Chủ Mẫu Nan Mưu - Chương 2
4.
Chưa đầy nửa tháng, Ngô Hồng Tụ đã được vào cửa.
Khi chiếc kiệu đỏ lớn đưa nàng ta vào cửa chính, ta nhìn thấy Từ di nương, Từ Vãn Ý, người mà từ ngày ta thành thân đã làm ta mất mặt.
Nàng ta mặc chiếc áo vàng nhạt, cài trâm ngọc bạch ngọc, trông như một đóa hoa nghênh xuân tươi mới. Cổ tay đeo chuỗi vòng tay làm từ hạt tương tư đỏ tươi, không phải món đồ quý giá.
Đông Tình nghe ngóng được rằng, đó là món quà mà Hầu gia đích thân làm cho nàng ta khi mười bốn tuổi, thậm chí còn khiến tay phải bị thương khi mài hạt. Tình cảm của tuổi trẻ, đeo trên tay nàng ta ngày đêm không rời.
Nhưng hôm nay, nụ cười trên khuôn mặt luôn ngoan ngoãn, dịu dàng của Từ Vãn Ý không còn giữ được.
“Vân Ngạn Ca ca, lúc trước ta cũng chỉ được vào từ cửa phụ, vì sao, vì sao…”
“Vãn Ý, Hồng Tụ đang mang thai, đương nhiên phải chiều theo nàng ấy.” Triệu Vân Ngạn nhíu mày, liếc nhìn ta một cái: “Đến cả… Lý Trinh Nhi còn không nói gì, nàng đừng làm loạn nữa.”
Cửa chính hay cửa phụ, ta không quan tâm đến mấy lễ nghĩa hư danh này. Từ Vãn Ý sững sờ, đỏ mắt cúi đầu, khiến Triệu Vân Ngạn đau lòng, đang định nói gì đó.
Cửa kiệu đã được vén lên, bàn tay kia khiến ta ngẩn ngơ. Bàn tay đó khác xa với bàn tay của Từ Vãn Ý. Cổ tay có vết sẹo dữ tợn, đầu ngón tay có những vết chai sần.
Cả ta lẫn Triệu Vân Ngạn đều sững lại, hắn thậm chí quên cả việc an ủi Từ Vãn Ý, vội vàng ra đón Ngô Hồng Tụ.
“Đó là khi trước nàng ta chơi tì bà trong giáo phường, lại còn đỡ dao cho Hầu gia ở tửu lâu mà để lại.”
Từ Vãn Ý nhận ra sự ngạc nhiên của ta, buồn bã nói: “Đó đều là tình nghĩa.”
Ngô Hồng Tụ không đội khăn trùm, cũng không có của hồi môn từ nhà mẹ đẻ. Nàng ta chỉ mặc bộ đồ đỏ thường ngày, ôm cây tì bà khảm ốc tử đàn bước xuống kiệu, lạnh lùng nhìn chúng ta một lượt.
Nàng ta không giống với vẻ ôn nhu, dễ bảo của Từ Vãn Ý, mà là một vẻ đẹp ngông cuồng, hoang dại.
Lông mày, ánh mắt đều toát ra vẻ quyến rũ, tựa như bông hoa anh túc đỏ rực giữa mùa hè, chỉ một cái liếc mắt, đã dễ dàng khiến lòng người cháy bỏng.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng hạt tương tư trên cổ tay Từ Vãn Ý, hừ lạnh một tiếng. Từ Vãn Ý chỉ cười dịu dàng, không tức giận.
Triệu Vân Ngạn đã chọn Tuyết Các đình cho nàng ta, nơi ấy tốt ở chỗ được xây dựng cạnh hồ nước, ánh sáng được nước hồ phản chiếu càng thêm rực rỡ, yên tĩnh, ngay cả tiếng tuyết rơi cũng có thể nghe thấy rõ.
Nơi ấy thích hợp nhất để nàng chơi tì bà. Đêm nay, Triệu Vân Ngạn sẽ ở bên nàng. Ta vốn tưởng rằng Từ Vãn Ý sẽ gọi Triệu Vân Ngạn đi, kết quả bên phía Yến Hà Các vẫn im lặng.
Từ Vãn Ý là người rất cẩn thận, hay có thể nói nàng luôn suy xét kỹ lưỡng trước khi hành động, biết thời biết thế. Trước khi ta vào cửa, nàng hiểu rằng Triệu Vân Ngạn căn bản không yêu ta, gọi hắn đi cũng đúng ý hắn.
Còn hôm nay, nhận thấy Triệu Vân Ngạn coi trọng Ngô Hồng Tụ, nàng liền im lặng đi nhiều.
Nửa đêm, Tuyết Các đình đã xin nước ba lần, Xuân Minh cắn đầu bút lông, lo lắng thay cho ta.
“Ai da, Đông Tình tỷ tỷ, hôm nay ta đi xin than cho phòng mình, bọn người hầu phía dưới đều lười nhác.”
“Quyền quản gia vẫn nằm trong tay Từ Vãn Ý, tiểu thư người cũng không tranh thủ một chút, chủ mẫu mới là người có quyền quản gia mà.”
Đông Tình đang giúp ta tẩy trang, ta trêu Xuân Minh: “Ngày mai ta xin về, ngươi có biết xem sổ sách không?”
Xuân Minh ấp úng: “Tiểu thư biết mà! Đông Tình tỷ tỷ cũng biết! Nô tỳ sẽ làm đồ ăn ngon cho hai người!”
“Đông Tình và ta xem sổ sách, vậy nàng sẽ không có thời gian đi dạo phố với ngươi, ta cũng không có thời gian dạy ngươi học chữ nữa.”
Xuân Minh không nói gì.
“Chúng ta không hiểu rõ về Triệu gia, nếu cố tranh mà nhỡ thất bại sẽ khiến người khác cười chê.” Ta cười nói: “Lo lắng dễ già, không cần tranh giành lúc này.”
Xuân Minh thấy có lý. Ta dặn Đông Tình, ai lười nhác thì cứ báo lại rồi đuổi đi, đừng để Xuân Minh bị ức hiếp.
Ngày hôm sau, Đông Tình nói với ta. Từ Vãn Ý đã gửi rất nhiều thuốc bổ cho Tuyết Các đình, nhưng người ở đó coi thường, đều ném đi hết.
Ta nghĩ một lát, hiểu ra rằng Ngô Hồng Tụ đang mang thai, có tính đề phòng cao, chắc chắn sẽ không nhận.
“Tiểu thư, chúng ta có nên tặng gì không?”
Ta lắc đầu.
“Tiểu thư sợ lòng tốt bị hiểu lầm chăng?”
Không, ta tiếc, đồ tốt mà bị nàng ta ném đi, ta lại ngại nhặt về.
“Không trách nàng ta đa nghi, mang thai thì cẩn thận chút là phải.”
“Báo cho Vương quản gia biết, ít ngày nữa mẹ ta sẽ mời Thuận ma ma của Bảo Sinh Đường đến, bà ấy là thần y về phụ khoa, rất có tiếng ở kinh thành, không chỉ khám cho Ngô di nương, mà còn xem cho các nữ quyến trong nhà.”
Khi nói điều này, lại có một vị khách không mời mở rèm Lan Trúc Hiên, mang theo hơi lạnh của tuyết vào.
Ta quay đầu lại nhìn.
5.
Là Triệu Vân Ngạn, ta không biết hắn đã nghe được bao lâu.
Ta pha một ấm trà ngân trâm , lúc này trong phòng tràn ngập hương hoa nhài thanh mát.
Hắn có chút ngượng ngùng. Dù gì hắn cũng vừa nói nửa năm nay sẽ không đến đây.
“Uống trà không?”
Hắn gật đầu, ta đưa cho hắn một ly. Đông Tình lặng lẽ kéo Xuân Minh đi ra.
“…Chuyện của Hồng Tụ, cảm ơn nàng đã nói giúp trước mặt mẹ.”
Hắn không quen nói chuyện nhẹ nhàng với ta.
Ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Là mẹ đã nghĩ trước rồi, ta chỉ nói một câu, chẳng đáng là gì.”
Căn phòng yên tĩnh, ngọn nến tỏa ánh sáng ấm áp.
“Mấy ngày trước có chút việc bận, không thể cùng nàng về thăm nhà, tháng sau ta sẽ đi cùng nàng về.”
Ta mím môi cười: “Vừa hay dạo trước ta cũng không được khỏe, tháng sau là ngày tốt.”
“Ngày tốt gì?” Hắn không hiểu.
“Là sinh nhật ta, Hầu gia có thể cùng ta về nhà, thật là hỷ thượng gia hỷ.”
Triệu Vân Ngạn sững người, lúc này hắn mới nhận ra rằng từ khi ta vào cửa đến nay, hắn đã lạnh nhạt với ta, không hề biết gì về ta.
Hắn có chút xấu hổ, quay mặt đi nhìn cuốn sách ta đang cầm, tìm một chủ đề để nói. Là cuốn <>, trang đang mở là phần thơ của Lý Dục.
“…Nàng thích thơ của Lý Hậu Chủ?”
“Đọc thấy hoa lệ bi ai, nhưng thật sự không hiểu nhiều.” Ta thở dài: “Nếu có ai hiểu về Lý Hậu Chủ, có thể giảng cho ta thì hay biết mấy.”
Trong mắt Triệu Vân Ngạn lóe lên một tia sáng, hắn muốn nói thêm điều gì đó. Bên ngoài, nha hoàn Hổ Phách của lão phu nhân đến thông báo, nói rằng lão phu nhân mời chúng ta.
Chúng ta vội vàng đến, Triệu lão phu nhân lại lạnh mặt nhìn ta: “Lý Trinh Nhi, quỳ xuống!”
Ta vội vàng quỳ xuống, nhưng không biết mình đã sai ở đâu. Lúc đó, Triệu Vân Ngạn theo phản xạ giải thích thay ta: “Mẹ, không biết Trinh Nhi đã làm gì sai?”
Hắn chưa hẳn là đứng về phía ta, chỉ là đã quen cầu xin giúp nữ nhân bên cạnh hắn trước mặt mẹ mình.
“Con trai, con đừng che chở cho nó.” Lão phu nhân liếc nhìn ta một cái, nghiêm giọng nói: “Là ý của con phải không?”
Ta vẫn chưa phản ứng kịp.
“Lý Trinh Nhi, ta đồng ý cho con tiện nhân đó vào cửa, nhưng nàng ta đã phá vỡ quy tắc, chỉ nạp một thiếp thôi mà làm lớn chuyện đến mức này, ai không biết lại tưởng rằng Triệu gia muốn lật trời! Giáng thê làm thiếp!”
“Mẹ, đây không phải là ý của Trinh Nhi…”
“Con đúng là cưới được một thê tử biết nghe lời, ta phạt nó quỳ, con im miệng đi!”
Lão phu nhân liếc Triệu Vân Ngạn một cái: “Nếu không thì con cùng quỳ với nó, đến từ đường mà quỳ một ngày đi?”
Triệu Vân Ngạn muốn nói gì đó nữa, nhưng ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, lắc đầu.
“Lý Trinh Nhi, con đến từ đường quỳ tự kiểm điểm lại mình đi.”
“Linh Chi, Hổ Phách, trông cửa cho kỹ, không được cho ăn tối.”
“Mẹ…” Triệu Vân Ngạn muốn nói gì đó nữa, nhưng bị lão phu nhân đuổi ra ngoài.
Hắn nhìn ta một cái, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Cửa đóng lại, Linh Chi và Hổ Phách đứng canh bên ngoài.
Triệu Lão phu nhân chớp mắt nhìn ta: “Con gái, thế này được chưa?”
Ta đoán được phần nào, nhưng vẫn toát mồ hôi lạnh: “Mẹ!”
“Quỳ lâu rồi phải không? Mau đứng lên, ta thương chet mất thôi, ta làm sao nỡ để con thật sự quỳ ở từ đường chứ? Con ở đây ngủ một đêm, cứ nói là ngất xỉu rồi, khi tỉnh lại chuyện này sẽ qua đi.”
Bà quả thật đã học được thủ đoạn của Từ tiểu nương.
“Nếu mẹ đã phạt quỳ thì phải làm cho trọn, từ đường tất nhiên phải đi.”
Đêm đầu đông lạnh thấu xương, ta quỳ trong từ đường. Từ đường u ám, ta biết có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào đây.
Khi đêm tĩnh lặng, ta nghe thấy tiếng thì thầm ở góc tường, nghe giọng thì có vẻ là nha hoàn của Từ Vãn Ý, Ngọc Đường và Ngọc Vinh.
“Có nhìn thấy không? Thật sự đang quỳ à?”
“ Linh Chi tỷ tỷ nói lão phu nhân lúc ăn cơm sắc mặt không tốt, ta thấy không giống đang diễn.”
“Ai da, chủ nhân không thích đại phu nhân, sao có thể thương xót nàng ta được?”
“Ôi, đại phu nhân cũng thật đáng thương.”
Sau đó là những tiếng xì xào không rõ. Rồi lại yên tĩnh.
Không biết đã là canh mấy rồi, bỗng có một giọng nói rất khẽ vang lên: “Trinh Nhi.”
Là Triệu Vân Ngạn.
“Cái này cho nàng.”
Hắn đưa cho ta một đôi đệm đầu gối, trên đó có thêu hoa văn trúc mây thường thấy trên y phục nam giới. Vừa nhìn đã biết, đó là thứ hắn dùng trước đây.
Ta không nhịn được bật cười, còn hắn thì hơi ngượng ngùng: “Trước đây ta hay bị phạt, nên để lại một đôi.”
Ta như thấy được hình ảnh Triệu Vân Ngạn ở tuổi mười lăm, mười sáu, nghịch ngợm và bướng bỉnh nhưng cũng đầy lanh lợi. Mặc dù cái lanh lợi ấy đều dùng để đối phó với Triệu lão phu nhân.
Ta chăm chú nhìn vào mắt hắn, mỉm cười chân thành: “Cảm ơn.”
Khi bất ngờ chạm mắt với ta, hắn sững lại, vội quay đi. Hắn không quen khi ở gần ta thân mật thế này, đặt đệm gối xuống rồi vội vã rời đi.
“Nàng dùng đi, ta đi đây, đừng nói với mẹ.”
Ta quỳ trong từ đường một ngày, không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.
Là Ngô Hồng Tụ. Không biết vì sao nàng ta lại cãi nhau với Triệu Vân Ngạn.
Nàng ta đ//ập v//ỡ lư hương, tàn lửa làm cháy rèm lụa trong Tuyết Các. Đó là Tuyết Các mà Triệu Vân Diễn bỏ ra ngàn vàng để sửa chữa cho nàng ta.
Rèm lụa là loại tơ đỏ theo phong cách thời Đường, một thước không dưới mười lượng vàng. Đồ dùng trong phòng đều là vàng bạc, thậm chí có vài món đồ gốm Nhữ Diêu, giá trị càng không cần nói đến.
Khi ta ăn cơm, Đông Tình đã nhận được tin, nói rằng đêm qua Ngô Hồng Tụ tỉnh dậy phát hiện Triệu Vân Ngạn không ở bên, nghi ngờ hắn đã sang chỗ Từ Vãn Ý.
Triệu Vân Ngạn chỉ nói rằng hắn đi vệ sinh, nhưng Ngô Hồng Tụ không tin, nói rằng từ khi nàng ta vào phủ, Triệu Vân Ngạn đã xác định nàng ta có thai nên không còn để tâm đến nàng nữa.
Cãi đến cuối, Triệu Vân Ngạn cũng mệt mỏi, không muốn dỗ nàng ta nữa. Ngọc Vinh của Yến Hà Các dịu dàng đến mời, hắn liền sải bước dài rời đi.
Ngô Hồng Tụ khóc nói, nàng ta hối hận vì đã vào Hầu phủ, cũng hối hận vì đã theo hắn. Ta không nghĩ rằng Triệu Vân Ngạn đã hết tình cảm với nàng ta.
Ít nhất thì hắn vẫn muốn che giấu, dỗ dành nàng ta vui vẻ.
“Người ta vẫn thường nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng tr//ộm.” Xuân Minh chống cằm: “Nhưng hôm nay nô tỳ nghe tiểu tư dập lửa nói, đồ đạc trong Thính Tuyết Các đắt hơn đồ của Yến Hà Các, Ngô di nương còn gì mà không hài lòng chứ?”
Ta thở dài: “Vì nàng ta luôn cảm thấy mình cứ luôn bị mất đi.”
“Mất cái gì chứ? Chẳng mất gì cả, rèm đẹp như thế bị ch//áy mất rồi sẽ có rèm mới, bây giờ lại có danh phận, tương lai sẽ có một đứa con nữa mà!”
Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, không hiểu những khúc mắc trong lòng này.
Đêm đó, Triệu Vân Ngạn lại đến Thính Tuyết Các, nghe nói hai người chỉ đối diện nhau ở cửa một lát, Ngô Hồng Tụ giả vờ mắng hắn, nhưng không kìm được bật cười trước, hai người lại hòa hợp như cũ.
Đêm đó trong Thính Tuyết Các, tiếng đàn tì bà vang lên suốt đêm, bản đàn là <>.
Ta lại nghe thấy tiếng Ngô Hồng Tụ gảy cây tì bà khảm ốc của nàng dưới rèm lụa đỏ, nhẹ nhàng hát: “Kể từ khi ta, theo đại vương chinh chiến bốn phương, chịu gió sương với gian lao, năm qua năm dài—“
“Chỉ hận Tần triều tàn ác khiến sinh linh đồ thán, làm cho dân chúng khổ sở liên miên.”