Chủ Mẫu Hồi Phủ - Chương 4
7.
Ta đã học được tất cả kỹ năng mà một quý nữ nên học. Quản lý tài sản là quan trọng nhất.
Của hồi môn của ta vô cùng phong phú, vương phủ cũng còn chút tài sản cũ, hơn nữa ta đã âm thầm buôn bán ở Giang Nam suốt bốn năm, may mắn kiếm được không ít tiền.
Ta giàu có trong sự cô đơn của chính mình.
Đồ cổ, tranh chữ vô cùng quý hiếm, ta giống như không quan tâm tặng hết cho đường tỷ An Ninh công chúa.
An Ninh công chúa thường xuyên mời ta đến phủ công chúa làm khách, lại luôn khen ngợi ta.
Kinh thành thế gia nâng cao đạp thấp, thấy Thái hậu cùng công chúa coi trọng ta, nhao nhao gửi thiếp mời ta dự tiệc.
Ta cũng sẽ đi.
Sau khi hoà ly với ta, Ngụy Hú cũng không cưới Đậu Phượng Lan.
Kiếp trước hắn hại chet ta, chiếm được tất cả của hồi môn của ta, phủ Quốc công thuận buồm xuôi gió, Ngụy Hú cùng Đậu Phượng Lan trải qua vài năm tốt lành.
Kiếp này, Ngụy Hú phải suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều chuyện.
Chuyện của hắn và Đậu Phượng Lan bị tiết lộ ra ngoài, thanh danh của nữ nhân này đã bị huỷ hoại, nếu để nàng ta làm Quốc công phu nhân, những thế gia khác sẽ không nguyện ý qua lại với hắn nữa.
Đừng nói lão phu nhân không đáp ứng, chính Ngụy Hú cũng không muốn. Hắn cực kỳ ích kỷ.
Không thể nắm chắc thắng lợi, Đậu Phượng Lan cũng không lịch sự tao nhã như kiếp trước.
Nàng ta bắt đầu lộ ra sự tham lam và gấp gáp.
Ngụy Hú không thích nữ tử lõi đời, thấy thế càng không thích nàng ta nữa. Bọn họ nhìn nhau chỉ thấy chán ghét.
Phủ Quốc Công chướng khí mù mịt. Ta không rảnh để ý đến họ. Thường xuyên vào cung, làm bạn với Thái hậu nương nương.
Vương Tiệp dư mang theo tiểu hoàng tử của nàng, tình cờ đến trước mặt Thái hậu ngồi một chút.
Ta đối xử với ai cũng lạnh lùng, duy chỉ có đối với Bát hoàng tử lại rất nhiệt tình. Nó năm nay mười ba tuổi, ta lấy bánh ngọt cho nó ăn, còn hỏi nó về bài tập.
Bởi vì ta thích nó, Thái hậu đối với mẫu tử bọn họ cũng nhiệt tình hơn vài phần.
“Là vì nhớ Sưởng nhi sao?” Thái hậu hỏi ta.
Người cho rằng, Bát hoàng tử cùng nhi tử ta Ngụy Sưởng xấp xỉ tuổi nhau, ta mới phá lệ thân thiết với Bát hoàng tử.
Ta lắc đầu: “Không phải. Sưởng nhi cực kỳ giống Ngụy Hú, lạnh lùng tự phụ, tình cảm mẫu tử giữa con và nó đã dừng lại ở ngày mà ta rời đi. Con chỉ cảm thấy, Bát hoàng tử thông minh rắn chắc, tướng mạo vô cùng tốt.”
Thái hậu hơi giật mình. Người lần đầu tiên có chút nghiêm khắc cảnh cáo ta: “Hoa Dương, trong cung nên cẩn thận lời nói và hành động.”
Không thể xen vào tranh chấp của các hoàng tử.
“Thái hậu nương nương, con chưa từng làm bất cứ chuyện gì khác, người cũng không cần đặc biệt ưu ái Bát hoàng tử. Con chỉ lấy “tưởng niệm nhi tử” làm ngụy trang, cùng hắn thân cận thêm vài phần.” Ta nói.
Ta biết, qua vài năm nữa Thái tử sẽ bị phế. Tam hoàng tử tranh đoạt vị trí Thái tử đã lâu, bởi vì thân thể không tốt mà bệnh chet.
Trong các hoàng tử trưởng thành, những người khác không có tiền đồ gì, vừa nhìn đã biết không phải là người làm Hoàng đế.
Ta làm q uỷ hai mươi năm, biết hai mươi năm sau kinh thành có rất nhiều đại sự, Bát hoàng tử là Thái tử tương lai.
Ta đối tốt với mẫu tử bọn họ, không nói lợi ích, không hứa hẹn đứng về phía nào, chỉ lôi kéo một chút tình nghĩa mỏng manh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thế cục cũng thay đổi rất nhiều.
Bốn năm sau, Thái tử quả nhiên bị phế, liên lụy tới môn phiệt tranh đấu, thế gia muốn giet chet hắn. Tam hoàng tử cũng bệnh chet như dự đoán.
Bát hoàng tử mười bảy tuổi được lập làm Thái tử.
Vị trí chủ trung cung bỏ trống đã lâu, nhà mẹ đẻ Vương Tiệp dư lại lập công, nàng được phong hậu.
Ở trong cung nhân tình ấm lạnh rất nhiều, Vương Hoàng hậu không muốn gặp bất kỳ phu nhân nào, chỉ thích ta. Nàng ấy luôn không quên chút thiện ý mà ta dành cho mẹ con nàng ấy.
Nàng có dã tâm giống như Thái hậu, nhưng trong lòng lại có một chút mềm mại. Giá trị con người ta càng ngày càng cao.
Hoàng đế thậm chí còn muốn tứ hôn cho ta, nói nếu ta tái hôn sinh con, tương lai có thể kế thừa vương vị Thục vương, phong Quận vương.
Ta khóc lóc kể lể với Hoàng đế, lại lấy người phụ thân đã mất của ta ra làm bia đỡ đạn, từ chối tứ hôn.
Ngụy Sưởng, nhi tử sói mắt trắng của ta lúc này tới tìm ta.
“Mẫu thân, đây là thiệp mời. Tháng sau con sẽ đính hôn.” Hắn nói.
Lục lễ hôn nhân, lúc đính hôn nhà trai phải mở tiệc chiêu đãi chí thân. Ta cầm thiệp mời lên nhìn một chút, thản nhiên nói: “Không biết có rảnh không.”
Ta không có ý định đi. Cả đời này ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ trở về Quốc công phủ.
Vẻ mặt Ngụy Sưởng khẽ biến đổi : “Mẫu thân, đã qua nhiều năm như vậy, người vẫn không thể tha thứ cho chúng con sao? Chúng con chưa từng hại người.”
Ta nhìn hắn. Sau khi hoà ly, ta cố gắng sống tốt kiếp này. Kiếm tiền, kết giao bằng hữu, hiếu thuận với Thái hậu, rất ít khi nhớ lại chuyện cũ.
Cho đến khi Ngụy Sưởng nói lời này, làm cho ta nhớ lại kiếp trước ta đã chet thảm như thế nào.
Thật trùng hợp, kiếp trước ngày ta chet chính là vào hôm nay. ==Bản dịch thuộc về web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==
Vừa vặn là ngày Ngụy Sưởng đến thăm ta. Ta nhớ lại cái chet thảm khốc của mình, như hiện rõ mồn một trước mắt.
8.
Kiếp trước của ta, một bước sai vạn bước sai, chet vào mùng một tháng chín năm Vĩnh Xương thứ ba mươi hai.
Kiếp trước cũng giống như kiếp này, là một ngày mùa thu nắng đẹp, bầu trời xanh trong suốt không mây, trong không khí toả ra hương hoa nhàn nhạt.
Ta chet ở Huệ Ninh Lâu của phủ Quốc Công. Kiếp trước sau khi ta hồi kinh, phát hiện ra chuyện của Ngụy Hú và Đậu Phượng Lan, cực kì phẫn nộ.
Từ lúc đó, cơn thịnh nộ đã khống chế ta. Ta đại náo phủ Quốc công, đuổi Đậu Phượng Lan đi, Ngụy Hú tức giận với ta: “Ngươi có biết nàng là sư phụ của Tụng Tụng không? Ngay cả ân sư của hài tử ngươi cũng không chấp nhận được.”
“Nàng ta là ân sư sao?” Ta hỏi ngược lại Ngụy Hú.
Ngụy Hú: “Ta không cãi nhau với ngươi, ngươi là Hoa Dương quận chúa tôn quý, ngươi có Thái hậu làm chỗ dựa.”
Hắn cảm thấy ta quá mức cường thế. Sau khi Đậu Phượng Lan rời đi, nữ nhi của ta Tụng Tụng rất thất vọng, nàng len lén khóc vài lần, muốn Đậu Phượng Lan trở về.
Nhi tử ta Ngụy Sưởng thì căm tức, hắn rất thích ăn bánh thủy tinh Đậu Phượng Lan làm, ai làm cũng không bằng Đậu Phượng Lan.
Lão phu nhân thì lén đi thăm Đậu Phượng Lan đang mang thai, ta đi theo, bị Ngụy Hú gán cho tội danh “đánh mẹ chồng”, ngay cả Thái hậu cũng phải trấn an Ngụy gia bảo vệ ta.
Ta trở lại phủ Quốc công. Ngụy Sưởng biết Đậu Phượng Lan ở thôn trang dưỡng thai, cố ý tìm dược liệu tốt đến thăm nàng.
Hắn ta ăn ở ở đó. Còn thấy nữ nhi và nhi tử buồn khổ, đón cả hai đứa đi.
Phát hiện bọn chúng phản bội, ta gọi hai đứa chúng nó đến: “Sưởng nhi, ngươi quỳ xuống cho ta!”
Ngụy Sưởng không cho là đúng: “Hoa Dương quận chúa thật là đại uy nghi!”
Hắn học theo phụ thân hắn, động một chút là chụo cho ta cái mũ “Lấy quyền áp người”.
Nữ nhi của ta thì dịu dàng hơn một chút, quỳ xuống: “Mẫu thân, đều là lỗi của con, người đừng giận ca ca. Con về sau sẽ không bao giờ đi thăm Lan di nữa.”
Ngụy Sưởng tuổi còn nhỏ, học theo tài diễn xuất của Ngụy Hú: “Sau này, cả nhà chúng ta đều là nô tài của người, Hoa Dương quận chúa!”
Ta tức giận, cả người run rẩy, cầm bình hoa n ém về phía hắn. Ta tức giận, buổi tối không ngừng ho, ho ra một ngụm m áu tươi.
Hai đứa trẻ càng xa lánh ta hơn. Chúng nói với bên ngoài rằng ta bị đ iên.
Thái hậu bảo người đi dò hỏi, khuyên ta hoà ly. Ta không muốn, nhất định phải tranh đấu với bọn họ đến cùng.
Nhi tử Ngụy Sưởng đẩy ta ra xa. Hắn đối xử với Đậu Phượng Lan giống mẫu thân ruột, lại rất hiếu thuận với tổ mẫu, mỗi lần nhìn thấy ta đều châm chọc khiêu khích.
Nữ nhi ta sợ ta, xa lánh ta. Năm thứ hai hồi kinh, Đậu Phượng Lan sinh con xong, đứa nhỏ được để lại thôn trang nuôi dưỡng, nàng ta thì trở về phủ Quốc Công.
Nàng ta vẫn giống như kiếp này, âm thầm khiêu khích. Ta không thể chịu đựng được, phạt nàng ta, Ngụy Hú lại càng thương hại nàng ta hơn. Nữ nhi và nhi tử đều đổ lỗi cho ta.
Mọi người bên ngoài đều nói ta đ iên. Ngụy gia không giam giữ ta, bọn họ chỉ là từng chút một bức ép ta.
Quản sự ma ma đắc lực nhất của ta đã chet, là chet thảm ở trước mặt ta. Ta nuôi một con chó nhỏ thì bị đ á đ ập n át đầu, ta như phát đ iên muốn tìm toàn bộ người ở phủ tính sổ.
Ăn không ngon, ngủ không ngon, ta căng thẳng như một sợi dây cung. Chuyển đến Huệ Ninh Lâu tịnh dưỡng, là chủ ý của ta.
“Mẫu thân, mau ra đây, chá y rồi!” Nhi tử ta ở bên ngoài hét lớn.
Khói đặc cuồn cuộn, ta vội vàng đẩy cửa ra, phát hiện Ngụy Sưởng đứng ở cửa. Ch áy ở đâu?
Ta kéo hắn: “Đi mau, Sưởng nhi con đi mau đi!“
Hắn lại xô đẩy ta. Lúc ta bị đẩy xuống lầu, nghe được hắn nói: “Ta muốn lập thê tử, một mẫu thân đ iên đ iên dại dại như vậy, sẽ làm ta không thể tìm được thê tử tốt. Mẫu thân, người vì nhi tử làm chút chuyện tốt đi.”
Cầu thang cao như vậy, ta lại bị người đẩy xuống. Một trận hỏa hoạn ở Huệ Ninh Lâu đã th iêu hủy toàn bộ chứng cứ, ta cũng bị th iêu chet ở cầu thang.
Thái hậu nương nương tức giận. Nhưng mà Ngụy Sưởng mang theo muội muội tiến cung, nói với Thái hậu: “Huệ Ninh Lâu là do mẫu thân tự mình đòi dọn vào, người đã bị đ iên từ lâu.”
“Thái hậu nương nương, mẫu thân hành hạ chính bản thân mình, cũng hành hạ ta.” Hắn xắn tay áo lên, cho Thái hậu xem cánh tay đầy vết thương của hắn.
Đó là vết thương hắn tự mình làm ra, vu oan hãm hại ta. Nữ nhi của ta chỉ biết khóc.
Nàng cũng ngu ngốc, ngây thơ và bất lực như ta. Thái hậu nước mắt chảy ròng.
Ngụy gia vẫn luôn nói với bên ngoài ta là kẻ đ iên. Người đ iên tự th iêu, kết thúc sự khổ cực của Ngụy gia, của những người đáng thương ở phủ Quốc công, nói hắn cuối cùng cũng vượt qua được, không còn bị kẻ đ iên tra tấn nữa.
Và lời khai của nhi tử ta là vũ khí nguy hiểm nhất để tấn công ta. Vì sao hắn lại hận ta như vậy?
Khi ta rời khỏi nhà, hắn mới sáu tuổi, mới học hành được một năm.
Lúc mới bắt đầu học, nữ nhi Ngụy Tụng sớm thông tuệ, vừa học đã biết. Nhi tử Ngụy Sưởng lại ham chơi, không chuyên tâm, ta quả thật có nghiêm khắc với nó một chút.
Hắn bởi vậy mà ghi hận ta, không tiếc vì người ngoài vu oan hãm hại ta, bức đ iên ta, thậm chí giúp Ngụy gia giet ta?
Hôm nay hắn đứng trước mặt ta, cùng ngày cùng tháng cùng năm, không còn là phóng hỏa giet ta, mà là nói: “Chúng ta chưa từng làm hại người.”
Nếu ta lùi lại chậm một bước, thân thể ta vẫn sẽ đầy thương tích. Bọn họ không hề thay đổi chút nào, là bản thân ta tự thay đổi, cứu vớt chính mình.