ Vãn Ý, nên Triệu Vân Ngạn sẽ đến bên nàng.
Ta không nghĩ hắn sẽ đến thăm ta. Nhưng sáng hôm ấy, khi ta đến chỗ lão phu nhân uống trà, lão phu nhân cứ nháy mắt với ta, cười không khép miệng lại được: “Vân Ngạn đứa trẻ này thật là quan tâm đến con, còn bảo ta tìm cách đưa con đi để tạo bất ngờ, con mau về xem đi.”
Ta trở về Lan Trúc Hiên, phát hiện từ màn giường đến chăn đệm đều đã được thay mới.
Màn lụa trắng như ánh trăng, chăn đệm cũng là thêu tay từ Tô Châu.
Chuyện này vốn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng trên màn lụa và chăn đệm đều thêu hoa thủy tiên.
“Cô gia rất yêu thích tiểu thư của chúng ta.”
“Còn dặn không được để lộ ra đâu.”
Chiều hôm đó, Triệu Vân Ngạn mang đến cho ta một bộ áo váy, áo lụa trắng và váy thêu ánh trăng.
Hắn thực sự đã bỏ nhiều tâm sức, cả váy nguyệt hoa và áo lụa trắng đều thêu hoa thủy tiên và thỏ con.
Ta ngẩn ra, chợt cảm thấy có chút mềm lòng nơi đáy tim.
“Ta thấy trước khi xuất giá, y phục của nàng toàn thêu hoa thủy tiên, chẳng lẽ lấy chồng rồi lại không còn ai nhớ đến nữa.” Hắn cười, có chút ngượng ngùng như thiếu niên mới biết yêu: “Ta thích nàng mặc váy, tươi tắn, đẹp đẽ, Lan Trúc Hiên tựa tiên nữ giẫm trên sóng nước.”
“Bộ váy này chỉ dành cho Nguyệt Nô, không ai khác có.” Triệu Vân Ngạn ghé sát tai ta, giọng nói đầy thiên vị: “Nguyệt Nô mặc vào nhất định sẽ vượt trội hơn tất cả bọn họ.”
Mỗi khi Triệu Vân Ngạn nói lời âu yếm, dù ta đã tự nhắc nhở mình phải cảnh giác, trong lòng vẫn không khỏi rung động. Bởi vì điều đó thật giống như tình yêu, giống như hắn thật sự đem cả trái tim hoàn chỉnh dâng lên cho ta.
Ta khẽ vuốt ve hai con thỏ đáng yêu trên vạt váy, trong lòng có một giọng nói đang biện hộ cho hắn.
Lý Trinh Nhi, yêu hắn cũng chẳng sao. Hắn là phu quân của ngươi, hắn khác với bao nhiêu nam nhân ngoài kia. Dù trái tim có chia làm ba phần, ngươi cũng có được phần đặc biệt nhất.
Khi trời bắt đầu sáng đèn, Từ Vãn Ý nắm tay đứa trẻ năm tuổi tên Niệm Vân, nhớ lại quá khứ, cười dịu dàng: “Hồi nhỏ, Vân Ngạn ca cũng như vậy, nắm tay ta đi xem đèn.”
“Vân Ngạn ca còn nhớ không, năm ấy chỉ còn một chiếc đèn thỏ, huynh vì mua cho ta mà đã đánh nhau với người khác.”
Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt của Triệu Vân Ngạn cũng trở nên dịu dàng: “Nhớ chứ, lát nữa ta sẽ mua đèn thỏ cho Niệm Vân và nàng.”
Niệm Vân nghe nhắc đến đèn thỏ, đôi mắt sáng lên, ngọt ngào gọi một tiếng “cha”.
Từ Vãn Ý giả vờ như vô tình hỏi: “Những năm trước, Lý tỷ thường đón Tết Nguyên Tiêu như thế nào?”
“Ta nghe nói gia đình tỷ quy củ nghiêm ngặt, khó có dịp ra ngoài đi dạo như thế này.”
“Thường mẹ sẽ bế ta đi xem đèn, sau này lớn hơn thì chỉ mua đèn rồi xem ở trong phủ, không có gì náo nhiệt như bên ngoài.”
Từ Vãn Ý mắt đỏ hoe: “Thật tốt, nếu mẹ ta còn sống, chắc cũng sẽ thương ta như thế.”
Mẹ của Từ Vãn Ý qua đời vì bệnh trước khi nàng xuất giá, sau đó nhà họ Từ chê trách danh tiếng của nàng, cũng ít qua lại với nàng từ đó.
Triệu Vân Ngạn dường như nhớ ra điều gì, liền đau xót mà ôm lấy nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Niệm Vân đang nhìn kia.”
Từ Vãn Ý mới ngừng khóc: “Để tỷ tỷ cười chê rồi.”
Hương thơm của áo lụa, xe ngựa ngọc ngà tỏa đầy đường. Đèn từ đầu phố thắp sáng đến cuối hẻm, kèm theo làn khói mỏng mờ ảo bốc lên.
Triệu Vân Ngạn không thích cả nhà đi cùng nhau quá thân mật, liền nói mọi người tự do vui chơi, một canh giờ sau sẽ gặp lại ở đây. Xuân Minh kéo theo Tuyết Đoàn, Đông Tình đi sau cùng với Tuyết Nhung.
“Đi chơi đi.”
Ta suy nghĩ một chút, rồi lấy ra ít bạc vụn đưa cho họ: “Có thích gì thì cứ mua nhé.”
Tuyết Đoàn và Xuân Minh cầm tiền, liền vui vẻ chạy mất hút. Tuyết Nhung lại chăm chú nhìn ta: “Nô tỳ muốn ở bên cạnh hầu hạ phu nhân.”
Đông Tình thấy vậy, mỉm cười kéo nàng đi: “Tiểu thư nhà ta không thích bị ràng buộc, sau này ngươi sẽ hiểu, đi chơi đi.”
“Vậy Đông Tình tỷ tỷ không cần dắt ta, ta muốn tự mình dạo xung quanh.” Tuyết Nhung rút tay khỏi tay áo của Đông Tình.
Đông Tình ngẩn người, nhưng cũng không để bụng, để nàng tự đi. Có hàng bán mặt nạ, ta tiện tay lấy một chiếc hình con thỏ, đeo lên mặt cảm thấy khá thú vị.
Lại thấy có quán bán bánh trôi, xếp hàng rất dài, là tiệm của nhà họ Lưu. Ta nhớ khi xưa mẹ từng dẫn ta đến ăn.
“Cô nương đeo cái này rất đẹp.”
Đang đi đến cuối hẻm, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai ta, ta giật mình ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn người đó.
Trước mắt là một nam tử đeo mặt nạ, khoác áo choàng đen, cao lớn oai phong như thần linh.
Thấy ta cảnh giác, hắn lại tỏ vẻ hứng thú: “Không biết cô nương bao nhiêu tuổi rồi? Đã hứa gả cho ai chưa?”
Chưa đợi ta kịp chạy, hắn đã ôm chặt lấy ta, bàn tay lớn che kín miệng ta không cho phát ra tiếng.
Ta thoáng thấy Tuyết Nhung ở trong bóng tối, liều m//ạng vùng vẫy, nhưng nàng chỉ nhìn lướt qua, lại không nhìn vào ta, cúi đầu bước đi.
Ta cắn mạnh vào tay hắn, dùng hết sức mình để đá và đạp, nhưng chẳng có tác dụng gì. Một tay hắn đủ để giữ chặt cả hai tay ta, tay còn lại dễ dàng luồn xuống dưới váy Nguyệt Hoa của ta, mò đến dây buộc.
Nước mắt ta đột nhiên trào ra: “Xin ngài, ta là con gái nhà lành, xin hãy tha cho ta một con đường sống. Ta nhất định sẽ hậu tạ ngài ngàn vàng.”
Hắn không nói gì, nhưng vẫn tháo dây buộc, kéo ta vào góc tối. Khi chân ta cảm nhận được cơn lạnh, cả người ta cứng đờ lại vì tuyệt vọng. Hắn có lẽ nghĩ rằng ta đã khuất phục, nên tay hắn nới lỏng lực.
Bỗng nhiên, ta nhớ đến cây trâm bạc cài sau đầu. Ta vùng mạnh tay phải ra, rút lấy trâm và dí mạnh vào cổ hắn: “Thả ta ra, nếu không, ngươi cũng sẽ chet ở đây.”
Xin ngươi…
Xin ngươi tha cho ta…
Thời gian như kéo dài vô tận.
Hắn thở dốc, một tay luồn vào trong áo ta, tay kia thì thầm bên tai, khen ngợi nỗi sợ hãi của ta: “Nguyệt Nô, quả là kiên trinh.”
Nguyệt Nô, quả là kiên trinh.
Nguyệt Nô, quả là kiên trinh.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cây trâm bạc đột nhiên rơi xuống đất.
Chiếc váy Nguyệt Hoa mà hắn tặng ta, được thêu hoa thủy tiên và thỏ trắng, giờ đã trở thành một mớ lộn xộn, mềm oặt trong góc tường, dính bùn đất, cũng bẩn rồi.
Hắn che toàn bộ cơ thể dưới tấm áo choàng, có lẽ cảm giác này đặc biệt cấm kỵ, khiến hắn phấn khích hơn bao giờ hết. Ta thẫn thờ nhìn hắn tự thoát ra khỏi cơ thể ta, thỏa mãn thở dài trên cổ ta: “Ta cứ nghĩ Nguyệt Nô sẽ giả vờ thuận theo cơ mà.”
“Ta đã cố tình chọn chiếc váy này, dễ tháo ra phải không?”
“Sao lại khóc rồi? Yên tâm, chỗ này không có người, sẽ không ai nhìn thấy đâu.”
“Chẳng lẽ Nguyệt Nô không thích sao? Rõ ràng là nàng cũng…”
Ta không biết, không biết tại sao mình khóc.
Cũng không biết tại sao mình không thể cử động.
Những suy nghĩ trước đây từng điềm tĩnh, lạnh lùng, kiềm chế, giờ đây đều đang đứng nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng.
Ngươi tự cho mình là tiểu thư nhà danh giá, tự cho mình là người bình tĩnh, tự chủ, tự cho rằng đã nắm được trái tim của Triệu Vân Ngạn.
Ngươi nghĩ rằng chỉ cần không yêu hắn thì ngươi đã thắng.
Thật nực cười làm sao.
Không biết vì sao, ta đột nhiên nhớ đến Từ Vãn Ý. Những kẻ dưới thường chế giễu nàng là một đứa con gái xuất thân thư hương môn đệ nhưng lại thành ra dáng vẻ thấp hèn hạ tiện, phía dưới chảy m//áu vẫn liều m//ạng cố gắng giữ lấy Triệu Vân Ngạn để hắn tận hưởng.
Kẻ tự cho mình là kẻ đánh vào tâm trí như ta, kẻ làm nhục bản thân để lấy lòng Triệu Vân Ngạn như nàng, và người mang thai “chủ mẫu khó đoán” như Ngô Hồng Tụ, tất cả đều là trò cười của cuộc đời này.
Ai cao quý hơn ai đây?
Ta không nhớ rõ lắm mình đã nằm lên giường bằng cách nào. Có lẽ là Đông Tình đã đỡ ta?Không đúng, hình như là Triệu Vân Ngạn đã bế ta lên giường.
Cái con người lạnh lùng, tự chủ, tự cho mình là đúng – Lý Trinh Nhi, đang lơ lửng trên tấm màn lụa thêu hoa thủy tiên, lạnh lùng nhìn xuống chiếc giường cũng thêu đầy hoa thủy tiên, lăng ba tiên ngọc (ý chỉ dáng vẻ của người con gái đẹp thướt tha như lướt trên mặt băng, 1 dáng đi của người phụ nữ xưa) giờ đây chỉ còn như một x//ác chet mỹ miều.
Đó chính là phu quân, không cần phải thông minh hơn ta, cũng không cần phải điềm tĩnh hơn ta, dù hắn có ngu ngốc, nông cạn, hay tầm thường, vẫn có thể dễ dàng x//é n//át ta.
Triệu Vân Ngạn đã nếm trải khoái cảm, hắn nghĩ rằng cơ thể ta cứng đờ là đang đáp lại hắn. Hắn càng phấn khích hơn.
Phấn khích từ tri kỷ đến sư phụ, từ sư phụ đến gian phu. Ta thật sự không nhớ rõ hắn đã nói gì, hay là ta đã nói gì.
Đêm đó, hắn kiên nhẫn hơn mọi khi, kiên nhẫn thưởng thức sự cứng đờ của cái x//ác này.