Chủ Mẫu Hồi Phủ - Chương 5
9.
Những năm tháng ta thành quỷ, cố gắng trả thù, lại phát hiện quỷ so với một trận gió còn nhẹ hơn, cái gì cũng không làm được.
Ta chỉ có thể quan sát.
Một năm sau khi ta chet, Ngụy Hú cưới Đậu Phượng Lan. Đậu Phượng Lan rất nhanh lại có thai, cũng sinh ra một đôi long phượng thai.
Hôn sự của nhi tử ta Ngụy Sưởng thay đổi bất ngờ, mãi đến hai mươi tuổi mới cưới vợ.
Nhà gái gia cảnh rất bình thường, bởi vì Đậu Phượng Lan không chịu cho đầy đủ sính lễ.
Nàng ta lại nói với Ngụy Sưởng: “Mẫu thân ngươi thanh danh quá kém, chỉ được như thế thôi.”
Nàng lại vì tiền đồ của Ngụy Hú mà gả nữ nhi của ta cho một đứa con trai quan viên có trợ lực với Ngụy Hú, không hề quan tâm người nọ là một công tử bột.
Đậu Phượng Lan và Ngụy Hú sống vài năm tốt lành. Nàng còn chủ động nạp thêm bốn thê thiếp cho Ngụy Hú, hiền lành đức độ hơn ta nhiều.
Chỉ là, Ngụy Hú lại coi trọng người mới. Hắn thậm chí còn hoài niệm mỹ mạo của ta, nói toàn bộ nữ nhân kinh thành, cũng không bằng Hoa Dương quận chúa năm đó tướng mạo như tiên.
Đậu Phượng Lan tức giận đến hộc m áu. Quan hệ giữa nàng ta và lão phu nhân, cũng trở nên rất kém.
Của hồi môn của ta bị vét sạch, nhi tử ta tìm Ngụy Hú đòi tiền, lúc Đậu Phượng Lan nói không có, bọn họ suýt chút nữa đánh nhau.
Về sau Ngụy Hú mọi việc đều không thuận lợi, đắc tội nhà quyền quý. Đậu Phượng Lan không giỏi giao tiếp, bất tri bất giác gây thù hận khắp nơi.
Phủ Quốc Công bị đoạt tước vị.
Ngụy Sưởng hồi hương trồng vài mẫu ruộng, từ Quốc công phủ thế tử gia biến thành nông phu.
Nữ nhi ta chịu đựng đủ mọi tra tấn của nhà chồng, hai đứa nhỏ đều chet non, nàng chưa đến ba mươi tuổi cũng bệnh chet.
Đêm trước khi nàng bệnh chet đã bò đến trước m ộ phần của ta, ôm bia mộ gọi từng tiếng mẫu thân.
“Con rốt cuộc đã hiểu người, mẫu thân, mẫu thân!”
Nguỵ Tụng đã từng vô tri giúp đỡ Đậu Phượng Lan đối phó ta, làm tổn thương lòng ta. Nguỵ Tụng từng tiếng khóc m áu gọi mẫu thân, lại x é r ách hồn của ta.
Ta nhớ lại cảnh đó, đau đến nghẹt thở.
Trong bốn năm ta sống lại, ta đã sắp xếp hai quản sự đáng tin cậy bên cạnh Nguỵ Tụng, hy vọng đời này họ có thể thay ta tìm cho nó một nhà chồng tốt.
Những gì ta có thể làm cho nó chỉ có như vậy.
Ta sẽ không cầu xin nữ nhi của ta phải yêu ta, khi còn nhỏ nó đã thiên vị Đậu Phượng Lan.
Nhưng ta cũng không ép buộc bản thân không yêu nó. Nó là con của ta.
Kiếp trước Nguỵ Tụng biết sám hối, ta đã tha thứ cho nó rồi.
10.
Năm Vĩnh Xương thứ ba mươi ba, nữ nhi của ta Ngụy Tụng đính hôn.
Nhà trai họ Vương, là cháu trai của Hoàng hậu nương nương. Vương Tứ Lang cao lớn, rắn rỏi, võ nghệ cao cường. Hắn có chút chất phác thật thà, không giỏi ăn nói.
Đậu Phượng Lan nhìn thấy, có chút không vui: “Người này liệu có tốt không?”
Nhưng mà kiếp này nàng ta không phải Quốc công phu nhân, nàng ta chỉ là thiếp của Ngụy Hú. Ngụy Hú cưới thê tử mới, điêu ngoa mạnh mẽ hơn ta nhiều.
Tân phụ kia mắng Đậu Phượng Lan: “Tiện nhân não bị mỡ heo lấp hết rồi à, cháu trai của Hoàng hậu nương nương đến lượt ngươi nhận xét à? Lời này của ngươi nếu truyền ra ngoài, toàn tộc chúng ta sẽ gặp tai ương.”
Nữ nhi Ngụy Tụng của ta đã gặp qua Vương Tứ Lang một lần, cũng không phải là rất thích.
Nàng và Đậu Phượng Lan vẫn rất thân thiết, Ngụy Tụng học thêu cùng nàng ta đã nói với nàng ta rằng: “Người này nhìn thật hung dữ.”
Đậu Phượng Lan: “Ta thấy không được tốt lắm.” ==Đọc bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn==
Quản sự ma ma bên cạnh nữ nhi ta, là người ta sắp xếp. Thuật lại lời nghe được cho lão phu nhân.
Ngụy Hú, lão phu nhân và Quốc công phu nhân đều muốn kết thân với Vương gia, bởi vậy đã mắng Đậu Phượng Lan một trận, không cho nàng ta gặp mặt nữ nhi ta nữa.
Nữ nhi của ta thấp thỏm lo lắng gả đi. Không ngờ, Vương Tứ Lang nhìn thô kệch nhưng đối với thê tử lại yêu đến tận xương tủy. Một chút chuyện nhỏ nhặt, hắn đều nhận ra được.
Ngụy Tụng rất hạnh phúc. Cha mẹ chồng nàng không tính là người rất khoan dung, nhưng họ khôn ngoan và khéo léo. Lại bởi vì nàng là nữ nhi của ta, đối với Ngụy Tụng cực kỳ khách khí, tôn trọng.
Ngụy Tụng trong có Vương Tứ Lang yêu thương và cổ vũ, ngoài có cha mẹ chồng khen ngợi, dần dần giao thiệp với bên ngoài nhiều hơn.
Nàng cũng sẽ đến chỗ ta đi dạo. Mỗi lần ta nhìn thấy nàng, chỉ tỏ ra bình bình, bảo hạ nhân lấy chút quà cho nàng, cũng không giữ lại ăn cơm.
Nàng vẫn sẽ quay về phủ Quốc công thăm Đậu Phượng Lan. Nhưng đã trải qua việc đời, khi nhìn Đậu Phượng Lan nàng chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
Về sau nữa, có người quyến rũ Vương Tứ Lang, nàng bị Vương Tứ Lang lớn tiếng quát lớn, lại bị cha mẹ chồng đuổi ra ngoài, nữ nhi của ta đột nhiên ý thức được diễn xuất của nữ nhân này giống hệt với Đậu Phượng Lan.
Lúc nàng đến thăm ta đã mang thai, còn làm hà bao cho ta.
“Mẫu thân, trước kia có phải người rất ấm ức hay không?” Nàng hỏi ta.
Ta không nói gì, nước mắt cũng lại liên tục chảy xuống.
“Không có gì.” Ta quay mặt không nhìn nàng.
“Người vì phụ thân mà cửu tử nhất sinh, lại vì tiền đồ của phụ thân phải đi xa xứ, chia lìa với cốt nhục của mình, kết quả là…” Nàng vừa nói vừa khóc.
Phu thê ly tâm, cốt nhục chia lìa, là nỗi đau như bị d ao c ứa vào tim.
Ta bước nhanh rời đi, trở lại phòng ngủ. Nước mắt rơi xuống, ta khóc không thở nổi. Nữ nhi ngu ngốc của ta, ta thật sự hận nó, lúc này lại đến chọc tức khiến ta rơi lệ.
Từ ngày đó trở đi, nữ nhi Ngụy Tụng của ta không bao giờ gặp lại Đậu Phượng Lan nữa.
Đậu Phượng Lan chủ động tìm nàng, nàng gọi người cầm một ngàn lượng bạc đưa cho Phượng Lan, nói là cảm tạ Đậu Phượng Lan đã dạy nàng thêu thùa.
Từ nay về sau, nàng và Đậu Phượng Lan sẽ không có một chút quan hệ gì nữa.
Lại qua hai năm, thê tử mới của Ngụy Hú cũng hoà ly với hắn. Tân phụ này và nhà mẹ đẻ nàng vì lấy lòng ta, lấy lòng Vương Hoàng hậu, đi khắp nơi nói xấu Ngụy Hú.
Ngụy Hú lại bởi vì tham ô, bị tống vào ngục. Hôn sự của nhi tử ta Ngụy Sưởng, bởi vì Đậu Phượng Lan hai lần quấy rầy mà không thành.
Có những người gia cảnh khá hơn một chút, cũng không muốn gả con gái cho Ngụy Sưởng.
Ngụy Sưởng lại cầu xin ta.
Ta nói với bên ngoài: “Ta không có đứa con này. Nó là con của Ngụy Hú.”
Hắn cực kỳ hận ta, chạy đến Thục vương phủ mắng ta đ ộc á c, chặt đứt đường sống của con mình.
“Vì sao người lại sinh ra ta?” Hắn hét lên hỏi ta.
Ta cũng tự hỏi tại sao lại sinh ra hắn.
“Nếu ta chet thì đều là lỗi của người, người bức tử nhi tử của mình.” Hắn lại uy hiếp ta.
Ta đã n ém cho hắn một con d ao.
“Na Tra r óc x ương trả cha, c ắt thịt trả mẹ. Ngươi mất một phần huyết khí, sẽ chet trước cửa nhà ta!” Ta lớn tiếng nói với hắn.
Ngụy Sưởng sửng sốt. Sau đó hắn hoảng loạn bỏ chạy.
Nếu hắn thật sự ch ém mình một nhát, nói không chừng ta sẽ nguyện ý tha thứ cho hắn, bởi vì hắn cũng là con của ta.
Ngụy Sưởng đến năm hai mươi tuổi mới lập thê, đối phương là thứ nữ nhà quan nho nhỏ, không phải người hắn lấy kiếp trước.
Lão phu nhân phủ Quốc công đã chet, Ngụy Hú cũng chet trong ngục.
Đậu Phượng Lan nghèo rớt mùng tơi, dự định hồi hương, kết quả đi được nửa đường đã chet, khách điếm dùng chiếu rách cuốn h ài c ốt của nàng n ém ở ngh ĩa trang.
Nhi tử ta Ngụy Sưởng chỉ còn hai bàn tay trắng. Hắn giống như kiếp trước, đến thôn trang trồng trọt.
“Mẫu thân, con có thể tiếp tế cho ca ca không?” Nữ nhi hỏi ta.
“Trồng trọt không phải là ăn xin. Hắn có vài mẫu đất, người khác thì không có bất cứ thứ gì. Tại sao phải tiếp tế cho hắn?”
Nói là nói như vậy nhưng nữ nhi của ta vẫn mềm lòng, sẽ len lén nhét chút bạc cho ca ca nàng.
Ngụy Sưởng dựa vào muội muội cứu tế, lại mua chút ruộng đất.
Hắn biết mình hoàn toàn không còn đường để đi, ngoài việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Lúc gặp lại hắn, đã là lúc ta bốn mươi tám tuổi.
Nữ nhi của ta sinh đứa con thứ ba, Ngụy Sưởng đến uống rượu đầy tháng.
Ngụy Sưởng ba mươi tuổi, rám nắng, nhìn qua chất phác hàm hậu, giống như cơ thể đã được tái sinh.
Ta gần như không quen biết hắn ta. Hắn nhìn thấy ta, gọi một tiếng mẫu thân. Ta không trả lời.
“A Mạn lần trước phát sốt, muội muội nói là người tìm được thuốc hạ sốt. Đa tạ mẫu thân.” Hắn nói với ta, giọng điệu thành khẩn.
A Mạn là nữ nhi của hắn. Hắn đã làm cha và dường như hiểu được tình cảm của cha mẹ đối với con cái.
Hắn không còn ghét ta nữa.
“A Mạn là một đứa trẻ ngoan.” Ta tiếp lời.
“Con bé rất ngốc. Dạy nó hai chữ so với đào ba mẫu đất còn vất vả hơn. Con tức giận nói nặng lời, nó liền ghi hận con nhiều ngày. Hệt như lúc trước người dạy con viết chữ, con cũng ghi hận người vài năm vậy.” Hắn nói.
Mặt ta đẫm lệ.
“Ngụy Sưởng, chúng ta cũng không có tình mẫu tử, không cần nói những lời này.” Ta nói.
Hắn gật đầu.
“Mẫu thân, con muốn A Mạn đến ở với người mấy ngày?”
Hắn hỏi: “Người thay con dạy nó có được không?”
Ta biết giờ khắc này hắn không hề tính toán, chỉ là muốn hòa hoãn quan hệ với ta. Nếu không, hắn sẽ đưa nhi tử tới đây chứ không phải nhi nữ.
Nguỵ Sưởng có hai nhi tử.
“Không cần.” Ta không tiếp nhận.
Một mình ta ở vương phủ to như vậy, quyền thế không thiếu, phú quý cũng không thiếu. Ta tận hưởng sự cô đơn và tận hưởng cuộc sống.
Ngụy Tụng ở cữ xong, người cũng béo lên một vòng, thần thái bức người. Nàng đi tới, nói chuyện cùng ta và Ngụy Sưởng.
Dưới mái hiên gió nhẹ nhàng thổi qua, ba người chúng ta cùng đứng đó.
Ta từng mang thai mười tháng, sinh ra hai đứa con này. Bọn chúng là x ương là m áu trên người ta, cũng từng muốn c ướp lấy dinh dưỡng của ta, thậm chí hại chet ta.
Bây giờ hai đứa đã trưởng thành, đều có gia đình riêng. Chúng ta đứng ở chỗ này, giống như ba gốc cây không liên quan.
Cũng chỉ là ba gốc cây không liên quan đến nhau, chỉ vậy mà thôi.
[HẾT]