Chủ Mẫu Hồi Phủ - Chương 3
5.
Kiếp trước, sau khi ta hồi phủ đại náo, Ngụy gia cũng đưa Đậu Phượng Lan ra ngoài. Nàng ta ở thôn trang, ta biết.
Tin tức nàng ta mang thai, là nàng ta cố ý sai người truyền tới cho ta.
Ngày mùng một tháng chín, Ngụy Hú lấy cớ bồi thái phu nhân đi dâng hương lễ Phật, hai mẹ con đi thăm Đậu Phượng Lan, ta cũng biết.
Trong quá khứ ta lén lút đi theo. Nhìn thấy bụng Đậu Phượng Lan nhô lên, ta cực kỳ giận dữ, muốn kéo đôi cẩu nam nữ này đi gặp Thái hậu nương nương.
Trong lúc gấp gáp, lão phu nhân giả vờ ngã. Trên mặt đất vừa vặn có một mảnh sứ, đ âm bị thương tay bà ta.
Ngụy Hú nói ta cố ý làm tổn thương lão phu nhân. Ở triều này, con dâu đả thương mẹ chồng phải chịu hình phạt.
Ngụy Hú và lão phu nhân đi gặp Thái hậu, nói nguyện ý đè chuyện này xuống, chỉ yêu cầu ta đừng gây náo loạn nữa.
Thái hậu lại khuyên ta hòa ly. Ta từ chối và muốn đấu với họ đến cùng. Khi đó ta thật sự là phẫn nộ đến cực hạn, hận không thể c ắn chet toàn bộ bọn họ.
Ngươi biết đấy, người đang tức giận đầu óc sẽ không sáng suốt, căn bản đấu không thắng.
Kiếp này ta thỉnh An Ninh công chúa thay ta làm chủ, để cho con cái ta nhìn thấy tình hình thực tế, cũng “mượn” kế của lão phu nhân.
“Vì ngoại thất, đánh chính thê khiến tay chính thê bị tàn phế.”
Ngự Sử mấy ngày nay đều dâng tấu chương tố tội của Ngụy Hú. Kiếp trước, Đậu Phượng Lan sinh đứa bé này ở bên ngoài, về sau mới dùng thân phận nghĩa tử được nhận nuôi vào phủ.
Đậu Phượng Lan không phải thiếp, cũng không phải ngoại thất. Chờ sau khi ta chet, Ngụy Hú cưới nàng ta – bản triều cũng có luật pháp, thiếp không thể khiêng thê tử, ngoại thất không thể làm chính thê.
Nếu không, Ngụy Hú phải vào ngục. Ngụy Hú và lão phu nhân không cho Đậu Phượng Lan làm thiếp, không phải vì ta, mà là vì nàng ta.
Ngay từ đầu ta nên hiểu rõ, những người này không đáng để ta đấu. Ngự Sử buộc tội suốt hai tháng, Hoàng đế chịu không nổi, chủ động hỏi ý của ta.
Lúc này, ta đã rời khỏi Quốc Công phủ, trở về phủ Thục vương cũ. Vương phủ nhà ta vẫn giữ lại, có mấy lão hạ nhân trông nhà.
Ngụy Hú cũng đang cầu xin ta. Hắn phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn bất phàm, ta lúc ấy liếc mắt một cái đã chọn trúng hắn.
Hôm nay, cả người hắn gầy gò, xương gò má cũng nhô ra,râu ria lởm chởm.
“A Chỉ, nàng có thể đừng gây náo loạn nữa hay không?” Hắn nói.
“Ta nạp Lan nhi làm thiếp, khế ước bán thân của nàng ta ta giao cho nàng, được không? Chúng ta vẫn là người một nhà.”
“Đây là cách ngươi xin lỗi sao? Nàng ta có làm thiếp hay không, có sinh nghiệt tử hay không, có liên quan gì tới ta?”
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
“Đương nhiên là hòa ly. Tất cả của hồi môn của ta, đều phải mang đi.” Ta nói.
“Ngươi không lo lắng cho hài tử sao? Sưởng nhi, Tụng Tụng đã tròn mười tuổi, sắp phải nghị thân. Ngươi hồ đồ như vậy, nhà ai dám kết thân với bọn chúng nữa?” Ngụy Hú nói.
“Ngụy Hú à, ngươi đúng là nhanh mồm nhanh miệng, người tìm ngoại thất là ngươi, người làm tổn thương ta là ngươi.”
“Lúc ngươi ăn nằm với Đậu Phượng Lan, sao không nghĩ tới tiền đồ của bọn nhỏ đi?”
Ngụy Hú: “Ngươi đây là đang ngụy biện! Nam tử tam thê tứ thiếp…”
“Ta không cho phép ngươi nạp thiếp. Thân là chủ nhân của Quốc công phủ, ngươi muốn nạp thiếp không phải mỗi ngươi đồng ý là được, còn phải có sự chấp thuận của ta nữa, đúng chứ? Vậy ngươi đã thông báo trước cho ta chưa?”
“Rốt cục ngươi muốn náo loạn đến khi nào?”
Hắn tức giận ép hỏi ta: “Mẫu thân đã ngã bệnh.”
“Người sinh ra loại con trai phế vật này, đương nhiên sẽ ngã bệnh.” Ta nói.
“Ngươi không được nói năng lỗ mãng với mẫu thân ta!” Hắn nổi giận.
“Lại lấy mẫu thân ngươi ra nói, ta khi nào thì bất kính với người? Kẻ ta mắng chính là ngươi, Ngụy Hú.”
Ta và Ngụy Hú tan rã không vui. Tất cả mọi người Ngụy gia đều đến tìm ta.
Lão phu nhân đến, nói hai ba câu đã bị ta hỏi cho á khẩu không trả lời được: “Tại sao đưa chìa khóa quản gia cho Đậu Phượng Lan, tại sao giúp nàng ta mua chuộc các con của ta?”
Nhi tử và nữ nhi cũng tới tìm ta, ta liền nói: “Các ngươi không giúp ta, bất hiếu như thế, không bằng đoạn tuyệt quan hệ.”
Người cuối cùng tới tìm ta chính là Đậu Phượng Lan. Bụng nàng ta đã xẹp xuống.
“Phu nhân, hài tử của ta đã mất. Đều là ta đáng chet, không biết chừng mực. Người tha thứ cho Quốc công gia được không, ta sẽ hồi hương, từ nay về sau không bao giờ đến trước mặt các người nữa.” Nàng khóc nói.
6.
Ta im lặng nhìn Đậu Phượng Lan.
Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, một đôi mắt hạnh, nhìn qua thì có vẻ ngây thơ, đơn thuần. Nhưng bản lĩnh thao túng lòng người thì rất xuất sắc, tâm trí lại kiên định, mục tiêu rõ ràng.
Nàng muốn làm nữ chủ nhân phủ Quốc Công.
Kiếp trước ta là về sau mới biết, nàng và Ngụy Hú đã yêu nhau khi còn trẻ. Lão phu nhân chê nhà mẹ đẻ nàng nghèo túng, ép ca ca gả Đậu Phượng Lan đi xa.
Trong lòng Ngụy Hú sinh ra một cái gai. Hắn không phải không thích ta.
Ta được Thái hậu nuông chiều, không ít công tử thế gia ái mộ ta. Tính cách ta lại ngây thơ mềm mại. Mỹ nhân như vậy, ai mà không muốn?
Ngụy Hú đối với ta cũng có vài phần tình nghĩa. Hắn vừa cùng ta nồng tình mật ý, vừa nhớ nhung Đậu Phượng Lan.
Hắn vì chuyện của Đậu Phượng Lan mà ghi hận lão phu nhân, khoảng thời gian đó quan hệ giữa hai mẫu tử rất tệ.
Buồn cười nhất là ta vừa gả qua còn giúp hòa hoãn mối quan hệ giữa mẫu tử bọn họ.
Đậu Phượng Lan mất chồng, trở thành goá phụ. Ngụy Hú nghe được tin đó, mừng rỡ, cầu xin lão phu nhân tìm mọi cách đón nàng về kinh.
Vừa hay ta bị trúng tên, Ngụy Hú một mũi tên trúng hai đích, khuyên ta đến phía nam dưỡng thương.
Sau khi ta rời kinh, lão phu nhân vì muốn cứu vãn tình cảm với nhi tử, lấy cớ thay tôn nữ tìm nữ sư phụ, đón Đậu Phượng Lan vào phủ.
Đậu Phượng Lan ở nhà chồng trước sống không được như ý, cũng chịu không ít khổ sở khi không quyền không thế.
Nàng ta trở về chỉ có một mục đích, chính là một lần nữa gả cho Ngụy Hú. Không phải làm thiếp, cũng không phải ngoại thất.
Bây giờ vì lợi ích lâu dài, nàng ta phải bỏ đứa bé này trước. Vì thế tổn thương thân thể, dù về sau có thể không thể sinh con được nữa, nàng ta cũng sẽ không tiếc.
Nếu ta có được một nửa sự tàn nhẫn như nàng ta, sẽ không đến mức bị hại chet.
“Đậu tiểu thư, ta không thể tha thứ cho Ngụy Hú.” Ta nói.
Đậu Phượng Lan ngước khuôn mặt tái nhợt lên, nói: “Phu nhân, ta đáng chet. Ta xin dập đầu với người.”
“Ngươi dập đầu, cũng không chiếm được gì đâu. Đây là vương phủ nhà ta, tất cả đều là người của ta. Cho dù ngươi chet ở chỗ này, cũng không có lấy một người thương xót.” Ta lạnh lùng nói.
Đậu Phượng Lan cắn cắn môi: “Phu nhân, người muốn ta làm như thế nào? Chỉ cần có thể cứu vãn, ta sẽ cố hết sức.”
“Ngươi có thể đảo ngược thời gian không?” Ta hỏi nàng ta.
“Phu nhân……”
Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, bất kỳ sự bù đắp nào cũng vô nghĩa. Ta đã đi sai đường và bây giờ ta chỉ muốn quay lại con đường đúng đắn.
“Ngươi mất hài tử, Ngụy Hú còn không hận chet ta sao? Nếu lúc này ta trở về, cả nhà đều là thù địch của ta.”
“Ta đến sống trong hang ổ của kẻ thù, chet lúc nào còn không biết được. Đậu tiểu thư, trong mắt ngươi ta ngu ngốc như thế à? Ngươi làm những chuyện này, đơn giản là muốn lấy lùi làm tiến, khiến Ngụy Hú và lão phu nhân càng thương tiếc ngươi hơn.” Ta nói.
Hai gò má Đậu Phượng Lan khẽ run lên.
“Cho nên, ngươi chịu khổ cũng vô ích thôi, ta sẽ không thay đổi , ta nhất định phải hòa ly.” Ta nói.
Ta còn nói thêm: “Ngươi thật đúng là nhẫn tâm, ngay cả con mình cũng dám giet. Nhìn hai người kia, vừa ngu vừa độc, ta cũng không muốn để bọn họ yên.”
Đậu Phượng Lan nắm chặt tay.
Ta nói tiếp: “Vở kịch này của ngươi diễn đến đây được rồi, còn lại thì đi diễn cho Ngụy Hú và lão phu nhân xem đi, đừng ở chỗ ta lãng phí công phu.”
Ta gọi hai ma ma tính khí thô lỗ, cẩn thận đưa nàng ta về phủ Tống quốc công, ta không thể đụng vào nàng ta.
Đồng thời, ta gọi người ra ngoài mua chuộc tiên sinh kể chuyện ở quán trà, dùng tên giả kể lại câu chuyện yêu hận tình thù giữa Ngụy Hú và Đậu Phượng Lan, cùng với chính thê đáng thương vô tội trong câu chuyện này, cũng chính là Hoa Dương quận chúa ta.
Phủ Quốc công tiếng xấu vang xa. Mọi người đều mắng Ngụy Hú là “phụ lòng bạc nghĩa”.
Thế nhân nhắc tới chuyện ta thay hắn đỡ tên, bị thương nặng suốt bốn năm mới khỏi.
Thế nhân khen phụ thân ta trung liệt anh dũng, ta mỹ mạo đơn thuần, của hồi môn phong phú.
Ầm ĩ suốt mấy tháng, Ngụy Hú chịu không nổi nữa, đồng ý hoà ly với ta, trả lại toàn bộ của hồi môn cho ta.
“Hai đứa nhỏ không thể theo ta.” Hắn nói.
Ta nở nụ cười: “Hai đứa con bất hiếu, cho ngươi hết.”
Không yêu ai cả người nhẹ nhàng, ta cũng không quan tâm bất cứ người nào không yêu ta.
Ta chỉ muốn giữ mạng sống của mình.