Chủ Mẫu Hạ Gia - Chương 4
Lòng ta lập tức mềm xuống: “Con biết. Trong đó có một tiểu thư vừa mới theo phụ thân chuyển đến kinh thành, nàng ta không bắt nạt con, cũng không đồng tình với hành động của các nàng. Cho nên con chỉ bảo nha hoàn đánh ngất nàng ta, đưa đến một gian phòng an toàn.”
“Ừ.”
Mẫu thân cuối cùng cũng khen ngợi xoa đầu ta:
“Người với súc sinh thường chỉ cách nhau một ý niệm.”
“Ninh nhi, ngàn vạn lần đừng giống như các nàng mà vượt qua ranh giới đó.”
9
Gần đến tết, mẫu thân đột nhiên giảm lượng thuốc của phụ thân.
Ông dần dần tỉnh táo nhưng lại đau khổ không chịu nổi.
Bởi vì ông không nhìn thấy Lục Cẩm Nguyên nữa.
Mẫu thân đề nghị thả đích tỷ ra: “Sắp đến tết rồi, Hạ lang không muốn gặp Nguyệt nhi sao?”
Phụ thân lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Đúng, thả Nguyệt nhi ra! Thả Nguyệt nhi ra!”
Tổ mẫu được tin, run rẩy bước ra khỏi Dung An đường, không muốn cũng không thể cho mẫu thân cơ hội giăng bẫyđích tỷ nữa.
Ai ngờ một đám người vừa đến sân thì mới biết đích tỷ bị bệnh.
Vì mẫu thân cắt giảm chi tiêu của từng viện, mỗi ngày nàng ta chỉ có thể dùng một ít cỏ cây bình thường để sắc thuốc uống.
Theo lý mà nói, phong hàn phát sốt vốn không cần dùng linh chi nhân sâm, chỉ cần hai thang thuốc tùy ý ở y quán cũng có thể khỏi bệnh.
Đích tỷ như thế giống như cố tình không uống thuốc, để làm bệnh tình nặng hơn, lấy được sự thương hại, khiến phụ thân trách phạt mẫu thân.
Chỉ là trông bệnh tình dường như có vẻ quá nặng, không khống chế tốt thì một mạng đền một mạng, chẳng phải là công cốc sao.
Phụ thân đau lòng vô cùng, nào còn để ý đến chuyện đại phòng, lao đến bên giường vội vàng hỏi đích tỷ thế nào.
Đích tỷ nằm im trên giường, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, mái tóc dài như mực xõa ra, vừa thê lương vừa yếu đuối.
Nàng ta không nhìn phụ thân, ánh mắt dừng lại trên những bông hoa mai rung rinh ngoài cửa sổ:
“Phụ thân, con đau quá. Lúc mẫu thân mất, phụ thân đã nói sẽ chăm sóc con thật tốt.”
“Nhưng bây giờ lại để ả đàn bà xấu xa này bắt nạt con. Biết vậy, lúc trước con còn không bằng đi theo mẫu thân.”
Nghe nói Lục Cẩm Nguyên chính là chết vì bệnh, phụ thân đi khắp nơi cầu y vẫn không thể cứu được người mình yêu.
Đáy mắt phụ thân nhanh chóng hiện lên vẻ hoảng sợ, ông đỏ mắt chỉ vào ta với mẫu thân: “Các ngươi ra ngoài! Các ngươi mau cút ra ngoài!”
“Hạ lang…”
Mẫu thân cắn chặt môi mỏng, tủi thân nhìn phụ thân.
Nhưng phụ thân vẫn kiên quyết đuổi chúng ta đi, thậm chí còn đứng dậy thô bạo đẩy ta với mẫu thân: “Không thể để nữnhi của ta nhìn thấy các ngươi, không thể để nữ nhi của ta nhìn thấy các ngươi…”
Sau lưng phụ thân, đích tỷ chống người ngồi dậy, chớp chớp mắt, nhếch miệng với chúng ta.
Sau đó cửa “bốp.” một tiếng đóng lại.
Mẫu thân quay đầu lại, trên mặt không còn chút đau lòng nào: “Con giấu tin tức của nàng ta?”
“Vâng…”
Ta cúi đầu nhìn bóng mình: “Chỉ là phong hàn thôi, lại không chết được. Nàng ta muốn mượn cớ bệnh tình để ra ngoài, làm sao con có thể để nàng ta toại nguyện. Mẫu thân, xin lỗi… Con có phải phá hỏng kế hoạch của người không?”
Nếu đích tỷ thật sự mượn chuyện bị bệnh để lấy lại được sự sủng ái của phụ thân…
“Lo lắng vớ vẩn.”
Mẫu thân đưa tay đón những bông tuyết rơi: “Thật khiến người ta đau lòng, Hạ Nguyệt có một người phụ thân như vậy, may mà Ninh nhi con…”
Mẫu thân nói được một nửa thì dừng lại, ta nghi ngờ nhìn mẫu thân nhưng mẫu thân không định giải thích nhiều với ta.
Cho đến khi ta phát hiện ra dù đích tỷ làm gì phụ thân cũng không mắng nàng ta.
Cho dù là ném đũa bảo ta với mẫu thân cút đi, phụ thân cũng chỉ thuận theo lời nàng ta, quay đầu bảo chúng ta đi.
Ta không chỉ một lần nhìn thấy phụ thân thâm tình lại dịu dàng nhìn đích tỷ, gọi một cái tên mà không ai nghe thấy.
Ta như đoán được kết cục mà mẫu thân sắp xếp cho họ.
10
Mùng hai tết, cô mẫu trở về.
Đích tỷ đã báo tin trước, vì vậy khi nhìn thấy ta với mẫu thân, bà ta lại khôi phục dáng vẻ ngạo mạn như trước.
“Có người nào đó, còn tưởng mình có bản lĩnh lắm, kết quả ngay cả một người chết cũng không bằng.”
Cô phụ có việc đi Giang Nam nên bà ta cũng không sợ mẫu thân mách tội, vô tư trút hết ác ý.
Ta không hiểu mẫu thân không yêu phụ thân thì có gì phải tranh với người chết?
Huống hồ Lục Cẩm Nguyên đã sớm thành một nắm đất, mà mẫu thân lại diễm lệ xinh đẹp như vậy, tự nhiên là mẫu thân thắng.
Ta không muốn nghe những lời vô nghĩa này nhưng mẫu thân lại rất hứng thú, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Đúng vậy, Hạ lang đối với tỷ tỷ nhất kiến chung tình, thật khiến người ta hâm mộ.”
Mẫu thân vẫn luôn cười tủm tỉm, cô mẫu liền không nói được nữa, nàng ta muốn không phải là phản ứng như vậy.
“Thôi, có gì mà nói với một kẻ điên như ngươi.”
Bà ta trợn mắt, nhấc chân đi về hướng Dung An đường của tổ mẫu.
Mẫu thân lặng lẽ nhìn theo, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “Được rồi, Ninh nhi tự đi chơi một lát đi, phụ thân con phải uống thuốc rồi.”
Mặc dù đích tỷ chiếm giữ phụ thân không chịu buông nhưng nữ nhi nhà người ta dù sao cũng phải để ý đến danh tiết của mình.
Điều này đã tạo cơ hội cho mẫu thân, chỉ cần đích tỷ không có mặt, họ vẫn như trước đây, trò chuyện rất vui vẻ.
Không biết mẫu thân đã nói gì vào buổi chiều, đến bữa tiệc tối, phụ thân với đích tỷ vẫn không xuất hiện.
Tổ mẫu nhận ra điều bất thường, trừng mắt nhìn mẫu thân chất vấn: “Có phải ngươi đã làm gì không!”
Mẫu thân mặc kệ tất cả mọi người gắp đũa trước, bà thong thả ăn một miếng gà Phượng Hoàng:
“Không phải ta làm gì, mà là Nguyệt nhi làm gì. Mẫu thân đừng nói là không phát hiện ra chút nào chứ?”
Cô mẫu không hiểu đầu cua tai nheo, không biết hai người đang đánh đố gì: “bốp.” một tiếng ném đũa:
“Lâm Chiêu Tuyết! Ngươi đang chơi trò gì vậy! Còn mẫu thân, cuối cùng Nguyệt nhi làm sao vậy?”
Nhưng tổ mẫu lại không nói nên lời, nhìn chằm chằm mẫu thân run rẩy đứng lên: “Nhanh!… Nhanh tìm… Nguyệt nhi!”
Ban ngày tuyết còn rất lớn lúc này đã ngừng, toàn bộ Hạ phủ chìm trong màn đêm, trông tĩnh lặng mà đáng sợ.
Mẫu thân dẫn ta đi sau tất cả mọi người, nhàn nhã như đang ra ngoài ngắm cảnh.
Cho đến khi đến gần viện của đích tỷ, một tiếng hét chói tai xé tan sự tĩnh lặng.
Tổ mẫu với cô mẫu không màng đến lễ nghi, vội vàng xông vào, chỉ thấy phụ thân si mê nhìn đích tỷ: “Nguyên nương…”
Phụ thân không có hành động gì thất lễ, nghe nói lúc mới quen nhau, ông với Lục Cẩm Nguyên kính trọng nhau như khách, giao lưu rất nhiều về cầm kỳ thi họa.
Chỉ là bất kỳ ai bị chính phụ thân ruột thịt của mình nhìn bằng ánh mắt như vậy, đều sẽ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Ta không phải mẫu thân! Ngươi không được lại gần!”
Đích tỷ cầm lấy bình sứ trên bàn ném về phía phụ thân.
Mảnh sứ vỡ tan tành, phụ thân hoàn toàn không nhận ra, chỉ đau lòng nhìn đích tỷ: “Nguyên nương, chẳng lẽ ta làm gì không tốt sao?”
“Câm miệng! Câm miệng!” Đích tỷ tức giận dậm chân: “Ta đã nói ta không phải mẫu thân!”
Tổ mẫu ở bên cạnh sốt ruột đi lại, còn suýt bị đồ sứ đập vào đầu.
Cô mẫu thì không may mắn như vậy, bị kẹp giữa hai người đẩy ngã xuống đất, đầu gối và khuỷu tay lập tức chảy máu đầm đìa.
Đích tỷ có ý định giúp đỡ nhưng trong mắt phụ thân dường như chỉ còn lại nàng ta, chỉ cần hơi mất tập trung là sẽ tiến lại gần: “Nguyên nương…”
Ngay trong lúc hỗn loạn này, mẫu thân khẽ mấp máy đôi môi đỏ:
“Hạ lang, xem ra mẫu thân với tỷ tỷ không muốn chàng cùng Nguyên nương ở bên nhau, người luôn cản trở hai người, phải xử trí thế nào đây?”
11
Mẫu thân giống như yêu nữ dùng tiếng hát mê hoặc lòng người trên biển, chỉ vài ba câu đã khiến phụ thân dần trở nên điên cuồng.
“Không ai có thể ngăn cản ta với Nguyên nương ở bên nhau, không ai có thể…”
Ông không biết rút từ đâu ra một con dao găm, đâm mạnh vào bụng cô mẫu.
Máu tươi tuôn ra, phụ thân không hề để ý, tiếp tục tìm kiếm người tiếp theo phá hoại ông với “Nguyên nương” ở bên nhau.
Tổ mẫu sợ ngây người, dựa vào tường hét lớn, cố gắng khiến phụ thân tỉnh táo lại.
Nhưng dáng vẻ này của bà ta trong mắt phụ thân chính là kẻ ác muốn chia rẽ đôi uyên ương.
Tổ mẫu với cô mẫu cùng ngã gục trong vũng máu, mẫu thân cười vỗ tay: “Chúc mừng Hạ lang, từ nay có thể sớm tối bên nhau với tỷ tỷ rồi.”
Đích tỷ cũng sợ ngây người, đợi khi hoàn hồn thì đột nhiên trợn tròn mắt: “Lâm Chiêu Tuyết! Là ngươi hại chết tổ mẫu cô mẫu, ngươi còn mặt mũi mà cười!”
Mẫu thân ngạc nhiên chớp mắt: “Vì sao không cười? Các ngươi càng đau khổ thì ta càng vui.”
Phụ thân vứt dao găm lại tiến đến trước mặt đích tỷ, nói những lời từng nói với Lục Cẩm Nguyên.
Đích tỷ đã gần như suy sụp, đẩy ông ra: “Điên rồi, các ngươi đều điên rồi!”
“Đúng vậy.” Mẫu thân từng bước tiến lại gần, váy trắng nhuộm máu, giống như những cánh hoa mai rơi ngoài cửa sổ.
Bà nhặt con dao găm lên, trong ánh mắt hoảng sợ của đích tỷ, đâm mạnh vào vai mình: “Ngay từ ngày đầu tiên gả vào Hạ phủ, ta đã nên điên rồi.”
…
Tổ mẫu với cô mẫu đã chết, chết dưới tay phụ thân.
Mẫu thân vì bảo vệ ta cùng đích tỷ cũng bị thương.
Không ai biết tại sao phụ thân lại phát điên, chỉ có thể đoán mò từ những lời điên rồ của ông khi bị bắt.
Vì tình mà khổ, vì tình mà điên.
Khi mọi người cảm thán về tình yêu thần tiên của phụ thân với Lục Cẩm Nguyên, cũng sẽ đồng cảm với mẫu thân.
Khen bà là kế thất, đã làm tốt lắm rồi.
Chỉ có đích tỷ mỗi khi nghe những lời này đều mắng mẫu thân, nói rằng mọi chuyện đều do mẫu thân gây ra.
Nàng ta không chỉ một lần gõ trống kêu oan, hết lần này đến lần khác để nha dịch bắt mẫu thân đi.
Lúc đầu mọi người còn đồng cảm với nàng ta, đột nhiên mất đi nhiều người thân như vậy còn bị hủy hôn, ai cũng không chịu nổi.
Nhưng sau này đích tỷ thấy không ai tin mình, còn bênh vực mẫu thân, tính tình nổi lên liền chửi trời chửi đất, chửi đến mức không còn ai muốn nghe nàng ta nói nữa.
Còn có người khuyên mẫu thân: “E rằng kích thích quá lớn nên phát điên rồi, chúng ta biết ngươi không muốn mang tiếng khắc nghiệt với đích nữ nhưng không nhốt lại cũng không được, lỡ đả thương người thì sao?”
Mẫu thân giả vờ khó xử, lại vái lạy mọi người, đợi đến khi đích tỷ lại chạy ra ngoài thì dẫn người bắt nàng ta về phủ.
Đích tỷ như con chó điên chửi ầm lên: “Lâm Chiêu Tuyết! Ngươi không được chết tử tế! Ngươi khiến nhà họ Hạ ta diệt môn, ngươi cũng đừng hòng sống yên!”
“Hạ Ninh, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn biết vì sao phụ thân với tổ mẫu không thích ngươi sao, bởi vì ngươi… ư… ư!”
Đích tỷ nói đến chỗ then chốt thì bị mẫu thân bịt miệng, nàng ta căm hận nhìn chúng ta, nếu như ánh mắt có thể giết người thì ta và mẫu thân chắc đã chết hàng nghìn lần.
Thái độ của phụ thân với tổ mẫu đối với ta, quả thực là vấn đề khiến ta băn khoăn từ lâu.
Nhưng giờ ta không còn quan tâm nữa: “Không sao đâu tỷ tỷ. Ta không cần họ thương yêu nữa rồi, khi tỷ không còn gì cả, ta vẫn còn mẫu thân mãi mãi ở bên, yêu thương ta.”
Hậu ký
Ta vẫn luôn cảm thấy đó không chỉ đơn giản là một giấc mơ.
Ta đã từng gặp người mang theo thù hận, ví như đích tỷ, đó là lòng căm hận muốn chém ta với mẫu thân thành ngàn mảnh.
Nhưng trong mắt mẫu thân có quá nhiều thứ.
Bà giống như một con rối bị chơi hỏng, sau khi sụp đổ thì trở nên điên cuồng.
Mặc dù đích tỷ với tổ mẫu đều nói mẫu thân điên rồi nhưng ta lại thích bà như bây giờ hơn.
Ta cũng từng hỏi mẫu thân, trong mơ còn có thứ gì khác không?
Mẫu thân không chịu nói.
Bà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta: “Thật tốt, con là nữ nhi của ta, chỉ là nữ nhi của ta.”
Ngoại truyện
Góc nhìn của Lâm Chiêu Tuyết
Ta đã từng thấy người nhà họ Vương dùng một tấm chiếu cỏ đưa ra ngoài.
Đôi cánh tay trắng xanh đầy vết roi, vết bỏng…
Rõ ràng là tuổi xuân đẹp nhất nhưng lại phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo.
Chỉ cần nghĩ đến việc Ninh Nhi của ta sẽ phải trải qua những điều này, lòng ta như dao cắt.
Đây là lần đầu tiên ta tranh đấu vì bản thân cùng Ninh Nhi.
Không muốn để Hạ Nguyệt gả đi có rất nhiều cách, thậm chí hai nhà thế lực ngang nhau, từ chối lời cầu hôn cũng chẳng sao.
Nhưng Hạ lang thậm chí không muốn gặp ta, dù ta có hạ hết tôn nghiêm quỳ ở cửa cầu xin ông.
“Tại sao?”
Ta khóc đến nức nở: “Tại sao chắc chắn phải là Ninh Nhi?”
Ta căm ghét sự nhu nhược của mình, ngay cả nữ nhi cũng không bảo vệ được.
Không biết qua bao lâu, có người đến sau lưng.
Ta cứng đờ quay đầu lại thì ra là Hạ Đàn ở nhà chồng không vừa ý, lại về nhà mẹ đẻ.
Nàng ta cười tươi như hoa ngồi xổm trước mặt ta, đáy mắt đầy vẻ chế giễu:
“Để ta nói cho ngươi biết tại sao nhé, bởi vì Hạ Ninh căn bản không phải là giống nòi nhà họ Hạ bọn ta.”
“Ngươi nói gì?”
Ta kinh hãi đến quên cả khóc, cái gì mà Ninh Nhi không phải giống nòi nhà họ Hạ.
Hạ Đàn tiến lại gần ta, ngón tay sơn móng tay đỏ chót lướt trên mặt ta:
“Ngươi cũng đẹp đấy nhưng đệ đệ với Nguyên nương tình cảm tốt như vậy, nếu không phải phủ thiếu chủ mẫu quản gia thì ngươi chỉ là con gái nhà buôn, dựa vào đâu mà gả vào đây?”
“Cho nên đêm tân hôn, người động phòng với ngươi đương nhiên không phải là đệ đệ rồi. Ừm… hình như là tiểu tư bên ngoài.”
“Nhưng ngươi yên tâm, người đã chết rồi. Mặc dù con tiện nhân đó không phải giống nòi nhà họ Hạ nhưng vì đã đỡ đòn cho Nguyệt Nhi nên bí mật này cũng sẽ không có người khác biết.”
Nói xong, Hạ Đàn vui vẻ rời đi.
Ta ngây người ngồi tại chỗ không hoàn hồn, hóa ra khi đau đớn đến cực điểm thì sẽ tê liệt.
Hóa ra nhà họ Hạ bỏ qua những tiểu thư môn đăng hộ đối, lấy ta về một cách ấm ức, là vì dễ sai bảo.
Hóa ra từ trước đến nay họ vẫn luôn đối xử với Ninh Nhi lạnh nhạt thậm chí còn ẩn ẩn ghét bỏ, là vì…
Thật buồn cười, ta nhẫn nhịn đến bây giờ, thậm chí ngay cả khi Ninh Nhi chịu ấm ức cũng chưa từng đòi lại công bằng cho con bé.
Nhưng lại tự cho rằng mình may mắn khi được gả vào nhà họ Hạ, không cầu làm phu nhân Hạ gia cao sang quyền quý, chỉ cầu gia trạch bình an.
Ta tưởng chỉ cần Ninh Nhi xuất giá là được, ta sẽ tìm cho con bé một người chồng lương thiện…
Nhưng hóa ra, cả đời ta với Ninh Nhi đều là trò cười.
Ta lại làm sai điều gì nữa chứ?
Một cô nương trong sạch, gả cho người bình thường cũng có thể hạnh phúc cả đời.
Hôm đó ta ngồi trong viện cho đến khi mặt trời lặn.
Ta đã hiểu ra, một mực nhẫn nhịn sẽ không đổi lại được sự tôn trọng, cả nhà này chỉ là súc sinh mà thôi.
Ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà họ Vương đón Ninh Nhi đi, trời cao đất rộng, ắt có nơi dung thân cho hai mẹ con ta.
Nhưng ta đã đến muộn, họ nói Ninh Nhi đột tử.
Cuối cùng ta tìm thấy con bé ở trong núi, cũng chẳng khác gì những cô gái kia, một tấm chiếu cỏ, đầy thương tích.
“Ninh Nhi…”
Giống như có thứ gì đó vỡ vụn.
Ta ôm thi thể Ninh Nhi, cảm thấy như con bé vẫn còn sống: “Ừm, mẫu thân đã giết hết bọn họ rồi, báo thù cho Ninh Nhi được không?
-HẾT-