Chủ Mẫu Nan Mưu - Chương 10
“Ngươi đ//iên rồi!” Triệu Vân Ngạn chợt nhìn thấy ta, như thể vừa nắm được cọng rơm cứu mạng: “Trinh Nhi, nàng mau đến xử lý con tiện nhân này đi!”
Ta không xử lý nàng, chỉ ngồi yên lặng nghe.
Ta đã sớm đoán được đó là loại đ//ộc gì, và ta cũng biết rằng nàng có rất nhiều điều muốn nói với Triệu Vân Ngạn.
Những điều mà nàng đã muốn nói từ rất lâu, nhưng tiếc là Triệu Vân Ngạn chưa bao giờ chịu lắng nghe.
“Vân Ngạn ca ca, mấy ngày trước, cha ta chet rồi, ngươi có biết không?
“Nhưng ngay ngày hôm sau, ngươi vẫn bắt ta phải ngủ với ngươi. Ta sợ lắm, như một con chó phải quỳ xuống để ngươi chiếm đoạt.”
“Kể từ năm mười tuổi, khi ngươi lừa lấy thân thể ta, bảo rằng nếu ta không theo ngươi thì chẳng ai dám lấy ta, ta đã bắt đầu sợ hãi.”
“Từ lúc đó, ngươi bảo ta nghe lời, ta liền nghe lời. Ngươi muốn ta ngủ cùng, ta liền nằm xuống. Ngay cả khi ta bệnh, ngươi muốn ta, ta cũng cố nén đau mà chịu đựng. Ta ép buộc bản thân yêu ngươi.”
“Ta từng nghĩ rằng ngươi chỉ là không biết cách quan tâm đến người khác. Nhưng sau khi ngươi cưỡng ép Lý Trinh Nhi, nàng không giống ta. Nàng có tính khí riêng, nàng không thèm để ý đến ngươi. Thế là ngươi liền xin lỗi, hạ mình trước nàng. Ngươi bắt đầu đối xử với nàng như một con người.”
“Lúc đó ta đã hiểu, ngươi không phải không hiểu ta, chỉ là ngươi coi ta như một kẻ ngốc.”
Từ lời nàng nói, ta ghép lại từng mảnh ghép, bị một trúc mã dụ dỗ, mất đi đời thiếu nữ, bị lời dọa cho sợ hãi, ép buộc theo hắn. Từ Vãn Ý chín tuổi rất sùng bái vị huynh trưởng Triệu Vân Ngạn này.
Nàng mong mỏi được nhìn thấy hắn ở thư phòng của cha, hi vọng khi gặp hắn sẽ khen bản thân dễ thương.
Nếu tham lam một chút nữa, Từ Vãn Ý hy vọng hắn có thể xoa đầu nàng, để ý rằng nàng lại cao thêm rồi.
Triệu Vân Ngạn đã để ý đến rồi. Nàng không chỉ cao lên mà cả vòng eo cũng thon gọn hơn.
Khi không có ai xung quanh, Triệu Vân Ngạn hướng dẫn nàng đọc thơ từ của Ôn tiên sinh, đến câu “nhớ nhung thấu tận x//ương t//ủy, liệu người có hay biết.”
Hắn ôm lấy nàng, đeo lên cổ tay nàng chuỗi hạt tương tư mà chính tay mình đã mài giũa. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt Từ Vãn Ý đỏ ửng, giống như một chùm nho vừa kết trên cành, chỉ qua một đêm đã bị ép chín để lên men.
Sau đó, vào đêm sinh nhật lần thứ mười, dưới giàn nho, trúc mã ca ca đã luồn tay vào dưới váy nàng.
Hắn thở hổn hển, ngắm nhìn nàng vừa khóc vừa cười, ngắm khuôn mặt nàng chưa kịp lớn lên đã bị ép buộc phải trưởng thành.
“Tại sao lại khóc? Không phải Vãn Ý nói muốn gả cho ta sao?”
“Yên nàng quá, Vãn Ý, chỉ là ta quá yêu nàng.”
Từ Vãn Ý không hiểu, loại tình yêu này, với tình yêu của nàng ấy có giống nhau không? Nàng không hiểu, chỉ cảm thấy bản thân giống như chìm nổi trong nước.
Nàng nắm chặt chuỗi hạt tương tư, cố gắng tự nhủ rằng mình cũng yêu hắn, như thể làm vậy có thể cứu rỗi được bản thân.
“Sản tất bộ hương giai, thủ đề kim lũ hài.
Nô vị xuất lai nan, giáo quân tứ ý liên.”
Hắn lau sạch cơ thể, cảm thán rằng bài thơ tr//ộm hương c//ướp ngọc của Hậu Chủ thật hay, thật chân thật.
Nếu đã hay và chân thật đến vậy, thì vì sao lại có từ “vô môi cấu hợp” (giao hợp không chính danh)?
Hoa sáng, trăng mờ, sương mỏng phủ, đêm nay thật hợp để đến bên chàng. Nhưng không phải là vì hợp để đến bên chàng, mà vì nàng không còn đường nào khác để đi.
“Ban đầu vì ngươi, ta đã làm mẹ – người duy nhất thương ta – tức đến chet, cha cũng không nhận ta nữa.”
“Năm ngoái vào thời điểm này, ta bệnh rất nặng, ngươi nói, ngươi nói không thể ở lại nên đã bỏ đi, ngươi còn bảo không sao, tắt đèn rồi thì sẽ không thấy m//áu nữa.”
“Ngươi thật sự yêu ta sao? Ngươi nói ngươi không lấy thê tử vì sợ chính thất sẽ bắt nạt ta ư? Ngươi nói chân thật đến mức ta cũng đã tin.”
“Ngươi không phải như vậy, ngươi còn quan tâm hơn bất kỳ ai, ngươi để ý xuất thân, để ý đến môn đăng hộ đối.”
“Đừng nghĩ ta không biết, ngươi và mẹ ngươi đã sớm nhắm đến nhà họ Lý rồi.”
Từ Vãn Ý quỳ rất lâu, nói rất nhiều, cơ thể như sắp đổ gục. Giống như mùa hạ đến, những bông hoa nghênh xuân trên cành đã tàn phai.
“Nàng ta, Lý Trinh Nhi, thông minh hơn ta, nàng ta đường đường chính chính, nàng ta không thật lòng, nên nàng ta sống tốt.”
“Ngay cả Ngô Hồng Tụ cũng thông minh, nàng ấy chet rồi, nàng ấy chet đúng lúc, chưa kịp bị ngươi giày vò…”
“Trong Triệu phủ này, ai ai cũng thông minh, chỉ có ta ngốc, chỉ có ta ngốc…”
Nói đến đây, nàng bỗng ngồi xuống đất, nức nở. Không phải Từ di nương đang khóc, mà là Từ Vãn Ý mười tuổi đang khóc.
16
Từ Vãn Ý bị giam lại. Triệu Vân Ngạn im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng.
Ta tưởng hắn sẽ áy náy hay hối hận. Triệu Vân Ngạn nắm lấy tay ta, giọng khàn khàn: “Không phải lừa gạt, cô bé mười tuổi ấy hiểu hết mọi thứ. Nàng biết nhà họ Triệu giàu sang, nên vừa khóc vừa cười, thậm chí còn rất hưởng thụ.”
Hiểu hết mọi thứ, vừa khóc vừa cười, còn rất hưởng thụ. Quả cúng trên bàn, thì ra ngay cả bên ngoài cũng đã thối rữa.
Triệu Vân Ngạn thật sự sợ chet.
“Trước tiên hãy dùng hết các hình phạt, hỏi xem đó là loại đ//ộc gì.”
“Đổi hết thuốc mới! Tất cả những gì nàng ta từng dùng đều đ//ốt sạch!”
Hắn vô cùng sợ hãi, sợ rằng không khí trong Yến Hà Các đều là đ//ộc. Điều kỳ lạ là, dù hắn đã rời khỏi Yến Hà Các, bệnh tình lại càng ngày càng nặng hơn.
Ngự y nói đ//ộc đã ngấm vào tủy x//ương, không sống nổi mấy ngày nữa.
Thiếp đ//ộc sát phu, một việc trái luân thường đạo lý như vậy khiến hoàng gia chấn động, thiên tử đương nhiên phẫn nộ, muốn lăng trì Từ Vãn Ý – kẻ đã đầu đ//ộc phu quân. Nhưng Từ Vãn Ý đã t//ự t//ử ngay trong đêm bị giam giữ, đ//ập đầu vào tường mà chet.
Đó là một ngày trời rất trong.
Triệu Vân Ngạn biết mình không sống nổi nữa.
Lúc sắp chet, hắn còn nhiều điều không buông được, hơi thở yếu ớt dặn dò.
Những bài thơ khuê phòng hắn viết, muốn ta sau khi hắn qua đời giúp hắn biên soạn thành tập, ghi tên Thính Tuyết Cư Sĩ.
Cả đời này, điều duy nhất Triệu Vân Ngạn không thể nguôi ngoai là tài năng của mình bị che lấp bởi người ca ca yểu mệnh.
Hắn tự cho rằng bản thân chưa bao giờ được nhìn nhận hay công nhận. Trong ánh mắt khao khát đó, ta làm đúng như mong muốn của hắn, lấy những bài thơ từ trên giá xuống.
Trước mặt hắn, ta từng trang từng trang xé chúng ra, rồi từ từ thả từng trang vào lò lửa.
Hắn không thể tin nổi, gắng gượng với hơi thở cuối cùng muốn giật lại, nhưng đã yếu đến mức ngay cả ngón tay cũng không thể nhấc lên.
“Dù là thơ hay thư pháp, Triệu Vân Ngạn, ngươi thật sự rất tầm thường.”
“Đáng tiếc là ca ca ngươi chet bệnh khi mới hai mươi tuổi, bài phú ấy trở thành tuyệt tác, ngay cả ta khi còn ở khuê phòng cũng ngưỡng mộ tài hoa của hắn.”
“Người đời nói đúng, Triệu Vân Ngạn, ngươi thật sự thua kém ca ca mình về mọi mặt.”
Hắn cố gắng tuyệt vọng muốn c//ướp lại những tác phẩm mà hắn đã dốc hết tâm trí, vắt óc để hoàn thành. Hắn chỉ có thể nắm lấy tro tàn bay lên từ lò lửa.
“Từ Vãn Ý đã khai rồi, nàng ấy nói đã hạ đ//ộc gì cho ngươi.”
Hắn đột ngột nhìn ta, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Nhưng ta nghĩ, nếu ngươi chet ở tuổi ba mươi, khi người khác nhắc đến phu quân của ta, ít nhiều sẽ cảm thán rằng đó là một cái chet yểu mệnh.”
“Hoặc người ta sẽ suy đoán rằng, nếu ngươi sống thêm vài năm, có lẽ ngươi sẽ trở thành một tài năng lớn, không thua kém ca ca.”
“Chứ còn nếu sống thọ đến tám mươi tuổi mà vẫn tầm thường, nhạt nhòa, thì sẽ chẳng ai nhớ đến Triệu Vân Ngạn nữa.”
Hắn muốn chửi rủa ta, muốn cầm bát thuốc bên cạnh ném vào mặt ta. Nhưng hắn đã không còn sức nữa rồi.
Hắn nằm trên giường, trừng trừng nhìn vào màn giường. Ta thật sự muốn nói cho Triệu Vân Ngạn biết rằng, khi hắn chet không nhắm mắt, khuôn mặt hắn cũng vừa khóc vừa cười.
Chuỗi hạt tương tư mà thuở thiếu thời hắn tặng cho Từ Vãn Ý đã bị mài thành bột, chính là loại kịch đ//ộc.
Đáng tiếc là Từ Vãn Ý chỉ dùng một nửa, lần đầu tiên không thể giet chet hắn.
Vậy thì để ta hạ thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
17
Từ Vãn Ý, Triệu Vân Ngạn, Triệu lão phu nhân.
Trong nhà đồng thời chet ba người, hỷ sự tang sự cùng tổ chức, quả thật là rất bận rộn.
Ta phải khóc liên tục, khóc đến khi cơ thể không chống đỡ nổi ngất đi. Người đến Triệu phủ để viếng tang có cả nam lẫn nữ.
Những nam nhân không ngừng than thở:
“Không có nam nhân, nữ tử này sẽ sống thế nào đây?”
“Ngươi nhìn nàng ấy khóc đến mức không biết phải làm gì, đúng là tình nghĩa phu thê sâu đậm.”
“Thật là đáng thương, ở tuổi đẹp như hoa như ngọc mà đã phải sống góa bụa rồi.”
Còn những nữ nhân cũng thở dài, nhưng nhỏ giọng:
“Thật có phúc quá đi.”
“Vừa mới kết hôn được mấy bữa, đã âm thầm giet hai thiếp thất, lại còn có hai đứa con, ồ đúng rồi, cả phu quân và mẹ chồng cũng chet, đúng là mệnh tốt quá!”
“Phúc cái gì mà phúc, là thủ đoạn cao tay đấy! Đây mới là phong thái của một quý nữ, người đứng đầu một gia đình!”
Quỳ trước linh đường, ta thường nghĩ.
Những thủ đoạn quản phu quân, trị thiếp mà các chủ mẫu hay nhắc đến, chẳng lẽ lại là niềm tự hào sao?
Cái mà các chủ mẫu cho là chiến thắng, thật sự có phải là chiến thắng không?
Dù nữ tử có cười đến cuối cùng, thì họ vẫn đánh đổi tuổi trẻ và tính m//ạng, trở thành chất dinh dưỡng để gia tộc nhà phu quân phát triển và hưng thịnh.
Từ tốn và hiểu chuyện như Từ Vãn Ý, không kịp hiểu ra chuyện năm nàng mười tuổi vốn dĩ không phải lỗi của nàng.
Đẹp đẽ, rạng rỡ như Ngô Hồng Tụ, đáng lẽ ra nên có thế giới riêng của nàng ấy, chứ không phải bị giam cầm trong vòng vây.
Các nàng ấy không còn cơ hội nữa, nhưng phủ Triệu vẫn tiếp tục có người nối dõi.
Lễ cúng bái, đọc kinh, dừng linh, rồi di dời linh cữu.
Ngày chôn cất lại có mưa.
Tiền giấy và mưa rơi lất phất, làm mờ ranh giới giữa trời và đất.
Ta đứng ngoài cổng phủ hầu, quay đầu nhìn lại.
Sân vườn sâu thẳm, hành lang tối tăm. Giữa trời đất chỉ là màu xám trắng mờ mịt, chỉ có cổng chính đỏ chói của Triệu phủ nổi bật giữa cảnh hỗn độn ấy.
Như một cái miệng ăn thịt người, như một con thú no nê máu tươi. Nó đã nuốt chửng Từ Vãn Ý dịu dàng và hiểu chuyện, nuốt chửng Ngô Hồng Tụ rạng rỡ tươi đẹp.
Còn người may mắn thoát khỏi vực thẳm sau khi nhìn sâu vào nó, cũng đã hiến dâng nửa trái tim thật sự cho con thú đó.
Thật nực cười, rõ ràng ta ghét nhất những bài từ u sầu của Ôn Thập Xoa. Vậy mà bây giờ lại thấy thơ ông ấy hợp cảnh đến lạ.
“Cây ngô đồng, mưa giữa canh ba,
Không nói đến nỗi sầu ly biệt.
Từng chiếc lá, từng giọt mưa,
Rơi xào xạc trên bậc thềm vắng đến sáng.”
[HẾT]